Ta cõng Chiêu Chiêu đi về phía Bạch Trung, binh lính phía sau ông ta lập tức căng thẳng chờ đợi.
Họ sợ ta sẽ giết Bạch Trung.
Những binh lính phía sau ta cũng đã sẵn sàng tấn công, giao tranh sắp nổ ra.
Ta vừa định nói thì có ai đó chạm vào tay ta.
Chiêu Chiêu vén đi tấm áo choàng đang che chắn nàng, lộ ra khuôn mặt gầy gò, xanh xao, không chút khí sắc.
Giơ cánh tay đầy sẹo lên, vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Lúc này, mắt ta lại đỏ bừng.
Sự hận thù trong lòng gần như lấn át ta, cho dù người kia có là Bạch Trung, chỉ cần hắn dám ngăn cản, ta cũng sẽ vì con gái mình mà giết hắn.
“ Bạch gia gia…." Chiêu Chiêu đột nhiên lên tiếng, hét lên với Bạch Trung bằng giọng khàn khàn.
"Ngươi là ai?" Bạch Trung kinh ngạc nhìn Chiêu Chiêu trong ngực ta, tựa hồ đang suy nghĩ người đáng thương trong ngực ta là ai.
"Cháu là Chiêu Chiêu, nữ nhi của Vũ Thanh Thu... Bạch gia gia vẫn ôm cháu vào lòng ngày mẫu thân ta đi chinh chiến, nhìn bà ra đi... Bạch gia gia cũng nói..."
"Oẹee.." Chiêu Chiêu bỗng nhiên ho ra một ngụm máu.
Toàn thân ta run lên: "Chiêu Chiêu…. Chiêu Chiêu…."
Ta lập tức bảo thái y quân đội phía sau tiến lên: “Mau chữa trị cho tiểu thư.”
Hiển nhiên trước khi rời khỏi phủ, ta đã yêu cầu thái y chẩn bệnh chữa trị cho Chiêu Chiêu rồi cho sắc thuốc.
Chiêu Chiêu sao nàng lại nôn ra máu, một dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt ta, nhỏ xuống lông mi Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu nhanh chóng lau nước mắt trên mặt ta.
"Mẫu thân... mẫu thân không được khóc. Bạch gia gia đã nói với Chiêu Chiêu ở cổng thành mười năm trước... mẫu thân là một vị tướng quân và là nữ thần, người bảo vệ gia đình và đất nước.”
“Vì mẫu thân mà dân chúng có thể sống và làm việc trong hòa bình, an nhàn mà không có chiến tranh. Vì mẫu thân mà những đứa trẻ như Chiêu Chiêu có cơ hội lớn lên. Vì mẫu thân mà hàng ngàn người sẽ giữ được gia đình, Vì mẫu thân sẽ chiến đấu nên khi đó mọi chuyện mới êm xuôi, bình yên mãi mãi…”
"Bạch gia gia còn nói, Chiêu Chiêu không chỉ là nữ nhi của mẫu thân, mà còn là nữ nhi của tất cả mọi người trong triều đình, phải được ông bảo vệ. Ông ấy sẽ thay mặt mẫu thân ta chăm sóc Chiêu Chiêu thật tốt..."
Mỗi câu Chiêu Chiêu nói đều khiến sắc mặt Bạch Trung tái đi một chút.
Ông ấy dường như không thể tin được rằng cô nương bị tra tấn không thành hình người trong tay ta lại có thể là Chiêu Chiêu.
“Vũ tướng quân, sao Chiêu Chiêu lại có thể như thế này? Thẩm gia đã nói rõ ràng với ta, Chiêu Chiêu hiện tại sống rất tốt, nó đã kết hôn và có một đứa con với người yêu của mình…”
"Thánh nhân và Thái tử cũng nói cho ta biết, bọn họ không truy cứu lỗi lầm của Chiêu Chiêu, để Chiêu Chiêu đuổi theo tình yêu của đời mình, Chiêu Chiêu sao có thể trở nên như thế này..."
Xem ra Thẩm gia và hoàng thượng không chỉ lừa gạt ta, còn lừa gạt Bạch Trung.
Chiêu Chiêu cười khổ, giọng nói có chút nghẹn ngào tuyệt vọng.
"Bạch gia gia, Chiêu Chiêu không có người tình nào cả. Chính Chiêu Chiêu đã bắt gặp tỷ tỷ mình và hoàng tử gian dâm trong phòng của họ vào ngày hôm đó. Tổ mẫu, phụ thân và hoàng tử đã buộc Chiêu Chiêu phải thú nhận tội ác mà Chiêu Chiêu không hề gây ra.”
"Chiêu Chiêu là nữ nhi của mẫu thân, trong người mang dòng máu Vũ gia, làm sao có thể gày bẫy họ? Chiêu Chiêu không chịu nên bọn họ giao Chiêu Chiêu cho Trung Nghĩa Hầu…”
“Nếu phải đợi mẫu thân ta chiến thắng trở về, nín thở đến hơi thở cuối cùng, Chiêu Chiêu đã chết ở hậu viện Trung Nghĩa Hầu.”
“Nếu Bạch gia gia không tin những gì Chiêu Chiêu nói, gia gia có thể cử người đi điều tra những điều bẩn thỉu mà Trung Nghĩa Hầu làm trong cuộc sống hàng ngày.”
“Nếu Bạch gia gia vẫn không tin thì sự ra đời của Thẩm Nhu hôm nay chính là bằng chứng tốt nhất. Nàng ấy gả vào Đông Cung chưa đầy sáu tháng trước, làm sao có thể sinh ra Mạt Nhi kịp thời.”
Bạch Trung đã ra lệnh cho người của mình điều tra những điều Chiêu Chiêu nói.
Người đó rất nhanh đã quay trở lại, ghé vào tai Bạch Trung thì thầm, không cần suy nghĩ cũng biết lời đó ra sao.
Sắc mặt Bạch Trung càng ngày càng khó coi, cuối cùng trông cực kỳ tức giận.
“Bọn quái vật…Sao chúng dám, lũ quái vật này!”
“Tại sao hoàng thượng lại lừa dối ta? Họ nói rõ ràng với ta, mục đích phong tước Trung Nghĩa Hầu là để đền bù cho hoàng tử công chúa bị oan, đồng thời để tổ tiên của hoàng tử có được địa vị cao. Vì sự ích kỷ của Chiêu Chiêu mà hai người bị tổn hại, phải kết hôn.”
"Hiện tại sự thật là như thế này, Vũ tướng quân chúng ta đi thôi. Ngươi cùng ta đi đến Ngự thư phòng gặp Thánh nhân. Ta muốn hỏi Thánh nhân vì sao lại lừa dối chúng ta."
Gặp hoàng thương là điều bắt buộc, nhưng không phải bây giờ.
"Bạch thúc, ngài trước tiên đưa ta đi nơi khác. Ta muốn hỏi Thẩm Dịch tại sao ông ấy lại đối xử tàn nhẫn với nữ nhi ta như vậy trong suốt mười năm ta chiến đấu vì tổ quốc."
Ta vừa nói xong, Bạch Trung không biết nên nói gì, vội vàng ra lệnh cho binh lính đóng quân tránh đường và chỉ nói với ta:
“Đừng làm tổn thương người thừa kế của hoàng đế. Vũ tướng quân nếu hoàng thượng không thể đưa ra lời giải thích, ta sẽ không ngăn cản nữ nhi Vũ gia muốn làm gì thì làm. Đất nước là Vũ Gia của ngươi chinh phục, ngươi kế thừa di sản của tổ tiên để bảo vệ nó."
"Không ai có thể hại ngươi, kể cả hoàng đế."
Trở ngại lớn nhất cho việc giết tất cả lũ khốn của ta đã bị lung lay, tiếp theo là triều đình quê hương của ta Vũ Thanh Thu.
Bạch Trung nói đúng, đất nước này là do tổ tiên Vũ gia của ta chinh phục, nếu tổ tiên Vũ gia của ta không bị tổ tiên nhà họ Lý lừa gạt tự nguyện phong hắn làm vua thì đất nước này ắt là của Vũ gia.
Bây giờ việc của ta là sắp xếp lại mọi thứ.
Vừa bước vào Đông Cung, bên tai ta vang lên âm thanh cực lớn.
Ta nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang bước ra ngoài.
Tất cả đều nhìn ra cửa và không để ý đến sự xuất hiện của ta.
Cho đến khi tôi đứng sau lưng Thẩm Dịch, ấn con dao găm trong tay vào người hắn.
Thẩm Dịch cứng đờ, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ:
"Vũ Thanh Thu, ngươi thật là quá tự phụ, đây là chính cung, không phải nơi để ngươi chạy lung tung, sao không nhanh chóng thu hồi vũ khí đi?"
Đỗ Như Yên lúc này cũng quay đầu lại, cơ thể ả ta toát lên sự mềm mại độc nhất vô nhị của nữ nhân Giang Nam.
Sự xấu xa dần dà hiện lên trên mặt ả.
“Tỷ, tỷ định làm gì? Phu quân đã cùng muội đến Đông Cung để hộ tống Nhu Nhi sinh nở, bọn ta không đợi tỷ ở phủ khiến tỷ không vui ư?”
“Đều là lỗi của muội, nhưng Nhu Nhi là Thái tử phi, đứa bé trong bụng nó là con đầu lòng và cháu trai tương lai của Hoàng đế. Muội sợ Nhu Nhi sẽ xảy ra chuyện nên đã cầu phu quân đi theo.”
“Muốn trách thì cứ trách muội, nhưng đừng làm tổn hại đến mối quan hệ phu thê giữa hai người.”
Đỗ Như Yên vừa nói, vừa rơi nước mắt.
Mặc dù ta chỉ đứng đây mà không nói một lời nào nhưng ả ta đã cảm thấy vô cùng đau khổ, như thể ta đã bắt nạt ả.
Ta không khỏi nhớ đến lúc ả ta mới nhập phủ, lúc đó ta và Thẩm Dịch còn chưa cãi nhau vì ả, lúc đó ta vẫn còn bị ám ảnh bởi Thẩm Dịch.
Ta và Thẩm Dịch ngày này qua ngày khác cãi vã, ả ta lặng lẽ khóc và nói đi nói lại suy nghĩ của mình, cho đến khi cuối cùng ta dần mất đi tình yêu với Thẩm Dịch.
"Vũ Thanh Thu, muốn gì cứ nói với ta, đừng làm khó Như Yên." Thẩm Dịch bị con dao của tôi giữ chặt, căn bản không thể quay đầu lại.
Cho dù ta không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Dịch, ta cũng biết Thẩm Dịch bây giờ chắc hẳn phải đen mặt lắm.
"Thẩm Dịch, ta chỉ muốn hỏi ngươi vì sao lại đối xử khắc nghiệt với Chiêu Chiêu, vì sao lại giao Chiêu Chiêu cho lão quái vật đó?"
"Vũ Thanh Thu, ngươi không được vô lễ. Thẩm gia chưa bao giờ đối xử hà khắc với Thẩm Chiêu."
"Trung Nghĩa Hầu là Thánh Nhân phong tước, khinh thường Thánh chỉ chính phạm thượng. Ông ấy là cha của Như Yên, là ngoại tổ phụ của Nhu Nhi... Chính Thẩm Chiêu đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ được."
“Trước tiên gài bẫy Nhu Nhi, lại còn ngoại tình với người khác, đó là nỗi nhục của Thẩm gia. Việc leo lên giường của Trung Nghĩa Hầu chính là chủ ý của nó, mọi chuyện đều do nó chịu trách nhiệm hoàn toàn…”
Đỗ Như Yên ở một bên chỉ lặng lẽ khóc, những tiếng kêu rên khó hiểu càng làm nổi bật sự bất bình của ả, khiến Thẩm Dịch cảm thấy vô cùng đau khổ.
Ta chưa kịp nói gì thì Thẩm Dịch đã lên tiếng lần nữa:
"Vũ Thanh Thu, Nhu Nhi sắp hạ sinh tiểu Thái tử. Hôm nay ngươi lại sỉ nhục thái tử ở cổng thành. Vì lợi ích của mẹ con Nhu Nhi, hãy xin lỗi thái tử, với tư cách là phu quân của ngươi, ta Mong ngươi nhường lại vị trí chính thê cho Như Yên. Yên tâm, vì nghĩa phu thê, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, ngược lại sẽ cho phép ngươi trở thành vợ lẽ của ta.”
Ta cười khẩy, nhìn vẻ kiêu ngạo thoáng hiện trong mắt Đỗ Như Yên, Thẩm Dịch vẫn đang tự lẩm bẩm: "Như Yên không giống ngươi, nàng ấy đường hoàng, rộng lượng, sẽ không bao giờ làm ta xấu hổ. Ngươi phải tự đích thân trình báo với Thánh nhân về việc mong muốn làm vợ lẽ của ta."
Thẩm Dịch còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Chiêu Chiêu trong tay tôi lại cử động, con bé dùng tay vén áo choàng lên như trước.
Ta tình cờ bắt gặp nụ cười của Đỗ Như Yên, trước khi ả ta thu hồi thật nhanh.
"Chiêu Chiêu..." Đỗ Như Yên hoảng sợ hét lên.
Âm thanh này khiến Thẩm Dịch thấp giọng khiển trách, cố gắng quay đầu lại:
“Vũ Thanh Thu, ngươi thật hỗn xược, sao dám mang Thẩm Chiêu vào cung? Ngươi có biết nó đã đánh thuốc mê Nhu Nhi và hoàng tử để gài bẫy họ? Thái tử và Nhu Nhi kết duyên không cần bà mối, hủy hoại danh tiếng của họ. Thái tử hiện tại ghét nó nhất. Ngươi dám để nó xuất hiện ở Đông Cung. Ngươi muốn nó chết phải không!"
Con dao găm trong tay ta cắm sâu vào bụng Thẩm Dịch, hắn còn chưa kịp nói xong đã kinh ngạc nhìn tôi, sau đó cúi đầu nhìn con dao găm đã đâm vào bụng mình.
"Vũ Thanh Thu, ngươi thật sự dám đả thương ta... Vì cái gì?"
Sao hắn dám hỏi tại sao, tất cả những gì hắn làm với Chiêu Chiêu đều đủ để ta chém hắn thành từng mảnh.
Đỗ Như Yên ở một bên nhanh chóng đỡ Thẩm Dịch, mặt ả đỏ bừng vì tức giận:
“Tỷ định làm gì? Làm sao tỷ có thể mang bầu không khí bạo lực trên chiến trường về kinh thành này? Tỷ không nghĩ cho Nhu Nhi sao? Chẳng lẽ tỷ nghĩ phu quân và muội dám để Chiêu Chiêu đến nhà cha muội ư? Đó là ý của Thái tử!”
"Tỷ, muội và Nhu Nhi không dũng cảm đến mức dám động tới Chiêu Chiêu. Tỷ có thể hỏi gia nhân xem muội và Nhu Nhi sống cùng Chiêu Chiêu ra sao suốt bao năm qua?”
Vừa nói, nước mắt Đỗ Như Yên lại bắt đầu rơi không ngừng, Thẩm Dịch, người vẫn đang chịu đựng cơn đau dữ dội, không nhịn được mà ôm ả vào lòng.
Nhìn Chiêu Chiêu với vẻ mặt không vui, hắn ra lệnh:
“Sao ngươi không nhanh giải thích sự thật với mẫu thân ngươi ? Phụ thân ngươi là người chính trực, mẫu thân ngươi là tướng quân bảo vệ đất nước. Làm sao có thể sinh ra được một con thú ác độc như ngươi? Bây giờ ở trước mặt mẫu thân ngươi, còn dám làm hơn thế nữa!”