Giang Minh Xuyên quyết định mời cơm vào buổi trưa, vốn định làm ở nhà ăn, nhưng sau lại nghĩ trùng với thời gian ăn trưa, đến lúc đó ở nhà ăn người đến người đi cũng không tiện, bèn quyết định tổ chức ở nhà. Cũng may hôm nay trời nắng đẹp, kê bàn ăn ở bên ngoài cũng không thấy lạnh.
Sáng sớm, anh dẫn Hạ Nham quét sạch sẽ tuyết ở trong sân và ngoài cổng rồi tới nhà ăn mang hết rau dưa đã chuẩn bị về, thím Ngô hàng xóm và Tiền Ngọc Phượng đã sang hỗ trợ từ tinh mơ, Ngô Nhị Trụ còn dẫn theo hai người dọn bàn ghế chén đũa, đây đều là đồ mượn về.
Gần chín giờ sáng, đầu bếp nhà ăn đến, còn tự mang theo một giỏ gia vị, bừng bừng khí thế bận rộn trong phòng bếp.
Sau khi Kim Tú Châu sửa soạn cho mình và hai đứa nhỏ ở trong phòng cũng ra giúp đỡ. Cô biết ở đây không giống với triều Đại Cảnh, không có nhiều quy củ như vậy, cứ nhập gia tùy tục thôi.
Thím Ngô nói hôm nay cô là cô dâu mới, không cần phải vất vả như vậy, kéo cô đến cùng nhặt rau chung.
Thím Ngô ôn hòa nói: “Minh Xuyên là người tốt, đừng thấy bây giờ nó ba mốt tuổi rồi, thật ra có rất nhiều chuyện nó còn không hiểu, căn bản không có ai dạy thằng bé cả, lúc nào cũng chịu thiệt về mình để thành toàn cho người khác.”
Kim Tú Châu quay đầu nhìn bà.
Không biết thím Ngô nhớ tới điều gì, cảm khái nói: “Thằng bé này có chuyện gì cũng chỉ thích giấu ở trong lòng, chịu thiệt cũng sẽ không nói. Không biết nó đã kể cho cháu chưa, cha mẹ nó đều hy sinh trong chiến tranh, cha thằng bé ở cùng thôn với thím, khi còn nhỏ nhà nghèo, người trong nhà đều chết đói cả. Rồi ông ấy ra ngoài ăn xin, đi mãi mà không thấy về, sau mới biết là ông ấy tham gia quân ngũ. Gia đình mẹ thằng bé trước kia là phú thương giàu có, nghe nói nguyên một con phố ở tỉnh X đều là của nhà bọn họ, khi còn trẻ bà ấy đi du học ở nước Y, khi về nước thì làm việc ở bệnh viện do đám quỷ Tây dương kia mở, âm thầm truyền tin tình báo, cứu được rất nhiều người, hai vợ chồng họ đều là anh hùng dân tộc, chỉ đáng tiếc cả hai người đều không sống sót.”
“Sau đó thế nào ạ?”
“Khi đó Minh Xuyên hẳn là cũng bằng tuổi Hạ Nham bây giờ. Khi đất nước ta giải phóng, thằng bé được chiến hữu của ba mình nhận nuôi.”
Nói tới đây, vẻ mặt thím Ngô có chút lạnh lùng, “Có một số việc khó mà nói, nhưng thằng bé vẫn luôn là người tốt, giống như ba mẹ nó vậy, thông minh lại có năng lực. Thực ra rất nhiều chuyện trong lòng nó đều hiểu rõ, chỉ là không nói ra mà thôi.”
Kim Tú Châu đã hiểu, có khả năng ba mẹ nuôi của Giang Minh Xuyên không đối xử tốt với anh.
Thím Ngô đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, thằng bé còn một đứa em gái.”
Kim Tú Châu quay đầu nhìn bà, ánh mắt thím Ngô dịu dàng hơn vài phần, “Đứa bé đó thím cũng chưa từng gặp, khi mẹ bọn chúng hy sinh, con bé cũng vừa mới ra đời, mẹ con bé hẳn là đã đoán trước được gì đó, sớm tìm cho con bé một gia đình, hiện giờ ở tỉnh S. Mỗi năm Minh Xuyên sẽ qua thăm một lần, chuyện sau đó thì cháu đều biết cả rồi, nghe nói hiện giờ cũng đã học đại học, cũng là một cô bé thông minh.”
Kim Tú Châu mỉm cười, “Vậy thì tốt quá.”
Thím Ngô cũng cười, “Đúng vậy, như bây giờ rất tốt. Chờ thêm một hai năm nữa, hai người các cháu cũng sinh thêm một đứa, gia đình càng thêm náo nhiệt.”
Ánh mắt Kim Tú Châu sáng lên, đúng rồi, đời này cô có thể sinh con của mình. Chẳng những cô không cảm thấy thẹn thùng mà tâm trạng còn rất kích động, hận không thể sinh liền một đứa ngay lập tức.
Thím Ngô nhận ra Kim Tú Châu vội vàng, không nhịn cười nổi. Bà cho rằng cô thực sự thích Giang Minh Xuyên, như vậy cũng tốt, hai người sống vui vẻ hòa thuận, ngày tháng sau này mới có thể tốt đẹp hơn nữa.
Còn chưa tới giữa trưa, khách khứa đã lục tục tới. Có rất nhiều người mặc quân trang cùng đến, còn có nhiều khách dẫn theo người nhà, trong sân nhanh chóng ngồi chật ních người.
Sau khi khách đến đủ thì đồ ăn bắt đầu được dọn lên. Cũng không có lễ nghi rườm rà gì, cứ ngồi xuống ăn thôi. Giang Minh Xuyên mới vừa kéo đầu bếp ngồi vào bàn đã bị mọi người ồn ào trêu mấy câu.
Anh đành phải đứng lên, Kim Tú Châu thấy thế, cũng vội vàng đứng lên theo, bị mọi người cười một trận. Kim Tú Châu vốn tính cách khôn khéo mà cũng bị đỏ mặt.
Giang Minh Xuyên vỗ tay, “Mọi người đừng cười nữa, cô ấy còn chưa quen mọi thứ ở đây. Tôi nói trước mấy câu, trước hết giới thiệu với mọi người một chút, đây là Kim Tú Châu, từ hôm nay trở đi là vợ của Giang Minh Xuyên tôi. Bên cạnh đây là hai con của chúng tôi - Tiểu Nham và Yến Yến, rất hân hạnh được đón tiếp mọi người tới tham dự tiệc mừng của chúng tôi. Tôi cũng không biết nói lời gì hoa mỹ, chỉ hy vọng mọi người hôm nay ăn ngon uống thỏa, lan tỏa không khí vui mừng, về sau thuận buồm xuôi gió, tại đây kính mọi người một ly, cảm ơn.”
Nói xong nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
“Được!” Cũng không biết ai cổ động, hét lớn một tiếng, sau đó tất cả mọi người nhiệt tình vỗ tay.
Giang Minh Xuyên kéo Kim Tú Châu ngồi xuống, Kim Tú Châu rót đầy chén trà cho anh.
Đoàn trưởng Nghiêm ngồi ở đầu bàn chủ động đứng lên, cười nói: “Hôm nay là một ngày lành, tôi cũng nói mấy câu. Đầu tiên, hết sức vui mừng có thể nhìn thấy hai người thành đôi, Tiểu Giang tới đây cũng đã ba năm, là một người vô cùng xuất sắc, Tiểu Kim cũng vô cùng ưu tú, hai người có thể đến bên nhau cũng là duyên phận……”
Uông Linh ngồi bên cạnh thấy anh còn muốn nói tiếp, không nhịn được kéo kéo áo anh.
Đoàn trưởng Nghiêm rất không nể mặt giật lại áo mình, cúi đầu nói với Uông Linh: “Anh còn chưa nói xong mà.”
Sau đó tiếp tục nói: “Tôi thay mặt cho tất cả mọi người ở đây chúc mừng hạnh phúc hai người, hy vọng hai người về sau có thể nắm tay nhau cùng tiến, ý hợp tâm đầu, cũng hy vọng năm tháng sau này, hai người bất kể gặp phải khó khăn gì, đều phải nhớ tới giờ này khắc này, trong lòng kiên định……”
Uông Linh xấu hổ cười gượng. Kim Tú Châu không nhịn được, mím môi cười. Chờ đoàn trưởng Nghiêm nói xong, mọi người bắt đầu ăn.
Ăn được một lát, Giang Minh Xuyên dẫn theo Kim Tú Châu đứng dậy kính trà mọi người, Kim Tú Châu đã soạn sẵn trong đầu những lời cần nói, không ngờ toàn bộ hành trình cô cũng không cần nói gì, ai hỏi chuyện cô thì Giang Minh Xuyên sẽ giúp che chắn, cô chỉ cần cười nhẹ là được.
Kính trà xong, hai người quay lại chỗ ngồi ăn cơm, tuy rằng chỉ có tám món ăn, nhưng mỗi món đều đầy một đĩa, ăn được một nửa thì bát cơm trên bàn cũng gần hết, mỗi người lại được đơm thêm một bát cơm đầy.
Bữa ăn kéo dài tới một giờ rưỡi chiều, mọi người dần ra về. Kim Tú Châu mang hạt dưa, bánh kẹo ngày hôm qua mua ra, để Giang Minh Xuyên mang ra cổng, ai ra về thì tặng một nắm.
Giang Minh Xuyên làm theo.
Kim Tú Châu xoay người đi thu dọn bát đũa, thím Ngô và Tiền Ngọc Phượng vẫn còn ở lại giúp, đầu bếp thu dọn xong xuôi cũng chuẩn bị ra về. Kim Tú Châu vội vàng gọi ông ấy dừng bước, sau đó vào trong phòng lấy ra bánh long phượng sáng nay cô dậy sớm làm, bánh này cô làm không nhiều, không định đưa cho quá nhiều người.
“Đây là điểm tâm cháu tự làm, hôm nay chú qua đây vất vả một chuyến, trong lòng cháu thật sự thấy áy náy lắm. Minh Xuyên nói với cháu, thường ngày chú rất săn sóc anh ấy, chút tấm lòng này chú nhất định phải nhận.”
Bếp trưởng Trương cười ha hả, gật đầu, “Nào có vất vả gì? Chú rất thích thằng bé Tiểu Giang này.”
Kim Tú Châu cầm đĩa bánh yên lặng nhét vào túi xách trên tay đồ đệ của ông ấy. Cậu nhóc đồ đệ nhìn về phía sư phụ, không biết nên nhận hay không.
Bếp trưởng Trương cười, “Cầm đi, đây là tấm lòng của chị dâu cậu.”
Cậu đồ đệ không từ chối nữa, khóe miệng khẽ vểnh lên, biết khi về nhất định sư phụ sẽ chia cho cậu một nửa.
Cách đó không xa, Tiền Ngọc Phượng thấy như vậy thì đôi mắt sáng bừng, Thím Ngô bên cạnh trừng mắt nhìn chị ta một cái, nhỏ giọng mắng một câu, “Thu hồi ngay cái ý định đó cho mẹ.”
Tiền Ngọc Phượng rụt rụt cổ, chị ta còn chưa nói gì, nghĩ ở trong đầu thôi cũng không được sao?
Có điều Kim Tú Châu cũng không làm chị ta thất vọng, tới khi nhà bọn họ về, quả nhiên Kim Tú Châu cũng lấy ra một đĩa bánh long phượng cho chị ta. Tiền Ngọc Phượng vốn đang định khách sáo một tí, nào ngờ con giai cưng của mình đã vươn móng vuốt nhón một miếng bỏ vào trong miệng, vui vẻ nói: “Cô ơi, ngon ghê luôn.”
Kim Tú Châu cười nói: “Thích thì ăn nhiều một chút, lần sau cô lại làm cho cháu.”
Ngô Tiểu Quân còn chưa kịp vui, đã bị bà nội cắt ngang, “Đừng chiều nó, thằng nhóc này sẽ được đằng chân lân đằng đầu.”
Kim Tú Châu bị chọc cười.
Buổi chiều thu dọn xong, Kim Tú Châu ở trong phòng vừa sưởi ấm vừa cắt nốt chỗ vải, chậu than được Giang Minh Xuyên mang từ bên ngoài về, đã bỏ vào không ít than hoa vào, hai đứa nhỏ ngồi vây quanh, chúng còn thả vào hai củ khoai lang, không bao lâu đã ngửi thấy mùi thơm.
Giang Minh Xuyên cũng ở nhà, anh thu dọn một căn phòng nhỏ khác. Hạ Nham cũng lớn rồi, mỗi ngày ngủ chung với bọn họ trên một cái giường cũng không ổn lắm. Vốn dĩ định để con gái tiếp tục ngủ cùng bọn họ hai năm rồi mới ngủ riêng, không ngờ cô bé cũng kiên trì muốn ngủ một mình.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên đều chưa từng nuôi con, mấy chuyện này không rõ nên nghe theo ý bọn trẻ.
Giang Minh Xuyên mang cái giường tầng trước kia của mình ở ký túc xá về, sợ hai đứa trẻ leo lên leo xuống không an toàn, anh đi mượn cưa cưa đôi cái giường ra, sau đó đặt vào trong căn phòng nhỏ, một trái một phải, ở giữa treo tấm mành ngăn cách.
Anh còn nhờ người dọn hết tất cả đồ đạc lúc trước ở trong ký túc xá về luôn, còn có mấy cái chăn cũ, vừa vặn trải lên hai cái giường nhỏ. Anh lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua Kim Tú Châu nói Hạ Nham sẽ đi học, bèn đi ra ngoài chuyển một cái bàn cũ về, lau lau chùi chùi rồi đặt vào căn phòng nhỏ. Cuối cùng nhìn một hồi hình như anh còn chưa vừa lòng, lại tìm về mấy tờ báo cũ dán lên tường.
Hai đứa nhỏ đã nướng chín khoai lang, vừa ăn vừa xem anh làm. Hạ Nham nhìn cái giường nhỏ thuộc về mình, nhịn không được không ngừng duỗi tay sờ, còn hỏi Phó Yến Yến, “Em gái, em chọn cái nào?”
Phó Yến Yến không để ý tới cậu, “Cái nào cũng được.”
Hạ Nham cũng không tức giận, “Anh chọn cái gần cửa này nhé, mở cửa có gió, sẽ lạnh.”
Phó Yến Yến liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.
Kim Tú Châu cũng tò mò tới xem, “Hai đứa ngủ một phòng có ổn không?”
Giang Minh Xuyên không hiểu ý cô, cho rằng cô lo lắng hai đứa còn nhỏ, “Không sao đâu, khi anh còn rất nhỏ đã ngủ một mình rồi, sẽ quen ngay thôi.”
Hạ Nham cũng vội vàng nói: “Con sẽ chăm sóc tốt cho em gái.”
Kim Tú Châu cũng không nói thêm gì.
Chờ khi không còn ai, Hạ Nham lén nói với Phó Yến Yến: “Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. Chúng ta không ngủ cùng ba mẹ, ba mẹ sẽ sinh em.” Chỉ khi không có ai cậu mới dám gọi ba mẹ.
Phó Yến Yến: “……” Cũng biết nhiều đấy nhỉ.
Nhưng buổi tối một nhà bốn người vẫn nằm chung trên một cái giường, Kim Tú Châu cảm thấy chăn có hơi mỏng, chờ làm xong chăn mới chia lại phòng ngủ.
Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Hạ Nham đi học, trong doanh trại chưa có trường học, cậu đi học ở trường trong thôn.
Hạ Nham cũng coi như đi học ké thôi nhưng cả nhà đều rất coi trọng, Kim Tú Châu còn sang nhà hàng xóm một chuyến hỏi thăm xem phải chuẩn bị những gì. Ở triều Đại Cảnh phải chuẩn bị lễ bái sư. Tiền Ngọc Phượng nói chỉ cần chuẩn bị một cái cặp sách và hộp cơm là được.
Kim Tú Châu tốn mất một buổi trưa để khâu một cái cặp sách, hộp cơm thì dùng loại tráng men bộ đội phát. Ngày đầu tiên cả nhà đều dậy sớm, Ngô Tiểu Quân còn sang tận nhà đón cậu.
Hạ Nham mặc cái áo bông mới, tinh thần phấn chấn bước ra cửa.
Kim Tú Châu dặn dò cậu ở cửa, “Chăm chú nghe giảng bài, về nhà dạy lại thím và em gái.” Hạ Nham gật đầu thật mạnh.
Buổi tối Giang Minh Xuyên về nhà thấy con trai thật sự dạy Kim Tú Châu và con gái. Kim Tú Châu học vô cùng nghiêm túc, còn chỉ vào trang sau của quyển sách, Hạ Nham lắc đầu nói không biết, thầy giáo còn chưa dạy tới đó.
Sách vở hôm nay mới phát, nhưng toàn là sách cũ, trước đây đã có học sinh dùng rồi.
Giang Minh Xuyên hỏi ngày đầu tiên cậu đi học thế nào?
Vẻ mặt Hạ Nham có hơi do dự, “Con học chậm hơn các bạn nửa học kỳ, có một số bài học theo không kịp.”
Giang Minh Xuyên hỏi: “Phần nào?”
Hạ Nham ngẩng đầu nhìn anh, “Ghép vần, còn cả đếm số, các bạn đều biết đếm tới một trăm, cũng biết ghép vần hết rồi.”
Giang Minh Xuyên nói: “Ăn cơm trước đã, buổi tối ba dạy con.”
Cơm nước xong, Giang Minh Xuyên lấy giấy bút ra, dạy cậu ghép vần và đếm số từng bước một, Hạ Nham ngồi bên cạnh nghiêm túc học.
Kim Tú Châu cúi đầu may quần áo, thỉnh thoảng rướn đầu nhìn một cái, miệng cũng khẽ nhẩm theo. Dưới ánh đèn nhu hòa, gương mặt mỗi người đều tỏa ra ánh sáng.
Phó Yến Yến ngồi bên bàn, một bàn tay chống cằm, một bàn tay cầm con hổ nhồi bông Kim Tú Châu làm cho cô bé, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn một cái, trong đôi mắt tĩnh lặng có ánh sáng lấp lánh.
Tối muộn, sau khi hai đứa nhỏ ngủ, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên về lại phòng nằm lên giường, đây là lần đầu tiên hai người cùng chung chăn gối.
Dường như cả hai đều có chút căng thẳng, không nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Kim Tú Châu kéo chăn lên cao, tim đập thình thịch như trống trận, không kìm được tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh. Nghĩ tới nghĩ lui làm toàn thân cô nóng lên, đôi mắt mở to nhìn về phía nóc nhà đen tuyền, cô lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng mà đợi bao lâu cũng không thấy bên cạnh có động tĩnh gì. Kim Tú Châu cắn cắn môi, nghiêng đầu nhìn bên hông, chỉ thấy người đàn ông đó nằm im không nhúc nhích y chang pho tượng. Cô lại nghĩ tới đứa con thuộc về mình, do dự một hồi rồi chủ động vươn tay sang bên cạnh thăm dò, vừa đụng vào thì toàn bộ cơ thể người đàn ông lập tức cứng đờ.
Kim Tú Châu thấy anh còn nằm im , cô dứt khoát dịch cả người sang, sau đó đè lên người anh, hôn xuống lỗ tai nóng bỏng của anh.
Hết chương 9
Ờ thì, tình hình là cảnh H tới đây là hết :> Cảnh H đơn giản nhất trong lịch sử edit của tui lun, không phải vò đầu bứt tóc cắn bàn phím gì hết trơn. :)))