Kim Tú Châu mới vừa vào cửa bước chân chợt ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn theo hướng người nói, thấy đối phương là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, mặt tròn mắt nhỏ, khi cười lên khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn.
Chị ta không nhìn Kim Tú Châu, mà quay đầu hỏi người phụ nữ bên cạnh, “Không phải tôi nhìn nhầm chứ? Lần trước Tiền Ngọc Phượng mặc chiếc áo này, cô ta còn nói mẹ chồng cô ta tự may, khoe khoang rất lâu.”
Phòng khách cũng không lớn lắm, ở giữa bày một chiếc bàn vuông, mấy người đàn ông ngồi quanh đó uống trà, phụ nữ thì ngồi gần cửa nói chuyện, tay cầm hạt dưa, vỏ hạt dưa ném thẳng xuống đất, lộn xộn không chỗ đặt chân.
Người phụ nữ được hỏi mặt nhỏ dài, nghe thấy câu này lúng túng cười, thấy chung quanh đều nhìn mình, vội vàng nói một câu, “Không nhớ lắm.”
Trong lòng chị ta thì tức giận không thôi, không muốn vì loại chuyện này mà đắc tội với người khác.
Lưu Hồng Nguyệt dường như không nghe thấy, làm ra vẻ mặt kinh ngạc, “Sao lại không nhớ, hôm đó cô cũng ở đây mà.” Biểu cảm vô cùng khoa trương.
Kim Tú Châu đang muốn nói, Giang Minh Xuyên vốn đi đằng sau cô đột nhiên tiến lên một bước, bảo vệ cô phía sau. Lưu Hồng Nguyệt còn đang muốn nói thêm, thấy một màn như vậy, trong lòng có chút không tự tin, chị ta cũng chỉ nghe mấy câu chuyện ngồi lê đôi mách mới dám làm như vậy.
Người phụ nữ ngồi cách Lưu Hồng Nguyệt không xa chào hỏi Giang Minh Xuyên, “Doanh trưởng Giang tới rồi à, vị này là em dâu rồi, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Mấy người đàn ông ngồi ở bàn bên nghe được động tĩnh, lục tục đứng dậy, “Sao giờ mới đến?”
“Em dâu cũng tới sao? Mau vào uống ít nước ấm.”
“Hai đứa nhỏ đúng không? Tốt lắm, tốt lắm.”
Không khí phòng khách trong nháy mắt náo nhiệt lên.
Giang Minh Xuyên chủ động duỗi tay ôm lấy eo Kim Tú Châu, chào hỏi những người này, “Trên đường có chuyện làm chậm trễ một chút.”
Sau đó lại giới thiệu Kim Tú Châu và Phó Yến Yến, “Đây là Kim Tú Châu, đây là con gái của em Yến Yến.”
Tiếp theo lại giới thiệu mấy người kia, “Đây là doanh trưởng Võ, đây là doanh trưởng Dương……”
Kim Tú Châu và Phó Yến Yến thay phiên chào hỏi.
Uông Linh đang bận việc trong phòng bếp cũng chạy ra xem. Uông Linh vừa lau tay vào tạp dề vừa nhiệt tình nói: “Cuối cùng cũng tới rồi, chờ một chút, chỉ còn hai món nữa là xong rồi, lão Nghiêm đi đâu không biết? Vừa rồi đi ra ngoài một chuyến, đến giờ còn chưa thấy về?”
Giang Minh Xuyên lại giới thiệu với Kim Tú Châu.
“Đây là vợ đoàn trưởng, em cứ gọi chị dâu là được. Đây là Kim Tú Châu, là vợ em.”
Uông Linh nghe thấy hai từ vợ em, bàn tay chủ động vươn ra chợt ngừng lại, nhưng vẫn nhiệt tình nói: “Chào em chào em, lần đầu gặp, tiếp đãi không chu toàn rồi.”
Kim Tú Châu chú ý tới, trên mặt không biểu lộ chút gì khác thường, cô chuyển chiếc rổ từ tay phải sang tay trái, vươn tay nắm lấy tay chị, gương mặt tươi cười, “Chào chị.”
Uông Linh nhìn thấy chiếc rổ trên tay cô, nụ cười trên mặt tươi thêm vài phần.
Hôm nay nhiều người tới nhà như vậy, chỉ có Kim Tú Châu là người đầu tiên mang theo đồ tới, cho dù trong lòng chị vẫn còn chút oán giận với đôi vợ chồng này, nhưng lúc này tâm tình cũng tốt hơn vài phần.
“Mau vào nhà ngồi nghỉ một lát, chờ lão Nghiêm về là có thể ăn cơm, chị vào bếp, mọi người cứ ngồi trò chuyện, cứ coi ở như nhà mình nhé.”
Nói rồi vội vội vàng vàng trở lại phòng bếp.
Giang Minh Xuyên tiếp tục giới thiệu mọi người với Kim Tú Châu, anh giới thiệu một lượt tất cả người trong phòng, chỉ có người phụ nữ mặt tròn nói chuyện ban đầu là không giới thiệu, cuối cùng anh nói với Phương Mẫn vợ chính ủy Chúc, “Lần đầu tiên cô ấy tới đây, có nhiều thứ còn chưa quen, làm phiền chị dâu rồi.”
Người phụ nữ này là người ngay lúc đầu bảo bọn họ vào nhà, tuổi còn rất trẻ, nhưng cách đối nhân xử thế làm cho người khác thấy thoải mái, cười ôn hòa, “Yên tâm đi, sẽ không để cô ấy chịu ấm ức gì.”
Lúc này Giang Minh Xuyên mới đi đến chỗ mấy người đàn ông kia, trước khi đi còn mang cho Kim Tú Châu một cái ghế, để cô ngồi cạnh Phương Mẫn.
Lần đầu tiên Kim Tú Châu được người khác quan tâm như vậy, còn không cần cô tự mình đi ứng đối. Nhớ tới cuộc sống trước kia ở Hầu phủ, mỗi lần bị người ta ức hiếp cô chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng. Sau khi cô đắc thế, cũng học được thói ỷ thế hiếp người, còn tính sổ với từng hạ nhân thị thiếp đã ức hiếp cô, kẻ nên đánh thì bị đánh, kẻ nên bán thì bị bán, kẻ nên đưa tới chùa miếu thì đưa tới chùa miếu, không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội nào đánh trả.
Cô ngồi đối diện với người phụ nữ mặt tròn, người vừa rồi cười nhạo mình, sắc mặt đối phương hiện giờ có hơi khó coi, có lẽ là ghi hận lúc nãy Giang Minh Xuyên cố ý lơ mình.
Việc có người chống lưng che chở làm tâm tình Kim Tú Châu rất tốt, nhưng cô cũng không phải dạng người tốt lành gì, cô vờ tỏ vẻ áy náy giải thích với đối phương: “Chồng trước của em cũng là quân nhân, nhưng nửa năm trước đã hy sinh, em cũng chỉ sinh được con gái, ở nhà chồng cũng không được ưa thích, nếu không phải doanh trưởng Giang tốt bụng tới thăm chúng em, cuộc sống của mẹ con em về sau thế nào cũng không biết…”
Nói xong cô cúi đầu, nâng ống tay áo lau lau khóe mắt đã đỏ bừng, giọng nức nở: “Doanh trưởng Giang nói sau này muốn chăm lo cho em và con gái, em cũng không nghĩ gì nhiều đã mang con gái đi theo anh ấy rồi. Cái áo khoác này đúng là của chị Tiền, em sợ sang đây ăn cơm ăn mặc xuề xòa quá sẽ khiến cho doanh trưởng Giang mất mặt, cho nên mới làm một ít thức ăn mang sang nhà chị Tiền, nói muốn mượn áo khoác của chị ấy mặc một tối, ngày mai em trả lại cho chị ấy. Chị Tiền là người tốt, nhìn thấy con gái em cũng không có quần áo mặc, còn cố ý tìm một bộ quần áo vừa vặn cho con gái em mặc.”
Nói xong nước mắt cô rơi xuống như những hạt châu. Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khen Giang Minh Xuyên, Tiền Ngọc Phượng và bản thân một lượt, cho dù cô nghèo, nhưng cũng không mượn không đồ của người ta.
Cô càng như vậy khiến đối phương có vẻ như cố tình gây sự và khắc nghiệt vô lý.
Hai đứa trẻ đứng phía sau Kim Tú Châu. Hạ Nham còn nhỏ, không giấu được tâm tư, nhìn thấy Kim Tú Châu khóc đến đáng thương, ánh mắt trước giờ luôn tự ti lặng lẽ của cậu lập tức trừng lớn nhìn Lưu Hồng Nguyệt, lộ vẻ hung dữ.
Chỉ có Phó Yến Yến là tròn xoe mắt kinh ngạc. Cô bé hết nhìn sang Lưu Hồng Nguyệt phía đối diện bị những người khác tấn công bằng ánh mắt, lại nhìn về phía Kim Tú Châu, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt này có phần xa lạ, vì ở trong trí nhớ của cô bé, Kim Tú Châu chưa bao giờ tỏ ra yếu ớt như thế.
Phương Mẫn thở dài, giơ tay vỗ vỗ lưng Kim Tú Châu, “Không hề gì, không hề gì, ngày tháng sau này sẽ tốt hơn. Doanh trưởng Giang là người tốt, hai đứa bé cũng ngoan, đừng khóc đừng khóc.”
“Đúng rồi, mượn quần áo mặc thì có sao đâu? Quần áo con nhà chị đều là họ hàng cho, có phải nhà ai cũng giàu có đâu?”
“Không sao đâu, lần sau mượn quần áo của chị, ai dám nói gì chị xé miệng cô ta ra.”
Lời này khiến Kim Tú Châu bật cười. Mọi người thấy cô cười nên bầu không khí có chút thân thiện hơn, nhưng đề tài đều xoay quanh Kim Tú Châu. Lưu Hồng Nguyệt nói chen vào hai câu cũng không ai thèm phụ họa. Đặc biệt có vài người, cũng không rõ là vô tình hay cố ý, chậm rãi dịch ghế lại gần Kim Tú Châu làm sắc mặt chị ta càng thêm khó coi.
Có điều chuyện này cũng không kéo dài lâu. Ngay sau đó đoàn trưởng Nghiêm và chính ủy Chúc đã trở lại, nhóm phụ nữ đều đứng dậy, hơi đông người nên đoàn trưởng Nghiêm bèn xoay người sang nhà hàng xóm mượn về một cái bàn.
Mấy người phụ nữ phân thành hai nhóm, người thì quét rác, người thì vào phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn. Kim Tú Châu sợ làm đổ đồ ăn khiến người ta chú ý nên chỉ ở bên ngoài xếp ghế dựa, lúc dọn xong thì đứng ngay bên cạnh Giang Minh Xuyên.
Giang Minh Xuyên nghe được mấy lời vừa rồi của Kim Tú Châu, tuy trong lòng có vài phần xúc động, anh cũng biết là do lòng dạ cô nhỏ nhen không bao giờ để mình chịu thiệt, nhưng anh lại không tức giận nổi, thậm chí trong lòng còn có chút hâm mộ, trước kia khi gặp phải tình huống tương tự anh chỉ biết nén giận yên lặng thừa nhận.
Lúc ăn cơm, nhóm đàn ông ngồi một bàn, phụ nữ và trẻ con một bàn.
Trẻ con không được ngồi vào bàn, mấy đứa nhóc bưng một cái bát đứng bên cạnh, muốn ăn cái gì nói với mẹ, có nhóc hoạt bát còn chạy đến bàn của ba ở bên kia chỉ vào món mình muốn ăn.
Kim Tú Châu ôm Phó Yến Yến trên đùi. Phó Yến Yến cầm thìa tự xúc ăn. Lúc ăn cô bé nhớ tối hôm qua Kim Tú Châu dạy phải nhai kỹ nuốt chậm, lưng còn phải thẳng nên bé làm theo bản năng. Hạ Nham cũng vậy, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, Kim Tú Châu gắp cho món gì cậu ăn thứ đó, hai đứa bé không ồn ào không làm nũng, đối lập hoàn toàn với mấy đứa nhóc bên cạnh vừa ồn ào đòi ăn thịt vừa ăn nhồm nhoàm như hổ đói.
Không tính tới Hạ Nham vì hai người còn chưa thân thiết, ra ngoài khép nép là chuyện đương nhiên, nhưng một cô bé con mà cũng có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, quả thật làm cho những người cố tình dò xét cảm thấy bất ngờ.
Phương Mẫn ngồi cạnh Kim Tú Châu quay đầu nhìn vài lần, cảm thấy tướng ăn của hai mẹ con đều rất nhã nhặn đoan trang, khiến người khác thấy thoải mái. Tuy cô ấy còn chưa có con, nhưng nếu có, Phương Mẫn hy vọng có thể sinh được một đứa trẻ ngoan như vậy.
Cơm nước xong, người trong phòng tiếp tục trò chuyện thêm một lát, chờ Uông Linh rửa bát xong đi ra mới có người lục tục cáo từ.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên ở lại sau cùng. Hai người chờ mọi người về hết, lúc tạm biệt, Kim Tú Châu vờ như mới nhớ ra, mang cái rổ vẫn để trong một góc tới rồi tươi cười lấy ra cái đĩa ở bên trong: “Lần đầu tiên tới nhà, em cũng không biết mang đồ gì theo thì ổn, trong nhà em cũng không có món gì ngon nên tự làm chút đồ ăn, mong rằng hai người không chê.”
Cô nhấc nắp đậy lên, bên trong là một đĩa bánh đậu xanh, màu vàng đẹp đẽ, dưới ánh đèn dìu dịu nhìn hết sức hấp dẫn.
Trên mặt Uông Linh và đoàn trưởng Nghiêm đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ sống hơn nửa đời người cũng chưa từng thấy món ăn này.
Đoàn trưởng Nghiêm không cần suy nghĩ đã nói: “Vừa nhìn đã biết là món ngon rồi, hai người mang về nhà mình ăn đi.”
Con trai anh đứng phía sau rướn cổ nhìn, nghe thấy vậy kéo mạnh áo ba cậu, “Ba.”
Cậu nhóc muốn anh thu hồi lời này, thấy ba không để ý tới cậu, lại quay sang nhìn mẹ.
Vẻ mặt đoàn trưởng Nghiêm có chút xấu hổ.
Uông Linh cũng phải giữ chút mặt mũi cho chồng mình, đành nói theo: “Đúng rồi, hai người mang về nhà ăn đi, nhà chị còn nhiều đồ ăn lắm, mời hai em tới ăn cơm là muốn làm quen một chút, trong bộ đội đều là người một nhà, không cần làm thế này đâu.”
“Chị dâu nói những như vậy là khách khí rồi, đây cũng là chút thành ý của em và doanh trưởng Giang. Chị và đoàn trưởng quan tâm tới hai vợ chồng chúng em, chúng em cũng rất cảm kích anh chị. Đây không phải thứ gì quý giá, chỉ là món tự làm thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nếu chị không nhận, em sẽ buồn lòng lắm.”
Kim Tú Châu đã nói tới vậy khiến Uông Linh cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành phải mỉm cười đi vào phòng bếp lấy cái đĩa ra đựng.
Tiễn người ra ngoài, trên mặt Uông Linh vẫn giữ nụ cười. Chị và đoàn trưởng Nghiêm vừa quay đầu lại đã thấy thằng con nhà mình miệng đầy bánh đậu xanh, vừa ăn vừa lúng búng nói: “Ăn ngon lắm, mẹ ơi, mẹ cũng mau ăn đi.”
Uông Linh tức giận trừng cậu, “Đã bao lớn rồi, còn không hiểu chuyện bằng nửa em trai em gái nhà người ta.”
Lúc ăn cơm chị cũng thấy hai đứa nhỏ nhà doanh trưởng Giang đứa này còn hiểu chuyện hơn đứa kia.
Cậu bé Nghiêm Tinh hừ hai tiếng, tỏ vẻ bất mãn.
Đoàn trưởng Nghiêm đứng cạnh cũng cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, nghe vậy không nhịn được nói: “Em đừng chỉ la con, em cũng vậy. Anh rõ ràng chỉ mời một nhà Tiểu Giang, sao em lại gọi những người khác tới?”
Uông Linh có chút chột dạ, kiếm cớ, “Em nghĩ nhiều người thì đông vui hơn thôi.”
Nghiêm Tinh nói toạc ra tâm tư của chị, “Làm gì có, rõ ràng con nghe mẹ, thím Tần và thím Lưu nói muốn xem người mà Giang Minh Xuyên coi trọng là người thế nào, khiến chú ấy từ chối luôn dì Triệu, người ấy có phải là thần tiên hạ phàm không? Mẹ và các thím còn không tin nếu bị nhiều người công kích thì người ấy lại không lộ nguyên hình.”
Bị con trai nói thẳng đuột ra tính toán của mình, Uông Linh không nén nổi giận, bực tức trừng cậu, “Bài tập làm xong chưa?”
Nghiêm Tinh lắc lắc đầu.
Mặt Đoàn trưởng Nghiêm đen xì, tức giận nói: “Em xem lại em đi, người ta còn làm món ăn ngon mang tới nhà, em lại tính toán nhằm vào cô ấy như thế. Giang Minh Xuyên và Triệu Vận cũng chỉ mới xem mắt một lần, bát tự còn chưa coi. Hơn nữa đây là chuyện vợ chồng người ta, em xen vào làm gì? Nhất định phải khiến hai vợ chồng họ xấu mặt em mới vui sao? Cả cha mẹ Giang Minh Xuyên đều được phong anh hùng, chồng Kim Tú Châu cũng là liệt sĩ. Triệu Vận kia dù có tốt, cũng đáng để em đối xử với hai vợ chồng bọn họ như vậy?”
Uông Linh bị nói tới mức á khẩu không trả lời được. Thật ra chị không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ cảm thấy khó khăn lắm mình mới ghép được một đôi, đột nhiên bị người khác chia rẽ nên không vui. Hơn nữa còn có người thổi gió bên tai chị nên mới làm ra chuyện này.
Kỳ thật đêm nay chị rất có cảm tình với Kim Tú Châu. Cô ấy không nói nhiều, cũng hiểu lễ phép. Có điều lúc này bị ông chồng mình răn dạy, chị lại cảm thấy thật mất mặt, “Lúc trước anh cũng nói Giang Minh Xuyên và Triệu Vận xứng đôi, lúc này sao lại trách em? Em cũng có làm gì đâu, không phải mọi người cũng ăn cơm vui vẻ sao, anh nổi giận cái gì chứ? Em nấu nướng mệt gần chết ở trong bếp, lúc ấy anh làm gì? Cơm nước xong cũng không thấy anh hỗ trợ thu dọn, anh còn mặt mũi nào nói em?”
“……”
Lúc hai người cãi vã, bánh đậu xanh đã bị Nghiêm Tinh ăn gần hết, cuối cùng chỉ còn lại hai miếng, Nghiêm Tinh nhanh chóng chạy biến về phòng mình.
——
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên vừa về đến nhà đã vội đun nước tắm rửa. Kim Tú Châu tắm trước, xong xuôi cô liền ngồi trên giường sắp xếp lại vải vóc mua lúc ban ngày. Hôm nay lúc mua vải cũng mua thêm hộp kim chỉ, cô vừa đo bằng tay vừa dùng kéo cắt, động tác tay vừa nhanh vừa ổn định.
Giang Minh Xuyên tắm rửa xong ra ngoài, nhìn thấy cô cúi đầu nghiêm túc làm việc, ánh nến dìu dịu chiếu xuống khuôn mặt, khiến cả người cô thêm ôn nhu vài phần.
Kim Tú Châu đo xong cánh tay con gái thì vội nhét tay con vào trong chăn, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé, “Ngủ đi.”
Cô bé nhìn cô chăm chú, đôi mắt đột nhiên ngân ngấn. Cô bé sợ bị phát hiện nên vội vàng nhắm hai mắt lại.
Kim Tú Châu không nhận ra, cô cầm kim chỉ nhanh chóng khâu sơ hình dáng bộ quần áo theo kiểu dáng hôm nay nhìn thấy ở tòa nhà bách hóa. May xong cho con gái, lại bắt đầu đo cho Hạ Nham, cô định chuẩn bị lớp vải bên ngoài trước, chờ ngày mai hỏi mua bông được từ Tiền Ngọc Phượng thì mới bắt tay vào làm.
Hạ Nham ngoan ngoãn vươn tay cho cô đo.
Giang Minh Xuyên lau khô tóc ngồi xuống giường, Kim Tú Châu nhìn sang anh, nghĩ một chút, dịu dàng nói: “Buổi tối hôm nay cảm ơn anh, lúc vừa vào cửa đã nghe thấy mấy lời đó, thực sự tôi không biết nên làm gì cho đúng. Lúc anh đứng che chắn trước người tôi, trong lòng tôi rất cảm động, trước giờ chưa từng có ai đối với tôi tốt như vậy.”
Giang Minh Xuyên sửng sốt một chút, không nghĩ một chuyện nhỏ như vậy làm cho cô ghi nhớ trong lòng, trong phút chốc không biết nên phản ứng như thế nào. Nhưng lòng anh lại như được rót vào một dòng nước ấm, cả người đều thấy ấm áp. Cũng chưa có ai nói với anh những lời này.
Kim Tú Châu tiếp tục cười nói: “Chuyện trước kia chúng ta không nhắc lại, sau này tôi sẽ coi anh thực sự là chồng tôi, chúng ta sẽ sống hạnh phúc, đừng ai mong coi thường chúng ta, anh thấy sao?”
Nói xong đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía anh, ánh mắt còn mang theo vài phần sùng bái và ái mộ. Cô biết xưa nay đàn ông đều muốn làm anh hùng. Nếu đề cao anh ta, lại nhìn với anh ta với ánh mắt đầy mến mộ, sẽ khiến cho không người đàn ông nào chịu được.
Quả nhiên, dù Giang Minh Xuyên vẫn luôn trầm ổn cũng có chút không chịu nổi, anh vốn dĩ định sống một đời tôn trọng nhau như khách với Kim Tú Châu. Kim Tú Châu là vợ của chiến hữu anh, anh có thể cưới cô, nhưng không thể làm chuyện bất kính, nhưng giờ nghe thấy lời này, lòng anh đột nhiên dao động. Mấy ngày ở chung ngắn ngủi anh cũng dần dần cảm nhận được cảm giác có gia đình.
Không biết do giọng cô nói chuyện quá dễ nghe hay do ánh nến trong phòng quá mờ ảo, ma xui quỷ khiến anh gật gật đầu.
Kim Tú Châu cười.
Giang Minh Xuyên không dám nhìn cô nhiều, anh nhanh chóng nằm xuống, nhắm mắt lại, đầu óc rối bời. Kim Tú Châu đạt được mục đích rồi nên thổi tắt ngọn nến bên cạnh, cũng nằm xuống ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
Buổi sáng hôm sau, khi Giang Minh Xuyên và Hạ Nham thức dậy, Kim Tú Châu và Phó Yến Yến thuần thục xoay người ngủ tiếp.
Hai cha con nhìn bóng dáng hai người một chút, cuối cùng im lặng rồi bước nhẹ nhàng ra ngoài.
Hết chương 7