Lục Thần Vũ ở lại với cô thêm một chút nữa rồi lại phải lái xe quay trở lại quân khu.

Thấy gió bên ngoài xe vẫn đang thổi từng cơn lạnh buốt, anh cởi chiếc áo jean màu đen trên người xuống, kéo người Hàn Băng Nghi lại gần rồi khoác lên vai cô.

“Em có mặc áo khoác mà, trời lạnh lắm, anh mặc vào lại đi”

Cô đưa tay định gỡ chiếc áo khoác trên vai mình ra trả lại thì Lục Thần Vũ liền cầm mép áo kéo sát lại, bọc lấy cả thân hình nhỏ nhắn đang ngọ nguậy kia.

“Ngoan, nghe lời anh”

Cô ngượng ngùng nghe lời, tay giữ lấy chiếc áo rộng của người đàn ông, nhìn cô trong chiếc áo càng thêm nhỏ bé.

“Tối nay được tạm nghỉ huấn luyện nên anh được phép ra ngoài một chút nhưng phải trở về trước 22h”

Nghe anh nói, cô liếc nhìn đồng hồ trên xe ô tô, hiện tại đã gần 21h30 như vậy là bây giờ anh phải trở về liền nếu không sẽ không kịp.

“Vậy anh mau trở về đi nếu không sẽ trễ giờ mất” Cô quay sang có chút gấp gáp nhìn anh.

“Không vội, để anh đưa em lên nhà” Anh vừa nói liền đưa tay mở cửa bước chân xuống xe, không hề cho cô có ý định từ chối.

Lục Thần Vũ vòng qua đầu xe mở cửa cho cô, vừa bước chân xuống xe liền cảm nhận được cơn gió lạnh lùa qua làm tóc cô có chút rối.

Cô ngại ngùng đưa tay vuốt lại tóc nhưng càng vuốt thì gió càng lùa làm tóc càng bay tán loạn hơn.

Lục Thần Vũ nhìn hành động của người con gái liền mỉm cười, cô gái nhỏ của anh cũng quá đáng yêu rồi đấy. Thế mà mém xíu nữa là anh đã bỏ lỡ cô rồi, thật hên anh đã kịp nhận ra tình cảm của mình nếu không chắc chắn anh sẽ hối hận cả cuộc đời này.

Chỉ là anh để cô gái của mình phải chờ đợi đến tổn thương rồi, nhất định sau khi theo đuổi được cô, anh nhất định sẽ cố gắng bù đắp và yêu thương cô nhiều hơn.

Lục Thần Vũ rất tự nhiên nắm lấy tay cô bước về phía tòa nhà, cô nhìn xuống nơi hai bàn tay đang đan vào nhau, bàn tay người đàn ông rộng lớn, có chút chai sạn do thường xuyên cầm súng.

Xúc cảm ấm áp nơi hai bàn tay đan nhau truyền thẳng đến tim cô, trái tim trong lồng ngực đập “thịch thịch” từng tiếng nghe thấy rõ.

Thật không thể tin nổi, đến hiện tại mà cô vẫn bị nhan sắc và hành động nhẹ nhàng của người đàn ông này quyến rũ.

Đến khi cả hai đi đến sảnh chung cư, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh, nhỏ giọng lên tiếng.

“Anh mau trở về đi, đưa em đến đây là được rồi”

Lục Thần Vũ đưa tay lên xoa đầu Hàn Băng Nghi nhưng vẫn nắm lấy tay cô không muốn buông ra, dặn dò: “Bình thường ban ngày anh phải huấn luyện nên sẽ không cầm điện thoại, nếu có thời gian nghỉ không phải huấn luyện anh sẽ gọi điện cho em”

“Dạ” Cô ngoan ngoãn gật đầu.

“Ngoan, em lên nhà đi”

Lục Thần Vũ lúc này mới chầm chậm buông tay cô ra, Hàn Băng Nghi dơ tay lên vẫy vẫy nhẹ.

“Anh lái xe cẩn thận nha, bai bai”

“Được, bai” Anh cũng đáp lại.

Nhận được lời đáp của anh cô mới yên tâm quay lưng rời đi, cô gái như chưa muốn người kia rời đi nên cứ đi được mấy bước cô lại quay đầu nhìn anh.

Người đàn ông cao lớn đứng yên ở đó thấy cô cứ quay đầu nhìn mình liền mỉm cười, gương mặt không giấu được sự vui vẻ, ánh mắt cưng chiều chưa bao giờ rời khỏi bóng lưng cô gái nhỏ nhắn cho đến khi cô bước vào trong thang máy.

Lục Thần Vũ lúc này mới trở lại xe, nổ máy rời đi.

Hàn Băng Nghi không biết sao mình có thể lên được đến nhà, cô hiện tại có cảm giác như đang bước đi trên những đám mây mềm mại, bồng bềnh.

Vẫn chưa thể tin được những gì vừa xảy ra ở dưới với người đàn ông họ Lục kia.

Cô đưa tay tự nhéo vào má mình: “Aidaaa”

Đau nha.

Vậy chính xác là sự thật, không phải giả.

“Aaaaaaaaa, yeah” Cô nàng vui vẻ hét lên, leo lên giương nhảy tưng tưng, đá tung gối rồi đến chăn xuống đất.

Liếc thấy chiếc áo khoác của người đàn ông ở trên ghế sofa, cô đi đến cầm lấy nhẹ nhàng ôm vào lòng trân quý. Chiếc áo thoang thoảng mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ, đây là mùi hương chỉ thuộc về riêng người đàn ông của cô.

Hàn Băng Nghi phấn khích đi quanh phòng tìm điện thoại, cô muốn kể chuyện vừa xảy ra với cô bạn thân của mình nên rất nhanh liền gọi facetime cho cô nàng.

“Alo?”

Nghe thấy giọng Châu Anh cùng gương mặt đang đắp mặt nạ của cô bạn thân, cô phấn khích hét lên.

“Cậu sao vậy, Nghi Nghi?” Châu Anh đưa tay vuốt nhẹ lớp mặt nạ, lo lắng hỏi.

“À, tớ không sao hết….chỉ là tớ đang vui quá thôi”

Cô nàng nhẹ nhàng thở hắt ra như vừa trải qua một chuyện gì đó khiến mình phải lo lắng tột độ.

“Làm tớ hết cả hồn, tưởng cậu bị làm sao không đó”

“Hì hì” Cô ngồi trên ghế cao, đôi chân nhỏ trắng nõn đung đưa, làn váy cũng theo đó bay nhè nhẹ, điện thoại cô để dựa vào chai nước trên bàn.

“Sao có chuyện gì vui, kể tớ nghe xem nào”

“Nhưng mà tớ dặn trước, cậu đừng shock quá nhé” Tự nhiên đến khi chuẩn bị nói ra với Châu Anh, cô lại thấy tim mình đập nhanh một cách khó hiểu.

“Được rồi, mau nói. Chuyện gì mà có thể khiến tớ shock cơ chứ?”

Hàn Băng Nghi ậm ờ, chầm chậm nói: “Chuyện là vừa nãy anh ấy có đến tìm tớ và nói rằng……muốn theo đuổi tớ”

Anh ấy?

Đương nhiên Châu Anh biết rõ ‘anh ấy” mà Hàn Băng Nghi nói đến là ai nhưng vẫn hoang mang hỏi lại.

“Lục Thần Vũ?” Đây chính xác là câu khẳng định không phải câu hỏi nữa.

“Đúng…đúng vậy”

Ở trên màn hình điện thoại, Châu Anh bỗng đứng hình làm cô tưởng mạng bị lag ảnh hưởng đến kết nối của cuộc gọi.

“Cậu nghe tớ nói rõ không?” Hàn Băng Nghi thăm dò.

“Hàn Băng Nghi, đừng có nói với tớ là cậu đã đồng ý làm bạn gái anh ta rồi nha?”

Bỗng nhiên Châu Anh hỏi làm mạch não của cô chưa kịp load nên có hơi ngơ ngác.

Thì ra là Châu Anh shock đến mức đứng hình chứ không phải mạng bị lag, làm cô cứ tưởng…

“Không…không có. Trước đây tớ đã tỏ tình bị người ta từ chối đã tổn thương thế nào chứ? Giờ mà đồng ý ngay không phải quá lời cho anh ấy à? Tớ phải hành hạ một chút”

Châu Anh có vẻ hài lòng, gật gù đồng tình: “Đúng vậy, cậu làm như thế là đúng lắm, hành thẳng tay cho tớ”

‘Ha ha ha ha”

“Phải để anh ta chờ lâu một chút, nếu cậu cảm nhận anh ta thật lòng yêu thương cậu lúc đó mới đồng ý nghe chưa?” Cô nàng dặn dò.

“Được”

Gạt câu chuyện vừa nói qua một bên, cả hai cô nàng còn ngồi buôn những chuyện trên trời dưới đất khác hơn nửa tiếng đồng hồ nữa mới tạm biệt nhau để đi ngủ.

…----------------…

Lục Thần Vũ từ nhà cô về đến quân khu đã là nửa tiếng sau, rất may anh vừa kịp về đến nơi nếu không sẽ lại bị phạt.

Nhưng bị phạt vì đến gặp người con gái anh yêu thì anh thấy cũng rất xứng đáng, nên có bị phạt thì anh cũng vui vẻ chấp nhận.

Anh bước xuống xe, đôi chân dài rắn chắc bước từng bước kiên định đến khu huấn luyện.

Vì là Đại đội trưởng nên anh phải tập hợp cả trung đội để tiến hành điểm danh sĩ số sau đó sẽ báo cáo với cấp trên.

“Cả trung đội tập hợp thành 6 hàng ngang”

Toàn đội nghe lệnh liền nhanh chân thực hiện, xếp thành hàng thẳng tắp, ngay ngắn.

“Bây giờ, tôi sẽ bắt đầu điểm danh”

“Lộ Khiêm”

“Có”

“Tiểu Thành’

“Có”

“Lý Hào……Lý Hào” Anh dời mắt khỏi cuốn sổ trên tay, ngẩng đầu nhìn.

“Lý Hào vẫn chưa trở về sao?” Anh hỏi.

Cả trung đội ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng trả lời.

“Lý Hào vắng” Lục Thần Vũ nói rồi cúi đầu, tay cầm bút tích vắng vào cuốn sổ.

“Dương Trì”

“Có”

“.…”

“.…”

Điểm danh xong, anh gấp cuốn sổ lại, kẹp cây bút ở giữa trang giấy.

“Đã điểm danh xong, đến thời điểm hiện tại nếu ai vẫn chưa có mặt ở trong hàng thì các đồng chí hãy nhắc nhở đồng chí đó tự giác thực hiện hình phạt một cách nghiêm túc rồi đến báo cáo với tôi, rõ chưa?”

“Rõ” Cả trung đội đồng thanh.

“Được, bây giờ các đồng chí trở về kí túc xá của mình, chuẩn bị đi ngủ. Đêm nay, đến phiên tiểu đội 2 trực, cả trung đội giải tán”

“Rõ” Tiếng cả toàn đội vang vọng khu huấn luyện xé tan màn đêm đen tĩnh mịch.

<Hết chương 33>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play