Nhũ mẫu rên rỉ, nằm vật trước giường.

"Tiểu thư... Tướng quân về rồi... Tướng quân về đưa tiểu thư về nhà..."

Chiêu  Chiêu không hề nhúc nhích, vẫn nằm đó, ngơ ngác nhìn lên mái nhà.

Tim ta như bị bóp chặt, như ai đó mạnh mẽ lôi nó ra.

"Ọcccc…" Một ngụm máu phun ra từ miệng ta, binh lính ngoài phòng đều tỏ ra lo lắng.

"Tướng quân!"

"Tướng quân!"

Ta vẫy tay, mọi âm thanh đều dừng lại.

Ta tiến tới quỳ xuống trước giường, đưa tay vuốt ve đôi má gầy gò của Chiêu Chiêu.

Trước khi tay ta  đặt xuống, người trên giường cuối cùng cũng phản ứng lại.

Con bé co rúm người lại, miệng yếu ớt đến mức gần như không nghe được giọng nói của mình, khàn giọng hét lên:

"Đừng chạm vào ta…”

"Đừng chạm vào ta.. ."

Trong khoảnh khắc, máu trong người ta lại dâng lên, cổ họng ta đầy mùi tanh nồng.

Lúc này, trong sân vang lên một giọng nói già nua:

"Ai dám đột nhập vào phủ Trung Nghĩa Hầu của ta!"

Chiêu Chiêu nghe được thanh âm này, thân thể càng thêm run rẩy.

Nữ nhi liên tục hét lên:

“ Đừng chạm vào ta!...”

"Cứu ta với…"

"Mẹ... mẹ... cứu Chiêu Chiêu..."

Ta muốn ôm con bé,  nhưng con bé lại càng sợ hãi và thu mình vào trong.

Đôi mắt trống rỗng của con bé bắt đầu rơi nước mắt liên tục.

Ta nghẹt thở, ham  muốn giết người lên đến đỉnh điểm.

Chết tiệt! Bọn họ đều đáng phải chết!

Trong sân còn có tiếng hò hét, ta nói với nhũ mẫu: “Mặc quần áo cho  Chiêu Chiêu đi, ta sẽ phá hủy cả phủ Trung Nghĩa Hầu!”

Ta giơ thanh kiếm dài lên và nhìn thấy một ông già với mái tóc hoa râm, vẻ ngoài rất khốn nạn đang đứng trong sân và la hét.

Đứng bên cạnh hắn là mấy cô nương mặc đồ vải tuyn, lúc này đôi tay của lão quái vật đang du di sờ mó cơ thể họ.

Đôi mắt của những cô nương đó có sự trống rỗng và tuyệt vọng vô hạn, giống như mắt Chiêu Chiêu.

Nhìn cảnh này, ta nghĩ đến Chiêu Chiêu của mình, phải chăng con bé cũng bị đối xử như vậy.

"Ngươi là ai? Dám dẫn quân vào phủ Trung Nghĩa Hầu của ta, ngươi có biết ta là ai không?"

Ta mặc kệ hắn là ai, hôm nay hắn phải chết!

Thanh kiếm trong tay ta đâm thẳng vào tim con thú già.

Hắn ta dường như không thể tin là ta dám giết hắn.

Máu phun tung toé từ khoé miệng hắn.

Hắn hét ầm lên:

"Ta là gia gia (ông nội) của Thái tử hiện tại…”

"Nhạc phụ của Thẩm tướng quân…”

"Ngươi dám giết ta... Ngươi dám giết..."

Ông nội của Thái tử! Nhạc phụ của Thẩm Dịch!

Ta lập tức hiểu được thái độ của Thẩm Dịch và hoàng tử ở ngoài cổng thành.

Ta rút thanh trường kiếm ra và đâm vô số nhát vào con thú già đó, trực tiếp đâm xuyên qua hắn.

Thanh kiếm cuối cùng đã chặt đầu hắn ta.

"Thu dọn đồ đạc và trở về Thẩm phủ!"

Ngoại trừ những cô nương đó, ta tắm máu phủ Trung Nghĩa Hầu , máu từ trang viên chảy ra, nhuộm đỏ đường lớn.

 

Ta đưa Chiêu Chiêu về Thẩm phủ.

Cửa phủ nhà họ Thẩm đóng chặt, chỉ có hai người gác cửa đứng bên ngoài.

Khi nhìn thấy ta, họ nói một cách tự hào:
"Lão phu nhân và thừa tướng có mệnh lệnh, hôm nay phu nhân đã làm nhục Thẩm gia trước cửa thành. Họ đặc biệt ra lệnh cho người hầu và những người khác đợi phu nhân ở đây, yêu cầu phu nhân quỳ xuống trước cổng phủ một ngày một đêm, sau đó có thể bước chân vào phủ.”

“Lão phu nhân còn nói, nữ nhi lấy chồng như bát nước hắt đi, nếu dám đem Chiêu tiểu thư về nhà, sẽ xử theo gia quy.”

Khi hai tên gác cổng nhìn thấy Chiêu Chiêu trong tay ta, trong mắt chúng không hề có sự tôn trọng nào, thậm chí còn có chút khinh thường.

“Phu nhân, lão nô và những người khác có lòng khuyên người nên đưa Chiêu tiểu thư trở về phủ Trung Nghĩa Hầu, sau khi trở về, đừng làm cho lão phu nhân phật ý.”

"Nếu không, thưa phu nhân, phu nhân sẽ không thể vào phủ."

Quân lính phía sau ta lập tức đứng dậy.

Họ đều là những người huynh đệ đã theo ta chinh phục biên cương, ngay từ khi ta có Chiêu Chiêu trong đời.

Những huynh đệ này từng chứng kiến ​​Chiêu Chiêu từ một đứa bé được quấn tã trở thành một chiếc bánh bao nhỏ màu hồng, không khỏi đỏ mắt.

Cho dù bị kẻ thù chém bao nhiêu vết máu trên chiến trường, họ cũng không bao giờ đỏ mắt.

Lúc này, nghe lời nói của hai tên gác cổng và thái độ khốn nạn của chúng, quân lính phía sau không thể nhịn được nữa.

"Tướng quân, xông lên đi!"

"Đòi công lý cho tiểu thư!"

Họ sợ ta vẫn bị ám ảnh bởi Thẩm Dịch, và họ sợ rằng ta lại dung túng cho hắn thêm lần nữa.

Nhưng làm sao họ biết rằng Thẩm Dịch chẳng còn là gì trong lòng ta.

Lúc này, ta muốn giết những con súc vật này của Thẩm gia hơn bất kỳ ai khác.
"Bao vây Thẩm phủ, không để lại ai!”

"Giết hết bọn chúng!"

Mấy tên gác cổng sửng sốt, như thể chúng không thể tin được ta lại dám ra lệnh như vậy.

Suy cho cùng, phu nhân yêu Thẩm tướng đến mức sẵn sàng nhường tài sản và dinh thự của gia đình cho hắn.

Chúng đập cửa điên cuồng, cố gắng đột nhập vào báo cáo sự tình.

Quân lính phía sau ta đã hành động nhanh hơn và chặt đầu chúng chỉ bằng một chiêu.

Ta nhìn tấm biển treo cao trên mái nhà Thẩm gia.

Ta phi lên, đá bay tấm biển đi.

Xoẹt một tiếng, tấm ván rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

Ta dẫm lên chữ “Thẩm” và bế Chiêu Chiêu vào cửa phủ mà binh lính đã mở sẵn.

 

Sau mười năm, lại bước vào phủ tướng quân, nhìn thấy biển hoa tràn ngập trong sân.

Trong phút chốc, hai mắt ta đỏ hoe, lửa giận trong lòng lên đến đỉnh điểm, máu toàn thân sôi sục, đôi tay ôm Chiêu Chiêu cũng run rẩy.

Chiêu Chiêu bị dị ứng với phấn hoa và có thể bị ngạt thở nếu nghiêm trọng.

Ta nhanh chóng lấy áo choàng của mình bao quanh Chiêu Chiêu, bước nhanh qua biển hoa.
Năm Chiêu Chiêu được sinh ra, con bé gần như sắp chết vì dị ứng hoa khô, nên ta lập tức ra lệnh nhổ bỏ tất cả hoa và cây trong nhà.

Ta còn ra lệnh không ai được bày hoa, cây cảnh trong nhà.

Ai trái lệnh sẽ chết!
Người cựu binh đi theo ta tức giận nói: "Bệnh dị ứng phấn hoa của tiểu thư có thể nguy hiểm đến tính mạng. Đám quái vật nhà họ Thẩm này sao dám!"

Đúng, sao chúng dám!

Sao các ngươi dám tận hưởng vinh quang và sự giàu có mà ta mang lại, mà không tuân theo mệnh lệnh của ta.

Rõ ràng là vào năm ta tham chiến, chúng  đã nhiều lần hứa với ta rằng họ sẽ đối xử tốt với Chiêu Chiêu

“ Nhổ hết rễ cây hoa lá lên cho ta.” Ta ra lệnh, những người lính phía sau nhanh chóng bước tới.

"Xem ai dám! Đây là ca ca trồng cho tẩu tẩu." Một giọng nói quyến rũ quen thuộc vang lên.

Là muội phu của ta Thẩm Ngọc Kiều, tẩu tẩu mà cô ta nói tới chắc chắn không phải là ta.

Đó là biểu muội của Thẩm Dịch, con của dì duy nhất trong nhà.

"Tẩu tẩu, vừa về nhà tẩu định làm loạn trong nhà à? Tẩu có biết ca ca đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tiền bạc để tìm được những bông hoa này không?" Thẩm Ngọc Kiều đi về phía ta, vẻ mặt không vui.

Vừa nhìn thấy Chiêu Chiêu, Thẩm Ngọc Kiều như nhìn thấy cái gì bẩn thỉu, vội vàng dùng khăn gấm che miệng mũi.

Ả ta chán ghét nói: “Tẩu tẩu, mẫu thân và ca ca đã ra tối hậu thư, chúng ta không thể để Chiêu Chiêu, một kỹ nữ vô liêm sỉ trở về nhà.”

“Nó bị chồng vứt bỏ, cho dù có chết cũng không được quay về nhà chồng vì nó chỉ là bát nước đã hắt đi. Thân là phu nhân của Thẩm gia, tẩu tẩu cũng phải tuân theo gia quy của Thẩm gia.”

“Hơn nữa, tiểu kỹ nữ này đã đánh thuốc mê hoàng tử và Nhu Nhi để cùng người tình bỏ trốn. Nếu hoàng tử không nhân từ thì đã giết nó rồi.”

Ta không tin một lời ả ta nói, không ai hiểu rõ tính tình Chiêu Chiêu hơn mẫu thân của nó. 
Thẩm Ngọc Kiều hoàn toàn không chú ý tới sát ý ngày càng lớn trong mắt ta, vẫn đang lảm nhảm.

“Tẩu tẩu, vì tẩu nuôi dưỡng ta, Ngọc Kiều khuyên ngươi nhanh chóng đưa Chiêu Chiêu trở về phủ Trung Nghĩa Hầu, sau đó quỳ trước cửa phủ tự kiểm điểm.”

“Còn nữa, mẫu thân nói ngươi ở cổng thành không để ý đến thái tử, bảo tẩu tẩu quỳ ở Đông cung cầu xin hoàng tử tha thứ…”

“Bang”, ta giơ tay tát mạnh vào mặt Thẩm Ngọc Kiều.

Thẩm Ngọc Kiều loạng choạng ngã xuống đất, ôm lấy gò má sưng tấy, phun ra một ngụm máu.

Trộn lẫn trong đó là hai chiếc răng vừa rụng.

"Vũ Thanh Thu! Con khốn này, sao dám đánh ta? Không sợ ta nói cho mẫu thân và ca ca ư..."

"Phanh!" Ta đá Thẩm Ngọc Kiều ra, ả ta đập mạnh vào cột đình, phun ra một ngụm máu nữa.

Thẩm Ngọc Kiều không thể tin nhìn ta, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Ta đè lên ngực ả, nhìn xuống.

Ta nói từng chữ một: “Người ở phủ này  vốn họ Vũ, không phải Thẩm. Khi đó, ta, Vũ Thanh Thu, ngu ngốc, mù quáng, không phân biệt được người và súc vật, nên mới chào đón Thẩm gia các người,  một đám súc vật kém cỏi về đây ở.”

"Chiêu Chiêu dị ứng với phấn hoa, trong nhà ai cũng biết. Con quái vật Thẩm Dịch đó không quan tâm đến sự sống chết của Chiêu Chiêu, chỉ để lấy lòng người tình của hắn. Ngươi cho rằng ta sợ ngươi phàn nàn trước mặt hắn sao? Ta chỉ ước được xé xác hắn ra làm trăm ngàn mảnh! Chiêu Chiêu là nữ nhi của  Vũ Thanh Thu ta, không ai có thể làm hại nàng, ta ra trận lúc trước muốn mang nàng đi, chính là Thẩm gia các ngươi, lấy ngón tay thề với thần linh, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Hắn đã phản bội lời thề của mình, nếu ông trời chưa trừng phạt thì chính tay ta sẽ giết hắn!”

Ta đột ngột dùng lực chân, đồng tử của Thẩm Ngọc Kiều lập tức co lại, cảm giác ngột ngạt cùng cơn đau dữ dội khi bị gãy xương ức khiến ả ta vùng vẫy dữ dội dưới chân ta

Ả ta tuyệt vọng cầu xin sự thương xót: “tẩu tẩu… Tẩu tẩu… xin hãy tha thứ cho muội, những chuyện này muội không hề làm… tẩu tẩu, muội là do tẩu nuôi dưỡng. Kiều Kiều lớn lên cùng Chiêu Chiêu bên cạnh người... người không thể giết ta......"

Thẩm Ngọc Kiều còn nhớ ta đã nuôi dưỡng ả!

————————-

Do cổ đại văn phong khác nên mình edit lâu. Mọi người thông cảm nhé 😭

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play