Buổi sáng, Kim Tú Châu dẫn hai đứa bé sang nhà bên cạnh trả quần áo.

Sang tới nhà hàng xóm, Tiền Ngọc Phượng đang ngồi xổm dưới đất giặt quần áo, trong sân có giếng nước, chị ta cũng lười mang ra ngoài, giặt luôn ở trong sân.

Kim Tú Châu hai ngày nay còn chưa giặt quần áo, trời chưa sáng thì Giang Minh Xuyên đã xách thùng ra ngoài, cô chỉ cần cơm nước xong xuôi rồi mang phơi nắng là được.

Nhìn thấy bọn họ tới, Tiền Ngọc Phượng gọi Đại Nha ở trong nhà ra, “Mau mang cái ghế cho thím Kim ngồi.”

Trong phòng đáp vâng, sau đó một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi bưng ra một chiếc ghế, đặt trước mặt Kim Tú Châu.

Tiền Ngọc Phượng nhìn thấy thì không nhịn được nói: “Bảo con lấy một cái, con cũng chỉ lấy đúng một cái? Còn em trai em gái thì sao, nhìn thấy khách đến nhà cũng không biết đường chào.”

Cô bé rầu rĩ đáp lời, xoay người vào nhà bê hai cái ghế nhỏ ra, đặt xuống rồi đi luôn.

Tiền Ngọc Phượng có phần bất đắc dĩ nói với Kim Tú Châu: “Con bé này cũng không biết giống ai, càng lớn càng ít nói, cả ngày không rặn ra được một câu.”

Kim Tú Châu vờ lườm chị ta một cái, “Chị chê bai gì chứ, cô bé xinh xắn như thế, đâu có tệ như chị nói. Thêm nữa con gái dịu dàng ngoan ngoãn một chút càng tốt chứ sao, mới nhìn đã khiến cho người ta thích, không lẽ kiểu tính tình đanh đá mồm mép liến thoắng mới khiến người ta thích?”

Tiền Ngọc Phượng nghe xong cũng cảm thấy có lý, nhìn Kim Tú Châu cười, “Qua lời em toàn thành ưu điểm cả.”

Rồi lại gọi một tiếng vào trong nhà, “Mau đem chăn ra phơi, nhân lúc hôm nay có nắng.” Mà lần này giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Kim Tú Châu cũng cười, “Em chỉ nói lời thật lòng thôi.”

Cô ngồi xuống ghế, một lớn một nhỏ ngồi bên cạnh cô, Phó Yến Yến cúi đầu, cô bé đã từng nghe Kim Tú Châu mắng mình như thế này, không ngờ rằng có lúc cô cũng sẽ khen người.

Kim Tú Châu hỏi luôn chuyện vải bông, “Chị đã hỏi chuyện vải bông cho em chưa? Em còn muốn mua chăn bông cho hai giường, hai đứa trẻ cũng lớn rồi, nên chuẩn bị phòng cho bọn chúng.”

“Hỏi rồi, buổi chiều ngày hôm qua chị tranh thủ về nhà mẹ đẻ một chuyến, có nhờ mẹ chị mua hộ em, ở đại đội cũng có đánh chăn bông*, khi chị kết hôn cũng mua chăn hồi môn ở đó, em muốn mua mấy cân cứ nói với chị, chiều nay chị lại về nhà một chuyến.”

*Bông thu được từ quả bông sau đó dùng thanh tre, gỗ đánh tơi cho bông đều và ko bị vón cục nên gọi là đánh/ bật bông.

“Vậy thật tốt quá.” Kim Tú Châu không hiểu lắm mấy chuyện này, nên hỏi thêm Tiền Ngọc Phượng về kích cỡ chăn, cuối cùng muốn mua một chiếc năm cân, một chiếc sáu cân*.

*Đơn vị của Trung Quốc, tương đương với 2,5kg và 3kg của Việt Nam.

Thương lượng xong, gương mặt Kim Tú Châu lộ vẻ bối rối, cuối cùng kể rõ chuyện xảy ra tối hôm qua lúc ăn cơm, “Em cũng không biết có chuyện gì nữa? Theo lý thuyết lần đầu tiên em tới đây, cũng không quen biết chị ta, sao lại như thể có thù oán với chị ta vậy? Lời này em cũng chỉ dám nói với chị, kể chuyện này với chị cũng vì cảm thấy chị tốt bụng, dù gì sau này cũng còn sống ở đây lâu dài, sợ có chỗ nào lại đắc tội với người khác.”

Tiền Ngọc Phượng vừa nghe kể vậy, mặt đầy vẻ hứng thú, không ngờ tối hôm qua lại náo nhiệt tới thế. Chị ta há mồm tính kể đầu đuôi rõ ràng với Kim Tú Châu, nhưng nghĩ một hồi, lại có chút do dự, nếu mẹ chồng biết nhất định sẽ mắng chị ta.

Kim Tú Châu nhìn ra chị ta có ý gì, cười nói: “Bất kể chị nói gì, em đều vô cùng cảm kích, về sau có chuyện gì em mới dám tiếp tục nói với chị.”

Lời này lực sát thương quá mạnh, Tiền Ngọc Phượng lập tức thần bí nói: “Em cũng đừng nói là chị kể đấy.”

Kim Tú Châu gật đầu như trống bỏi.

“Nhân lúc mẹ chồng chị không ở nhà, chị mới dám kể với em, con mụ Lưu Hồng Nguyệt kia chị biết, ngày thường cô ta thích xun xoe trước mặt Uông Linh nhất. Uông Linh đi làm ở nhà máy dệt thành phố, là chủ nhiệm phân xưởng, cô ta cũng vào đó làm.”

“Nhưng chuyện này có quan hệ gì với em?”

“Đương nhiên không có quan hệ với em, nhưng có quan hệ với chồng em đó.”

Nói tới đây chị ta nhìn về phía Kim Tú Châu, thấy vẻ mặt Kim Tú Châu bình thường, bèn nhỏ giọng hỏi một câu, “Em có biết chuyện năm ngoái chồng em đi xem mắt với người ta không?”

Kim Tú Châu sửng sốt một chút, ngay sau đó dần dần nhớ ra, khi Giang Minh Xuyên tới nhà Phó Kiến Quốc ăn cơm, “Kim Tú Châu” không ngồi ăn cùng, cô ấy ở bên ngoài nghe lén hai mẹ con nhà họ Phó bàn bạc trong phòng bếp mới biết mẹ chồng mình có ý định như vậy. Khi đó cô em chồng còn nói một câu, không phải anh ta đã đi xem mắt người khác rồi sao, nào biết mẹ chồng “Kim Tú Châu” lại nói, đã kết hôn đâu sợ cái gì, chỉ cần gả cho anh ta, về sau con cũng là người thành phố……

Kim Tú Châu cũng đoán được nguyên nhân gần giống thế này, hẳn là người đó có quan hệ với Uông Linh. Quả nhiên, lại nghe Tiền Ngọc Phượng nói: “Đối tượng xem mắt năm ngoái của chồng em là do Uông Linh giới thiệu, cô ta cũng là công nhân nhà máy dệt, có một đứa con gái tầm ba bốn tuổi, rất xinh đẹp.”

Chị ta nói xong thì có chút hối hận, nhìn Kim Tú Châu, muốn lấp liếm câu nói cuối cùng, sợ Kim Tú Châu nghe xong trong lòng khó chịu, mau mắn bổ sung: “Kỳ thật em cũng xinh xắn lắm mà, mắt vừa to vừa sáng, nhìn rất có tinh thần.”

Tuy rằng Tiền Ngọc Phượng cảm thấy cô gái kia rất được, nhưng ở chung với Kim Tú Châu hai ngày nay, chị ta vẫn thấy thân thiết với Kim Tú Châu hơn, hiện giờ đương nhiên là về phe cô.

Kim Tú Châu nhìn thấy mắt chị ta láo liên là biết chị ta đang suy nghĩ gì, trong lòng nghẹn ứ. Đây là lần đầu tiên có người khen cô như vậy, giống kiểu nói giảm nói tránh vì cô không dễ nhìn thôi. 

Phó Yến Yến ngồi ở bên cạnh nắm chặt bàn tay, không ngờ lại nghe được chuyện của hai mẹ con kia nhanh như vậy.

“Ôi, kể ra thì đối phương cũng là người đáng thương, chồng cô ta mất vào năm kia, nhà chồng còn có mấy em trai chồng, cả gia đình chồng ức hiếp hai mẹ con họ. Cũng may cô ta cũng là người giỏi giang, nhận lấy công việc của chồng mình, thành công nhân chính thức của nhà máy dệt, mang theo con gái vào thành phố sống.”

“Chị Uông Linh cư xử cũng không tệ, chỉ có hơi sĩ diện. Cho dù chị ta có khó chịu thì cũng không cố ý gây khó dễ cho em, chắc chắn là con mụ Lưu Hồng Nguyệt kia muốn lấy lòng Uông Linh.”

Tiền Ngọc Phượng bĩu môi, “Khi cô ta vừa mới tới đây còn coi thường chị ở nông thôn. Nông thôn thì làm sao? Chị muốn về nhà thì về nhà, nói thẳng ra thì ai chẳng hâm mộ chị chứ?”

Kim Tú Châu phụ họa, “Đúng là thế thật.”

“Đúng rồi, vợ chính ủy thì sao?”

“Chị nói chị Phương Mẫn à? Không rõ lắm, chị ta không thân cận với ai cả.”

Kim Tú Châu gật gật đầu, tối hôm qua cô cảm thấy người đó khá ổn. Trò chuyện một lát, Kim Tú Châu dẫn hai đứa trẻ về nhà.

Trên đường về cô không nói một lời, còn thường xuyên nâng bàn tay thô ráp lên nhìn, sau đó thở dài thườn thượt. Nhớ năm đó cô nổi danh nhan sắc khắp kinh đô, cô từng gặp qua đệ nhất mỹ nhân kinh đô Lâm Vi Chi, dung mạo còn không bằng một nửa mình, chỉ vì có xuất thân tốt mà được đám người kia tung hô lên trời. Có một năm vào lễ tắm Phật, hai người cùng xuất hiện ở Vạn Phật Tự trên núi cầu phúc, rất nhiều thanh niên tuấn tú tưởng lầm cô là Lâm Vi Chi, nhớ lại mà thấy buồn cười.

Mấy ngày nay cô không soi gương nên cũng chẳng quan tâm tới ngoại hình của mình, thiếu chút nữa đã quên hiện giờ mình vừa đen vừa xấu.

Cuối cùng dường như cô nhớ ra, đột nhiên quay đầu nói với Hạ Nham phía sau: “Thím nhớ ngày hôm qua nhìn thấy không ít hoa mai phía đằng trước, cháu có thể đi hái về một ít cho thím được không, à không, có thể hái càng nhiều càng tốt.”

Hạ Nham hoang mang nhìn Kim Tú Châu nhưng vẫn gật gật đầu, “Vâng.”

Kim Tú Châu về đến nhà cũng không may quần áo nữa, chạy đến phòng bếp lục lọi hết các thứ có thể sử dụng được ra.

Cô đã từng biết thứ đáng giá nhất của mình chính là nhan sắc, cho nên hết sức cẩn thận giữ gìn bằng phương pháp bí mật của sủng phi trong cung. Đó cũng là chuyện ngoài ý muốn, lúc ấy cô tiện tay cứu một ma ma già phạm sai lầm trong phủ, chị ruột của người này hầu hạ trong cung. Lúc phi tử sinh con thì bị hại, vì giữ mạng nên tìm cách xuất cung đến cậy nhờ cô, hai chị em mua một căn nhà nhỏ bên ngoài sinh sống, sau đó lại trở thành trợ tá đắc lực nhất của Kim Tú Châu. Kem Ngọc Cơ mà quý nữ kinh đô yêu thích nhất chính sản nghiệp trên danh nghĩa của cô. Những chuyện này cô làm rất bí mật, Hầu gia chỉ biết cô đặt mua một ít sản nghiệp ở ngoài nhưng không biết cô làm ăn lớn như vậy. Nếu không phải Hầu phủ bị xét nhà quá nhanh, e là Kim Tú Châu đã nghĩ cách chạy thoát.

Hạ Nham về cùng Ngô Tiểu Quân, hai đứa ôm đầy hoa mai trước bụng. Vốn dĩ Ngô Tiểu Quân đang chơi cùng người khác, nhìn thấy Hạ Nham thì chủ động chạy ra giúp, cậu còn nhớ Kim Tú Châu làm món ăn rất ngon.

Lần đầu tiên Hạ Nham cảm nhận được Ngô Tiểu Quân đang lấy lòng, trong lòng rất vui vẻ, làm việc càng thêm nhiệt tình.

Kim Tú Châu cũng hào phóng, bảo ngày mai sẽ làm món ngon cho chúng ăn. Ngô Tiểu Quân ra về trong mỹ mãn.

Kim Tú Châu lại bắt đầu sai bảo Hạ Nham đun nướccho cô, ngay cả Phó Yến Yến cũng bị cô kéo tới hái từng đóa hoa mai xuống. Trong phòng bếp một nhà ba người bận rộn nhưng rất vui vẻ.

Tới trưa Giang Minh Xuyên về, phát hiện trong nhà hương thơm ngào ngạt. Trên đầu Kim Tú Châu và con gái đều quấn khăn, mặt mũi thì bóng loáng, anh nhìn về phía con trai ở cửa. Hạ Nham giải thích qua loa: “Con cũng không rõ lắm, thím nói làm như vậy để dưỡng tóc.” Cậu không dám nói thím dùng rất nhiều dầu mè và hai quả trứng gà.

Giang Minh Xuyên gật gật đầu.

Buổi chiều Giang Minh Xuyên không ra ngoài, anh nói với Kim Tú Châu lãnh đạo đã xét duyệt thông qua báo cáo kết hôn. Chủ yếu do trước đây Kim Tú Châu là vợ quân nhân, sơ yếu lý lịch đều đã kiểm tra rồi, mà anh ở trong quân đội cũng được coi là hàng hiếm, tuổi lớn đến thế còn chưa kết hôn. Hai người ở bên nhau lãnh đạo thấy cũng mừng.

“Nếu em đã đồng ý, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, hôm sau đặt hai bàn ở nhà ăn, mời lãnh đạo với chiến hữu cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như là tiệc kết hôn.”

Kim Tú Châu tính toán số tiền trong tay, hỏi: “Cụ thể là mở tiệc thế nào?”

“Cái gì?”

“Tổng cộng có bao nhiêu người?”

“Hai ba mươi người, thêm người nhà nữa thì khoảng năm mươi người.”

“Vậy làm ba bàn, định mời món gì?”

 “……”

Giang Minh Xuyên không nói gì, anh không hiểu mấy thứ này, cho rằng những việc này nói với đầu bếp nhà ăn một tiếng là được.

Kim Tú Châu bèn quyết định luôn, “Mỗi bàn làm tám món ăn, phiếu thịt trong tay tôi không nhiều lắm, anh xem có thể kiếm một ít phiếu thịt không?”

Giang Minh Xuyên nhìn cô, “Có thể, còn gì nữa không?”

“Tốt nhất là bàn bạc với đầu bếp nhà ăn sẽ làm những món gì, một nửa là món chay, một nửa là món mặn, sau khi chuẩn bị ổn thỏa thì mời mọi người tham gia buổi tiệc.” Nói xong, lại hỏi: “Người dự tiệc có tặng quà mừng không?”

“Có, bình thường là mừng hai đồng hoặc năm đồng, cũng tùy, còn có người tặng trứng gà.”

“Vậy ngày mai lên phố mua ít hạt dưa bánh kẹo, lúc về tặng lại mỗi người một nắm, nhà chúng ta không nhiều tiền lắm, Hạ Nham còn phải đi học.”

Hạ Nham ở bên nghe được, nhịn không được nhìn về phía Kim Tú Châu. Cậu cho rằng thím sẽ không quan tâm tới chuyện này. Kỳ thật, mỗi lần cậu nhìn thấy Ngô Tiểu Quân đi học, trong lòng đều rất hâm mộ.

Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, nhưng vẫn giải thích một câu, “Từ giờ tới lúc thằng bé đi học còn hơn nửa năm.”

Kim Tú Châu không tán đồng, “Có thể đưa thằng bé đến trường học trước thích ứng một chút. Học sớm nửa năm cũng tốt mà, thằng bé đã bảy tám tuổi rồi.”

Ở triều Đại Cảnh, trẻ con ba tuổi học vỡ lòng được coi là chậm rồi.

Giang Minh Xuyên không nói gì, Kim Tú Châu lại bổ sung một câu, “Bất kể thế nào cũng không thể chậm trễ việc học tập.”

Giang Minh Xuyên nhìn cô lần nữa, trong lòng có chút ngạc nhiên, chẳng những bất ngờ việc cô xử lý mọi chuyện dứt khoát quyết đoán, mà còn không ngờ là cô sẽ suy nghĩ như vậy.

Kim Tú Châu phất phất tay, “Được rồi, những việc này anh không cần phải xen vào, tôi tự xử lý được, anh lo kiếm tiền nuôi gia đình là được.”

Nơi này và triều Đại Cảnh không giống nhau, không thể tự mình buôn bán kiếm tiền, bằng không cuộc sống cũng không đến mức khó khăn thế này.

Giang Minh Xuyên: “……”

Ngày hôm sau, một nhà bốn người lên huyện lãnh giấy chứng nhận kết hôn, trước khi đi còn phải tới hiệu ảnh chụp ảnh, Kim Tú Châu không biết đây là cái gì, không nhịn được tò mò nhìn ngắm khắp nơi, nhân viên hiệu ảnh bảo cô ngồi xuống là cô ngồi.

Giang Minh Xuyên ngồi song song với cô, hai người nghe chỉ dẫn kề đầu gần nhau. Khi đèn flash chợt lóe lên, Kim Tú Châu sợ tới mức nhắm mắt lại, thế là phải chụp lại tấm khác.

Chụp xong, Giang Minh Xuyên gọi Hạ Nham và Phó Yến Yến đứng cách đó không xa tới cùng chụp một bức ảnh gia đình.

Trong khoảnh khắc bức ảnh được chụp lại, Phó Yến Yến có ảo giác như đang xuyên qua thời không. Cô bé nhớ rõ bức ảnh gia đình này, đời trước cô bé không nhớ chụp khi nào nhưng bức ảnh này vẫn luôn được cô bé quý trọng mang theo người. Mỗi lần cảm thấy không chịu đựng nổi cô bé đều lấy ra xem để cảm thấy còn có hy vọng.

Giang Minh Xuyên thanh toán thêm tiền lấy ảnh, ảnh chụp rất nhanh đã được rửa ra. Đây là lần đầu tiên Kim Tú Châu và Hạ Nham chụp ảnh, hai người đều tò mò cầm trong tay xem, đặc biệt là Kim Tú Châu, trước nay cô chưa từng biết còn có thứ hay tới dường này, có thể họa hình người khác giống y như đúc ở trên giấy, nhìn vô cùng chân thật.

Nhưng mà, trông xấu quá.

Ngồi cạnh Giang Minh Xuyên, cô không khác gì con chó mực hết. Giờ khắc này cô ý thức sâu sắc bản thân mình hiện giờ xấu biết bao nhiêu. Trước kia cô toàn chê bai người khác. Trong lòng cô hạ quyết tâm lúc về sẽ dùng hết nửa bình dầu mè còn lại.

Khi bọn họ đến ủy ban đã hơi muộn, số lượng người chờ đã khá đông. Một nhà bốn người trông rất nổi bật, nhà khác đều là vợ chồng son, chỉ có nhà bọn họ có bốn thành viên, đặc biệt Giang Minh Xuyên còn mặc một bộ quân trang.

Lĩnh xong giấy chứng nhận, Giang Minh Xuyên lại dẫn bọn họ tới Cung Tiêu Xã và nhà máy chế biến thịt, dựa theo lời Kim Tú Châu mua hạt dưa, bánh kẹo và thịt, phiếu thịt đổi từ bạn bè, cũng không nhiều lắm, chỉ đủ mua hai cân thịt và hai cái móng giò. Móng giò cũng không lớn lắm nên rẻ hơn một tí.

Kim Tú Châu nhìn thấy bèn bĩu môi, “Mua thêm cái nữa đi, buổi chiều tôi làm món chân giò kho.”

Vừa nghe thấy, Hạ Nham và Phó Yến Yến đều nuốt nước bọt, đồng thời nhìn về phía Giang Minh Xuyên. Giang Minh Xuyên do dự một hồi, phiếu thịt không đủ.

Kim Tú Châu nói luôn với nhân viên cửa hàng: “Bớt thịt đi một chút, đổi thành móng giò.”

Sau đó lại xoay đầu nói với Giang Minh Xuyên: “Ngày mai nhiều người như vậy, hai đứa nhỏ ăn không được bao nhiêu, nào có chuyện nhà mình chịu thiệt được lợi cho người khác chứ.”

Nhân viên cửa hàng nhìn Kim Tú Châu, rồi lại nhìn sang Giang Minh Xuyên, sau đó quyết định làm theo lời Kim Tú Châu.

Giang Minh Xuyên im lặng, tới khi đi xa khỏi cửa hàng mới nói: “Chúng ta mời khách ăn cơm, sao có thể so đo nhiều như vậy? Hơn nữa đều là quan hệ lãnh đạo, đồng nghiệp tốt.”

Trong quá khứ Kim Tú Châu thích nhất là giao thiệp với mấy người hiền lành im lặng chịu thiệt thòi. Tuy nhiên nếu loại người này cùng phe với mình thì cô không thích nổi, nhưng vẫn dịu giọng thuyết phục: “Làm gì đến mức thế, nhiều thịt như vậy sẽ không thiếu đâu, chúng ta cũng nên đối tốt với bản thân một chút, anh nói có đúng không?”

Giang Minh Xuyên hoài nghi nhìn về phía cô, “Vừa rồi em có nói thế đâu.” Còn nói là không để người khác được lợi.

Kim Tú Châu giả ngu, “Vậy nhất định là anh nghe lầm rồi.”

Giang Minh Xuyên vẫn biết cô không thành thật giống như biểu hiện bên ngoài, anh có ý muốn uốn nắn tư tưởng của cô, nhịn không được nói tiếp: “Quân đội là một tập thể lớn, chúng ta ở đây giống như người một nhà……”

Kim Tú Châu nghe là thấy đau đầu, tức giận buông một câu, “Vậy anh đừng ăn.”

Cô sẽ không để bản thân mình chịu thiệt, nói xong là đi thẳng.

“……”

Giang Minh Xuyên nhìn bóng người bước nhanh đằng trước, lại quay qua phía hai đứa nhỏ bên cạnh, sờ sờ cái mũi, “Tính tình cô ấy sao lại ương bướng thế?”

Ngày thường không phải cô ấy dễ nói chuyện sao?

Phó Yến Yến chớp chớp mắt, mới như này mà đã coi là ương bướng? Đời trước hai người người này ngang hơn người kia, giận nhau đến mức một hai tháng không nói với nhau câu nào.

Buổi tối, Kim Tú Châu đặt lên bàn món chân giò kho màu cánh gián tỏa ra mùi hương mê người. Hai đứa nhỏ nhìn mà thèm thuồng, cho dù tâm trí Phó Yến Yến đã trưởng thành cũng không nhịn được, cô bé bị mùi hương này quyến rũ, cố nuốt nước bọt.

Kim Tú Châu múc thịt và canh cho hai đứa nhỏ, sau đó cũng múc cho mình một phần, để lại một phần trên đĩa không đụng vào.

Giang Minh Xuyên cúi đầu chỉ ăn phần của mình trong bát, tới khi ăn gần xong cũng chưa ngẩng đầu lên nhìn lấy một lần. Hai đứa bé cứ liên tục nhìn anh.

Kim Tú Châu cũng không chiều anh, cố ý nói: “Anh không ăn tôi sẽ chia cho hai đứa nhỏ.”

Giang Minh Xuyên bực mình nói: “Em chia đi, tôi không thích ăn.”

Kim Tú Châu nghe xong dở khóc dở cười, gắp thịt vào bát anh, “Được rồi, ăn đi, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn giận dỗi cái gì chứ, chỉ tổ thua thiệt vào người.”

Nói xong đứng dậy thu dọn bát đũa đã ăn xong, đi vào phòng bếp.

Chờ người đi rồi, Giang Minh Xuyên mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, không nhịn được nhếch khóe miệng lên, vô tình thấy ánh mắt tò mò của hai đứa nhỏ, vội vàng kìm khóe miệng xuống, còn mạnh miệng nói: “Là mẹ con bảo ba ăn.”

Hạ Nham ngây ngốc gật đầu. Chỉ có Phó Yến Yến nghe xong muốn cười, nhưng mũi thì thấy cay cay, nếu đời trước bọn họ như thế này thì tốt biết mấy.

Hết chương 8

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play