Khi ta thành thân với Thẩm Dịch, Thẩm phu nhân vừa sinh ra Thẩm Ngọc Kiều, bà đã bệnh nặng vì cao tuổi.

Là ta, phu nhân mới vào cửa đóng vai mẫu thân của Thẩm Ngọc Kiều.

Ngay cả khi ta mang thai Chiêu Chiêu vào năm sau đó, ta vẫn luôn giữ Thẩm Ngọc Kiều ở bên mình.

Nàng ấy chỉ hơn Chiêu Chiêu một tuổi, cùng nhau lớn lên bên cạnh ta, Chiêu Chiêu thân thiết với nàng hơn ta, suốt ngày theo đuổi Thẩm Ngọc Kiều, nhẹ nhàng gọi nàng là a di.

Khi Chiêu Chiêu có được thứ gì tốt, con bé lập tức tặng nó cho Thẩm Ngọc Kiều như một báu vật, mặc dù Thẩm Ngọc Kiều cũng có phần.

Làm sao ả ta có thể tàn nhẫn đến mức hợp lực với những người đó làm nhục và hãm hại Chiêu Chiêu!

Ta không thể tha thứ!

"Thẩm Ngọc Kiều, ta vẫn luôn coi ngươi như con gái ruột của mình, chính ngươi vô ơn, chính ngươi lấy ân báo oán, chính ngươi, phải chết không thương tiếc."

"Không...tẩu tẩu, đừng giết ta..." Chân ta dẫm xuống, lời cầu Một lúc sau, giọng nói cầu xin tha thứ của Thẩm Ngọc Kiều đột ngột dừng lại.

Ả ta vẫn hai tay nắm chặt đôi ủng của ta, mắt mở to, miệng há hốc, nỗi sợ hãi trong mắt vẫn chưa tiêu tan.

"Kiều Kiều... Kiều Kiều của ta!" Từ xa truyền đến một tiếng kêu chói tai.

Ta ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm phu nhân sau khi nhận được tin tức đã tới. Vừa rồi tát Thẩm Ngọc Kiều trong chớp mắt, ta nhìn thấy một ả hầu gái lặng lẽ rời đi trong sân.

Thật là tốt, đỡ phải tìm từng kẻ một.

"Mẫu thân… mẫu thân đó phải không?"

Lúc này Chiêu Chiêu trong lòng ta đột nhiên lên tiếng.

"Nhất định là mẫu thân, Chiêu Chiêu ngửi được mùi hương của nàng, nhất định là mẫu thân tới cứu Chiêu Chiêu.."

"Mẫu thân..." Giọng Chiêu Chiêu càng nghẹn ngào hơn: "Mẫu thân… Chiêu Chiêu đau quá... Chiêu Chiêu đau quá..."

Khi nghe tiếng kêu đau đớn của Chiêu Chiêu, ta cảm thấy tim mình như bị cắt ra, đau đến không thở được.

Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, Chiêu Chiêu bây giờ như thế này, đều là tại ta không hiểu rõ lòng người!

Ta là người duy nhất đáng phải chết.

"A... Kiều Kiều... mẫu thân đây Kiều Kiều..." Thẩm phu nhân đến gần, lập tức nhào vào người Thẩm Ngọc Kiều.

Bà ta đau lòng kêu lên: "Kiều Kiều... Vũ Thanh Thu con khốn này, một con điếm suốt ngày quanh quẩn với đàn ông, sao ngươi dám... sao ngươi dám giết Kiều Kiều…”
"Ta muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi và tiểu kỹ nữ trong tay ngươi cùng chôn với Kiều Kiều!"

Chiêu Chiêu nghe thấy giọng Thẩm phu nhân, bỗng nhiên nhào vào vòng tay ta, không ngừng cầu xin:

“Tổ mẫu... Con không đạo văn thơ của tỷ tỷ, tỷ lấy trộm thư của con. Những bài thơ đó là con viết cho mẫu thân, người ở biên giới xa xôi. Xin đừng lấy gậy đánh con, con đau quá…”

"Tổ mẫu... Con không có đẩy tỷ xuống nước ao lạnh đầy băng kia, là tỷ cố ý kéo con xuống nước... Tổ mẫu, xin người hãy kéo con lên...  Chiêu Chiêu không thể chịu được nữa…”

"Tổ mẫu... Chiêu Chiêu không có đánh thuốc mê tỷ tỷ và hoàng tử. Chính Chiêu Chiêu ban ngày bắt gặp bọn họ quan hệ trong phòng mẹ hắn... tổ mẫu, con không có người tình nào cả... Bọn họ gài bẫy con. ..”

“Con không thể nhận tội vô căn cứ… hắn không thể ép buộc con… hắn không thể ép con… mẫu thân, mẫu thân hãy quay lại cứu Chiêu Chiêu… Giường đinh đau quá , ngón tay còn cũng đau đau, roi ngâm nước muối…”

Khi nghe thấy Chiêu Chiêu cầu xin sự thương xót, ta loạng choạng suýt ngã xuống đất, Chiêu Chiêu đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ và bao nhiêu bất bình trong những năm qua!

"Vũ Thanh Thu, ta giết chết ngươi" Thẩm phu nhân hét lên lao về phía ta, rút ​​chiếc trâm vàng trên đầu ra đâm vào ta.

Ta ôm Chiêu Chiêu nhẹ nhàng né tránh, xoay người đá bà ta ngã xuống đất.

Thẩm phu nhân chật vật đứng dậy, nôn ra máu và nhìn ta với ánh mắt căm hận.

"Vũ Thanh Thu, ngươi dám trốn sao! Ngươi dám tổn thương ta, như vậy không sợ ta để Dịch nhi từ hôn ngươi sao!Chỉ cần ngươi tự sát và chôn cùng Kiều Kiều, ta sẽ cho phép ngươi được chôn với tư cách vợ lẽ của Dịch Nhi. Nếu không, ta sẽ để Dịch Nhi đuổi ngươi ra khỏi nhà!"

"Mẫu thân.. cứu con... Chiêu Chiêu sợ tổ mẫu... Chiêu Chiêu đau quá. Chiêu Chiêu không muốn chết, nhưng mẫu thân cũng không thể chết..." Chiêu Chiêu trong lòng ta đột nhiên lại hét lên, như sợ ta sẽ đồng ý với Thẩm phu nhân vì Thẩm Dịch.

Ta nhẹ nhàng ôm Chiêu Chiêu chặt hơn một chút, nàng nhẹ đến nỗi ta đau nhức, mắt đờ đẫn, nàng đã mười sáu tuổi rồi, nhưng lại không nặng  bằng một đứa trẻ mười tuổi.

"Chiêu Chiêu, mẫu thân ở đây, mẫu thân sẽ không để ai có cơ hội làm tổn thương con nữa, Chiêu Chiêu sẽ không chết, mẫu thân cũng sẽ không chết, người chết chính là người đã làm tổn thương con, cho dù người đó là cha của con, tổ mẫu hoặc ngay cả hoàng đế cao hơn ta như vậy ta cũng sẽ lấy mạng họ."

Ta không muốn ở lại gia đình này nữa, Chiêu Chiêu không có cha cũng không sao, một người cha như vậy thật không cần.

Ta không còn có thể bảo vệ đất nước này nữa, một vị vua đối xử với quan trung thành của mình như vậy, không xứng đáng ngồi trên vị trí đó nữa.

Thẩm phu nhân vẫn đang la hét, sau khi an ủi Chiêu Chiêu, ta lạnh lùng nhìn Thẩm phu nhân  đang trong trạng thái điên cuồng.

Ngoại hình của Thẩm phu nhân  dường như ít thay đổi so với mười năm trước, bà ta trở nên duyên dáng và yêu kiều hơn.

Quần áo bà ta mặc và trang sức bà ta đeo đều là những món đồ vô giá, tất nhiên đây là những thứ được truyền từ nhà họ Vũ của ta.

Trước đây ta chưa bao giờ quan tâm đến những tài sản bên ngoài này và cho phép nhà họ Thẩm lấy chúng đi.

Chúng ăn của ta, lợi dụng ta, vậy mà trông thật quý giá và giàu sang.

Tất cả những gì Thẩm gia trông cậy vào là tình yêu sâu sắc của ta dành cho Thẩm Dịch, nhưng chúng dường như không biết rằng ta không còn yêu Thẩm Dịch nữa.

"Vũ Thanh Thu, ngươi có nghe ta nói không? Giết tiểu kỹ nữ trong ngực ngươi trước khi tự sát!”

"Ngươi giết Kiều Kiều của ta, ta muốn cho ngươi cảm nhận được nỗi đau mất đi nữ nhi!"

Ánh mắt ta như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào Thẩm phu nhân.

Bà ta cũng biết cách bảo vệ nữ nhi của mình, vậy sao bà ta không nghĩ tới Chiêu Chiêu cũng là nữ nhi của ta.

“Đừng đứng ngây ra nữa!” Thẩm phu nhân điên cuồng hét lên.

Đúng vậy, sao ta vẫn chưa hành động?

Ta một tay ôm Chiêu Chiêu, không dám để Chiêu Chiêu rời xa ta một bước.

Ta  nhanh chóng bước tới, ấn chiếc trâm cài tóc vàng vừa thoát khỏi tay Thẩm phu nhân vào cổ họng bà ta.

Chiếc trâm cài tóc bằng vàng này được ta tặng cho Thẩm phu nhân vào năm ta thành hôn với Thẩm Dịch, nó từng được đeo trên đầu thái hậu của nước địch,  Thẩm phu nhân rất thích nó.

"Ngươi muốn làm gì?" Thẩm phu nhân không hề sợ hãi, vẫn là hét lớn: "Nếu ngươi không buông kim cài ra, nếu ngươi dám làm tổn thương ta một chút, Dịch Nhi sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!”

"Vũ Thanh Thu, ta là quân mẫu của ngươi, ngươi không thể vô lễ với ta. Ngươi, một nữ nhân phản nghịch bất hiếu, cho ta..."

Tiếng chửi rủa dừng lại ngay lập tức, ta đâm thẳng một nửa chiếc trâm vàng trên tay.

Chỉ đủ để bà ta không thể nói được lời nào mà chết.

Thẩm phu nhân  nhìn ta với vẻ khó tin.

"ưm aaa..." bà ta muốn nói gì đó nhưng lại chỉ có thể rên rỉ vì đau đớn.

Bà ta dùng cả hai tay che chặt cổ họng đang chảy máu của mình, sự tức giận trong mắt bà ta nhạt dần thay vào đó là sự sợ hãi.

Ta ấn chặt Thẩm phu nhân  vào cột phủ, đúng là cây cột mà Thẩm Ngọc Kiều vừa va vào.

“Kể từ khi ta gả cho Thẩm Dịch, ta tôn ngươi làm mẫu thân ruột của mình, ngươi sinh con gái sau khi ngươi già và yếu đuối, cho nên ta chăm sóc Thẩm Ngọc Kiều thay ngươi.”

"Ngươi nói ngươi muốn quản lý phủ đệ, ta không chút do dự đưa cho ngươi chìa khóa tất cả kho hàng trong nhà.”

“Ngươi nói Thẩm Dịch lấy ta nhưng lại ở Vũ phủ, đâm sau lưng ta một nhát. Ngươi nhanh chóng đổi tấm biển từ Vũ phủ thành Thẩm phủ.”

“Ngươi nói con khốn đó đã có con của Thẩm Dịch, lại cầu xin ta khoan dung rộng lượng nhận nàng làm vợ lẽ. Ngươi còn nói sẽ chỉ nhận Chiêu Chiêu, đứa bé do ta sinh ra, là cháu gái chính thống của ngươi, để chăm sóc, và ngươi sẽ không bao giờ chấp nhận hai mẫu thân con kia.”

“Trước khi ta đi viễn chinh, ngươi đã dặn ta phải yên tâm, ngươi sẽ thay ta canh giữ phủ, chăm sóc Thẩm Dịch thật tốt, chăm sóc Chiêu Chiêu thật tốt, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai qua mặt Chiêu Chiêu mà hại nàng.”

"Nhưng ngươi làm như nào!”

"Ngươi hưởng thụ sự ủng hộ của ta, nhưng giống như đứa con gái vô ơn của ngươi, ngươi giúp hai mẫu thân con họ làm nhục, làm tổn thương, tra tấn Chiêu Chiêu.”

“Làm sao ngươi có thể nhẫn tâm tiếp tục hành hạ Chiêu Chiêu khi con bé đang cầu xin tổ mẫu của nó là ngươi thương xót? Ta không tin ngươi không biết Chiêu Chiêu vẫn luôn bị  oan!”

“Ngươi đã thề trước ngựa của ta trước khi ta lên đường cùng quân đội rằng nếu ngươi không làm theo những gì mình đã hứa, ngươi sẽ bị chặt thành từng mảnh.”

"Bây giờ ngươi đã vi phạm lời thề, ngươi đáng bị trừng phạt."

Ta nói xong, ánh mắt Thẩm phu nhân càng thêm sợ hãi.

"Ọccccc…”

Không những không thể hét lên được một từ nào mà còn có rất nhiều máu phun ra từ miệng bà ta.

Ta rút kiếm chém liên tục.

Trăm kiếm không thể chém bà ta thành từng mảnh, nhưng ta  vẫn để bà ta không chet giữa chừng cho bà ta trải nghiệm những đau đớn mà nữ nhi của ta đã trải qua.

Thẩm phu nhân đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nhưng điều này không ảnh hưởng đến độ chính xác lần hạ kiếm tiếp theo của ta.

Bà ta xứng đáng!

Khi nhát kiếm cuối cùng rơi xuống, toàn thân Thẩm phu nhân đầy máu, nằm bất động trên mặt đất, vô hồn như nữ nhi của bà ta nằm bên cạnh.

Tiếp theo là Thẩm Dịch và người phụ nữ đó.

Vừa lúc đó quân lính đến báo cáo:

“Tướng quân, thuộc hạ của ta không tìm thấy Thẩm Dịch và Đỗ phu nhân trong  phủ.”

Ta nhìn những nô bộc trong phủ của mình, trước đây những nô bộc trong nhà đều là người nhà họ Vũ của ta.

Mỗi lần ta đi chinh chiến, bọn họ đều sẽ theo ta ra trận, những nô bộc này mới được Thẩm gia mua về sau khi Thẩm gia chuyển đến.

Ngoài ra còn có một số người lớn tuổi trong Thẩm gia.

Bởi vì tin tưởng Thẩm gia nên  ta chỉ để lại Tiền nhũ mẫu để phục vụ Chiêu Chiêu, đây chính là điều bất cẩn và đáng nguyền rủa nhất của ta.

Nô bộc  từ lâu đã sợ hãi trước những phương pháp đẫm mau mà ta vừa sử dụng.

Mọi người lần lượt quỳ xuống, không cần ta hỏi thăm, đã có người nói: “Cung nhân đến báo tin Thái tử phi sắp hạ sinh. Đại nhân và nhị phu nhân đã mang đi hết dược liệu quý hiếm trong nhà đi  Đông Cung rồi.”

Lúc này tay áo ta siết chặt lại, chính Chiêu Chiêu đã đỡ được ta.

"Mẫu thân... Chiêu Chiêu khó chịu quá...  Mẫu thân, khi nào mẫu thân mới về? Phủ đệ  rõ ràng là của mẫu thân... Vì sao Chiêu Chiêu ngay cả một liều thuốc cũng không có để chữa trị. .."

“Trong kho rõ ràng có một đống thuốc chữa vết thương. mẫu thân… Chiêu Chiêu lạnh quá… lạnh quá… mẫu thân… Chiêu Chiêu muốn uống thuốc… Chiêu Chiêu không thể chết. Ai sẽ ở cùng mẫu thân nếu Chiêu Chiêu chết..."

Những súc vật đó thậm chí còn không chịu cho Chiêu Chiêu thuốc chữa vết thương.

Ta biết rất rõ các dược liệu trong phủ này.

Tất cả đều có chất lượng quý, ngay cả dược liệu trong cung cũng không thể so sánh được.

Vì Vũ gia quanh năm liếm máu đầu dao nên ta từ lâu không yêu tơ lụa, sa tanh, cũng không màng trang sức mà chỉ yêu những dược liệu thượng hạng.

Chiêu Chiêu của ta ngay cả một liều thuốc bình thường cũng không có, Thẩm Dịch và con khốn đó lại mang hết dược liệu ta để lại đến Đông Cung giúp nữ nhi chúng sinh nở.

"Tập hợp tất cả quân đội Vũ gia trong ngoài thành đi về Đông Cung!"

Cho dù đó là Thẩm Dịch, Đỗ Như Yên, hay nữ nhi Thẩm Nhu, hôm nay ắt là ngày giỗ của chúng.

Lần đầu tiên ta không cưỡi ngựa mà cõng Chiêu Chiêu vào xe.

Ta cố gắng đắp cho Chiêu Chiêu một chiếc chăn  trong xe để con bé dễ chịu hơn.

Nhưng nàng có vẻ rất sợ hãi và nắm chặt lấy tay áo ta.

Nàng hãi hét lên: "Mẫu thân ơi, đừng bỏ Chiêu Chiêu... đừng bỏ Chiêu Chiêu... Chiêu Chiêu sợ... làm ơn..."

Ta đặt con bé xuống và ngân nga một giai điệu để dỗ dành nó như khi con bé còn nhỏ.

Chiêu Chiêu cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể căng thẳng dưới sự an ủi của ta.

"Tướng quân, có binh lính canh gác ngoài Đông Cung, ngài có tấn công hay không?"

Ánh mắt ta chợt lạnh đi, đây chính là cảnh giác ta đến giết bọn họ.

“Ai dẫn đầu đội quân bảo vệ?”

"Lão tướng quân Bạch Trung."

Bạch Trung và cha ta từng là hai mãnh tướng trong triều đình, ông ấy kiểm soát một phần ba số binh lính trong triều.

Không nên đánh giá thấp.

Ta ôm Chiêu Chiêu bước xuống xe, bắt gặp ánh mắt của lão Bạch Trung.

Một giọng nói vang lên như tiếng chuông ngân:

"Vũ cô nương, hôm nay là ngày vui ngươi trở lại triều đình, nghe lời ta, trở về đi."
Nếu là người khác canh giữ, ta nhất định sẽ giết hắn, nhưng người kia chính là Bạch Trung.

Bạch Trung từng cứu mạng cha ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play