Thấy người đàn ông đẹp trai này đang đứng ngay trước mặt mình, Hàn Băng Nghi há miệng ngạc nhiên, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp, hai hàng lông mi như cánh bướm xinh đẹp rung rinh nhẹ.
Câu hỏi vừa rồi là thốt ra trong vô thức khi vừa nhìn thấy anh nhưng giờ Hàn Băng Nghi nghĩ lại liền thấy bản thân hỏi có chút dư thừa.
Hiện tại, anh phải ở trong quân khu để tập trung huấn luyện mới phải nhưng sao anh lại xuất hiện ở đây vào giờ này?
Còn nữa, sao anh lại biết địa chỉ công ty cô?
Sự xuất hiện của anh ở đây khiến trong đầu cô hiện lên rất nhiều thắc mắc.
“Anh có việc gì ở gần đây sao?”
Đây là lí do duy nhất cô có thể nghĩ ra để lí giải cho sự xuất hiện của anh ngay lúc này.
“Không có, anh đến đây là vì muốn gặp em”
Vừa nghe anh trả lời, trên má cô nhẹ ửng hồng, không muốn anh nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của mình nên cô liền cúi mặt xuống. Ở nơi Lục Thần Vũ không nhìn thấy, đôi môi đỏ mọng của cô đang cong lên thành một đường đẹp mắt.
Anh đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, xoa nhẹ đầu cô rồi mỉm cười cưng chiều.
“Em tan làm chưa?”
“Dạ rồi” Cô gật đầu.
“Vậy sao còn…” đứng đây?
Hai từ cuối còn chưa kịp thốt lên thành lời đã có tiếng gọi ở sau lưng Hàn Băng Nghi vang lên.
“Nghi Nghi” Là Châu Anh.
Hàn Băng Nghi nghe tiếng cô bạn thân liền quay người lại.
“Đợi tớ có lâu lắm không? Chúng ta về thôi” Châu Anh đi đến gần đứng trước mặt Hàn Băng Nghi lên tiếng.
Cô nghe Châu Anh nói đi về liền khó xử nhìn cô nàng rồi lại quay đầu khẽ liếc nhìn người đàn ông đang còn đứng phía sau lưng cô.
Với tình huống hiện tại, một người là bạn thân, một người đang theo đuổi cô. Hai người này làm cô có chút khó xử không biết phải như nào mới vẹn cả đôi đường.
Thấy gương mặt đang cố gượng cười của Hàn Băng Nghi, lúc này Châu Anh mới để ý đến bóng dáng cao lớn của Lục Thần Vũ.
Cô nàng nhìn qua cô, khẽ hất mặt ý hỏi sao Lục Thần Vũ lại xuất hiện ở nơi này?
Bằng một thế lực nào đó mà cô lại có thể hiểu được ý của Châu Anh qua hành động kia nên liền lắc đầu đáp lại.
Có lẽ, hai cô nàng đã thân đến nỗi có thể hiểu được ý nhau qua hành động mà không cần mở miệng nói chuyện luôn rồi.
Thật là vi diệu.
“Chào anh. Tôi là Châu Anh, bạn thân của Nghi Nghi” Cô nàng lịch sự lên tiếng chào Lục Thần Vũ.
“Chào cô” Anh cũng theo phép lịch sự chào lại nhưng biểu cảm trên gương mặt rất hờ hững.
Anh vừa lên tiếng chào lại, câu chuyện giữa họ liền cứ thế mà kết thúc, sự thật thì cả hai người chẳng thân thiết gì cho lắm, mà giữa họ chỉ đơn giản là có một chiếc “cầu nối” mang tên Hàn Băng Nghi cho nên mới mở lời chào hỏi nhau mà thôi.
“Được rồi, nếu anh ấy đã đến đón cậu thì cậu đi chung xe với anh ấy đi, tớ lái xe về trước nhé” Châu Anh nói lại với Hàn Băng Nghi rồi vẫy tay chào tạm biệt rồi quay người đi về bãi đỗ xe.
Hàn Băng Nghi mỉm cười vẫy tay chào lại, thật may mắn khi cô có một người bạn hiểu chuyện như cô nàng, chính câu nói này của Châu Anh đã làm sự khó xử trong cô dịu đi rất nhiều.
“Chúng ta đi thôi, anh đưa em đi ăn nhé” Lúc này Lục Thần Vũ mới tiến đến gần, hơi cúi người xuống để ngang bằng với cô, giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
Trong con người anh như đang tồn tại hai nhân cách khác nhau vậy. Lúc vừa rồi khi chào hỏi với Châu Anh, ngoài hờ hững, lạnh nhạt ra thì anh chẳng còn biểu cảm gì khác. Ấy thế mà khi quay sang nói chuyện lại với cô thì rất nhẹ nhàng đầy cưng chiều, đã thế còn mỉm cười.
Cô có hơi ngơ ngác, gật gật đầu: “Dạ”
Nhận được sự đồng ý từ cô gái nhỏ, anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô dẫn đến chiếc xe đang đỗ ở phía xa kia, mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế phụ còn tinh tế để tay lên che chắn đầu cho cô tránh bị đụng vào nóc xe.
Sau đó anh mới vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn rồi quay đầu nhìn sang phía cô muốn kiểm tra xem cô đã thắt dây an toàn cẩn thận chưa, xong xuôi tất cả anh mới nổ máy. Chiếc xe lăn bánh hòa vào dòng xe cô đông đúc dưới ánh hoàng hôn buổi chiều.
Trên đường đi, cô có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi anh nhưng không biết nên mở miệng như nào mới phải.
Lục Thần Vũ rất tinh tế nhận ra nét nhạy cảm trên gương mặt cô, liền mím môi cười nhẹ rồi hỏi.
“Em có gì muốn hỏi anh à?” Tay anh vẫn điều khiển vô lăng, mở miệng hỏi nhưng mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Em……” Cô chần chừ nhưng anh cũng đã hỏi rồi nên cô cũng không ngần ngại mà nói thẳng.
“Sao anh biết địa chỉ của công ty em mà đến vậy?” Cô vân vê đầu ngón tay, quay sang nhìn anh.
Lục Thần Vũ mỉm cười nhìn cô: “Công ty em có tiếng như thế, anh tra trên mạng một chút là ra mà”
Nghe anh nói cô mới ngớ ra, đúng ha……sao cô lại quên mất nhỉ?
Có khi thấy anh xuất hiện ở công ty mình quá bất ngờ nên não cô đóng băng không suy nghĩ được gì nữa rồi.
Thật mất mặt tổng giám đốc của một thương hiệu lớn quá đi.
Hu hu.
Thấy gương mặt cô thẹn đỏ cả lên như trái cà chua, anh không tiếp tục trêu cô nữa, cô gái của anh thật dễ xấu hổ.
“Em muốn ăn gì?” Anh đổi đề tài hỏi.
Cô gõ gõ nhẹ ngón tay lên đôi môi đỏ mọng của mình, suy nghĩ rồi chầm chậm lên tiếng: “Ừm……chúng ta đi ăn lẩu nhé”
“Được, nghe em”
Có thể thấy mọi điều cô muốn anh đều gật đầu đồng ý không một chút chần chừ.
Lục Thần Vũ tra trên mạng có một quán lẩu trên đường Nam Xuân, cũng khá gần vị trí của hai người họ, được đánh giá khá tốt nên anh liền lái đến địa chỉ của quán.
Theo sự hướng dẫn của nhân viên trông xe, anh lái xe thẳng vào bãi đậu, cả hai liền xuống xe đi vào quán.
Anh để cho cô tự chọn chỗ, đưa cả menu cho cô để cô muốn ăn gì thì có thể tự lựa theo sở thích.
Tất cả anh đều theo ý cô, còn anh thì như nào cũng được.
Có thể thấy kiếp thê nô của Đại úy Lục đã chính thức bắt đầu rồi.
Đồ ăn được bưng ra đầy một bàn, cả buổi Hàn Băng Nghi chỉ việc ngồi ăn còn việc nhúng thức ăn vào lẩu đều do Lục Thần Vũ đảm nhận.
Cô cũng rất hưởng thụ sự chăm sóc từ anh, cứ thế ăn đến khi bụng cô có chút căng tròn lên, Hàn Băng Nghi ăn thật sự no.
Tay anh cầm đũa nhúng rau vào nồi lẩu, vì sợ vướng víu nên anh liền xoắn tay áo đến khuỷu tay, cánh tay rắn chắc liền lộ ra.
Hàn Băng Nghi bỗng nhíu chặt đôi lông mày khi thấy trên cánh tay của anh có một vết thương khá dài, nhìn qua chắc chắn là vết thương mới đây vì vẫn còn một chút máu rỉ ra.
“Tay anh sao thế? Anh bị thương?” Cô bỏ đôi đũa trên tay xuống bàn, vươn người kéo lấy cánh tay anh đến gần trước mặt, cả khuôn mặt liền nhăn nhó quan sát thật kĩ vết thương trên cánh tay anh.
“À….chỉ là vết thương nhỏ thôi, em không cần lo” Anh vừa định rút tay về liền bị cô nắm chặt giữ lại.
“Vết thương dài thế này lại còn đang rỉ máu mà anh bảo là nhỏ sao?” Cô cất cao giọng nói như đang chất vấn anh, xen lẫn tức giận và lo lắng.
Trước khi gặp cô, anh nhớ trên tay mình có vết thương của nhiệm vụ bắt tội phạm lần trước nên anh liền bỏ tay áo xuống để che phủ cả cánh tay tránh cho cô nhìn thấy sẽ lo lắng nhưng không ngờ vừa rồi nhúng lẩu cho cô vì sợ vướng víu nên anh liền quên béng đi cứ thế theo bản năng xoắn tay áo ngay trước mặt cô.
Đến khi nhớ ra thì cô đã phát hiện, không còn đường nào chối cãi nữa.
Giờ thấy sự tức giận và lo lắng trên gương mặt cô, anh liền thấy hối hận rồi.
Lục Thần Vũ, mày thật ngốc quá đi mà!
“Tính tiền thôi rồi chúng ta đến bệnh viện” Chưa xem Lục Thần Vũ có đồng ý với đề nghị của mình hay không, cô đã gọi nhân viên tính tiền.
Lục Thần Vũ bất lực toàn tập chỉ lắc đầu bật cười không biết phải làm gì đành nghe theo lời cô, tính tiền rồi đến bệnh viện.
Cả hai yên vị trên xe, cô mới quay sang hỏi nguyên nhân anh bị thương.
Anh trả lời, không hề giấu giếm cô: “Hai ngày trước, trung đội anh có nhiệm vụ bắt một tổ chức buôn người, giải cứu con tin. Anh mới trở về vào rạng sáng nay”
Hàn Băng Nghi thở dài, ánh mắt đau lòng nhìn anh: “Vậy sao anh không chịu nghỉ ngơi mà còn chạy lung tung”
“Anh đã nghỉ ngơi nên sức khỏe cũng đã được hồi phục, nhưng mà….anh đi gặp bạn gái mình sao lại thành chạy lung tung rồi. Hửm?” Anh nhếch lông mày, miệng mỉm cười nhìn cô.
“Ai là bạn gái anh chứ? Anh nên nhớ là em chưa có đồng ý làm bạn gái của anh đâu đấy” Cô khoanh tay trước ngực, lém lỉnh đáp lại.
Lục Thần Vũ không nói gì chỉ nhếch đôi môi cười.
Câu chuyện kết thúc cũng là lúc xe dừng trước cổng của một bệnh viện tư nhân. Hàn Băng Nghi nghiêng đầu nhìn qua cửa kính xe thấy bên trong có chút vắng vẻ, có lẽ bệnh nhân không đông lắm.
Hai người xuống xe, sánh đôi vào bệnh viện. Cô hỏi y tá đang đứng trực ở quầy sau đó họ được dẫn vào phòng bệnh của một bác sĩ đã lớn tuổi.
Lúc đầu, cô tưởng trên người anh chỉ có mỗi vết thương ở cánh tay cho đến khi bác sĩ bắt anh cởi áo ra thì trên vai, bắp tay của người đàn ông kia đều có vết thương, tất cả đều là vết thương mới.
Cô nhìn mà ánh mắt hiện lên tia xót xa, công việc này của anh thật quá nguy hiểm, cô thật muốn anh bỏ công việc này nhưng cô biết anh đã xem nó như nghĩa vụ và trách nhiệm của bản thân nên chắc chắn anh sẽ từ chối.
Tuy vết thương nhìn có vẻ nhỏ nhưng theo vị bác sĩ già nói nếu không được rửa sạch sẽ và băng lại thì nguy cơ nhiễm trùng sẽ rất cao.
Hàn Băng Nghi cảm thấy thật may mắn khi cô đã ép được anh đi bệnh viện để xem vết thương, nếu không với tính cách của anh thì còn lâu mới chịu đi.
Thật lòng mà nói, trước đây với những vết thương nhỏ như này anh toàn tự mình xử lý hoặc nhờ đồng đội. Chỉ là lần này nhìn cô lo lắng cho mình như vậy nên anh mới đồng ý chiều theo cô đi đến bệnh viện.
Cô gái nhỏ này cứ thế phá vỡ nguyên tắc của anh, đúng là ngoại lệ của Đại úy Lục.
Rất nhanh đã xử lí xong tất cả vết thương trên người anh, cả hai cảm ơn bác sĩ, ra quầy tính tiền rồi trở về.
“Anh chắc là trên người không còn vết thương nào nữa chứ?” Cô sợ anh còn giấu vết thương ở những nơi mà cô không thể nhìn thấy vì không thể tin tưởng nên mới gặng hỏi.
“Em đã hỏi câu này 4 lần rồi” Anh mỉm cười.
Cô “hừ” nhẹ một tiếng: “Ai mà tin tưởng được anh”
Hàn Băng Nghi nói rồi bỏ đi trước, tự mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, mặc kệ người đàn ông đang cười thành tiếng phía sau.
…<Hết chương 35>…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT