Trọng Sinh Sau Ta Đối Với Chính Mình Xuống Tay

Chương 5: Sưởi ấm.


7 tháng

trướctiếp

Ôn Bạch Khởi nhìn nam nhân vừa băng bó cho mình xong liền lao đầu vào đào đất. Nội tâm cô tịch vốn không gợn sóng lại bị hắn gợi lên không ít hứng thú, Ôn Bạch Khởi tò mò hỏi:

“ Ân nhân, ngươi đang làm gì vậy?”

' Ôn Bạch Khởi ' không quay đầu lại, vừa chuyên tâm làm vừa đáp:

“ Làm nhà cho chúng ta! ”

“ Ngươi thấy đó, ở đây trừ vách đá cheo leo ra thì toàn đất với cát ẩm, gió thổi vào ngùn ngụt không dứt. Cái hang Thiềm Thử này đào vừa đúng hướng, hoàn toàn không lọt gió. Chỉ là kích thước hơi nhỏ, hai người chúng ta nhồi nhét thế nào cũng chắc chắn không vừa.”

“ Dù sao chúng ta cũng cần chỗ che mưa chắn gió, nếu không vết thương trên người cả hai bị nhiễm trùng hay trở nặng....”

' Ôn Bạch Khởi ' đột nhiên quay đầu lại, nhe răng cười với Ôn Bạch Khởi:

“ .... Chậc chậc chậc, đến lúc đó không biết trong chúng ta ai phải đào hai cái hố một lúc đây. ”

“ Huynh đệ à, ta thấy ngươi thân tàn chí kiên như vậy. Nếu thật sự đến lúc đó, phiền ngươi đào giúp ta cái hố to một chút, nhớ cắm thêm mấy bông hoa trên đó nữa. Ta thích ở rộng rãi thoáng mát, hít thở không khí tràn ngập hoa thơm cỏ lạ.”

Ôn Bạch Khởi bị tinh thần hăng hái lo trước hậu sự của hắn chọc cười, gật gật đầu:

“ Ta sẽ.”

Giọng điệu kiên định lại thành thật nhưng trong mắt lại chứa ý cười, ' Ôn Bạch Khởi ' cảm thấy hắn đang bị ' hắn' trêu đùa. Nhưng đột nhiên lại thấy được nụ cười tươi tắn trong quá khứ của mình, ' Ôn Bạch Khởi ' - lão già đã hơn ngàn tuổi cảm thấy rất hoài niệm, tâm trạng rất tốt.

Ôn Bạch Khởi và ' hắn ' nhìn nhau trong chốc lát rồi bật cười.

“ Ta có thể phụ ngươi một tay không?”

Ôn Bạch Khởi đột nhiên mở lời hỏi.

“ Có thể chứ, ý ta là thương thế của ngươi không nhẹ. Cần được nghỉ ngơi.”

Ôn Bạch Khởi lắc đầu:

" Không có gì đáng ngại, vết thương đã được băng bó. Không còn chảy máu nên không chết được. " Còn nội thương thì có nghỉ bao lâu đi nữa đều sẽ không lành lại, chi bằng làm chút việc vơi bớt lực chú ý.

' Ôn Bạch Khởi ' thấy hắn chắc chắn như vậy thì không cản, cười cười:

“ Vậy được, ta xích ra một chút chừa chỗ cho ngươi. Cả hai cùng làm thì chắc sẽ xong sớm hơn dự kiến nhiều.”

“ Ân ”

Ôn Bạch Khởi thuận tay cầm lấy một cây kiếm gỗ bị đặt ở bên cạnh, dùng nó cắm xuống đất kéo bản thân về phía trước. Điều chỉnh tư thế dựa vào tường, bắt đầu học theo " tiền bối" cào đất, thuận miệng hỏi:

“ Mà việc này ngươi dự kiến trong bao lâu sẽ làm xong?”

“ Chắc trong ba bốn canh giờ gì đó.”

( 1 canh giờ = 2 tiếng.)

' Ôn Bạch Khởi ' thuận miệng đáp lại mà không hề biết khoé miệng ' hắn' thời trẻ đang nhịn không được co rút vài cái.

Hai người cứ người một cào ta một đào, chẳng mấy chốc đã cào được một núi đất lớn cao chừng nửa người trưởng thành. Việc này hoàn thành nhanh chóng đến vượt sức tưởng tượng của ' Ôn Bạch Khởi ' .

' Ôn Bạch Khởi ' nhìn đống đất cao chót vót này thì trong lòng nhịn không được sinh ra cảm giác thành tựu. Mặc dù núi đất lớn này là do Ôn Bạch Khởi  - người bị thương nặng nhất trong cả hai người đào được. Còn của hắn thì chỉ là một núm nhỏ như ụ đất bên cạnh nhưng đây là thành quả lao động chung, ai lại chia công lao người nào nhiều hơn được.

Với tâm trạng phấn khởi vì hưởng ké thành quả lao động, ' Ôn Bạch Khởi ' cực kỳ hào phóng từ trong túi trữ vật lấy ra một ít lương khô. Bẻ cho Ôn Bạch Khởi một miếng rõ to rồi đuổi hắn sang một bên ngồi, bản thân cầm một cục đá liên tục dập xuống đất, hoàn thành việc còn lại.

Ôn Bạch Khởi hai tay cầm nửa cái bánh mì mềm ngồi trên tảng đá, dựa lưng lên ụ đất. Tâm trạng hắn bây giờ rất vi diệu…

Tuy hắn là cô nhi không phụ mẫu nhưng từ khi rất nhỏ đã được sư phụ nhặt về nuôi nấng. Sau khi đủ tuổi thì tra ra thiên phú hơn người, là ngàn năm có một kì tài. Được xác định là ứng cử viên số một trong vị trí chưởng môn sau này.

Hắn bị dạy dỗ, gò bó bởi quy củ và đạo đối nhân xử thế, gần như lúc nào cũng phải mang trên lưng gánh nặng dạy dỗ, làm gương cho các sư đệ. Nhưng ngoài việc đó ra thì hầu như các phương diện về tài nguyên, vật chất hắn đều được cung cấp không thiếu gì cả.

Sau này tu luyện ra chút thành tựu, hắn liền một tay cầm kiếm một tay xem bản đồ. Xông pha vào rừng núi bí cảnh sắn yêu thú, kiếm tài nguyên. Có thực lực trong tay hắn gần như không lo về vấn đề cơm áo gạo tiền như tích cốc đan này. Huống chi sau khi trúc cơ đã đủ điều kiện tích cốc rồi.

Nhưng bây giờ hắn đã phế tu vi, trở thành phàm nhân không thể không ăn uống. Đây chính là thành quả lao động chân tay thực sự của hắn trong ba mươi năm qua, thứ mà hắn đã nỗ lực đến kiệt sức để nhận lại.

Ôn Bạch Khởi đưa bánh vào miệng cắn một cái, hai mắt hắn sáng rực hẳn lên, thậm chí nếu nhìn kĩ còn sẽ thấy lấp lánh ánh sao. Đây không phải do bánh rất ngon, chỉ là do sự thoả mãn đột nhiên dâng trào lên khiến hắn tạm thời quên mất sự cô tịch trước đó.

Nhưng lễ nghi phép tắc đã khắc vào sâu trong xương cốt hắn, chỉ trong phút chốc kích động là không thể quên được. Mặc dù tốc độ ăn nhanh nhưng dù nhìn vào góc độ nào đi nữa đều cảm thấy rất nho nhã lễ độ. ' Ôn Bạch Khởi ' sau khi làm xong tất cả quay sang thấy vậy rất hứng thú xem.

Ôn Bạch Khởi mới lúc đầu không phát hiện nhưng sau khi cắn thêm vài ngụm đã phát hiện ra. Hắn không xấu hổ mà từ tốn lau miệng, hỏi:

“ Xong rồi sao, ân nhân.”

“ Xong rồi.”

' Ôn Bạch Khởi ' gật đầu, vẫy tay với hắn:

“ Ngươi mau vào đây đi, nằm xem một chút có thoải mái không.”

Ôn Bạch Khởi gật đầu bò vào, bên trong đã được phủ thêm một lớp lá cây ẩm mềm, bên trên lót một lớp vải. Nằm xuống tuy hơi ẩm ướt nhưng lại tốt hơn rất nhiều so với việc màng trời chiếu đất. Hắn gật đầu với ' Ôn Bạch Khởi ' , tỏ vẻ bản thân rất thích.

“ Hài lòng là tốt rồi, vậy chúng ta mau vào thôi.”

" Ngươi không ăn gì sao? " Ôn Bạch Khởi ngượng ngùng hỏi.

“ Không phát hiện ra nhà, vị huynh đệ. Ngươi bề ngoài nhìn cao lãnh như vậy nhưng lại rất tốt bụng, quan tâm ta nha. ”

“ Không sao, ta chưa đói. Chỉ là muốn ngủ một giấc thật dài thôi ”

Nói rồi hắn lôi kéo Ôn Bạch Khởi ngã xuống trong hang. Ôn Bạch Khởi trước giờ không thói quen thân cận người khác quá gần, nhưng không gian nhỏ hẹp, hoàn cảnh không cho phép hắn bắt bẻ. Hắn hơi cứng đờ người một chút rồi vẫn thả lỏng ra, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nhưng đến nửa đêm, bên tai hắn lại vang lên tiếng loạt soạt nhỏ. Dù bị thương nặng nhưng bản năng cảnh giác của Ôn Bạch Khởi vẫn rất tốt, hắn ngay lập tức giật mình tỉnh giấc. Lắng nghe một chút thì xác định được là do người bên cạnh gây ra, hắn hơi mở mắt xoay người nhìn qua.

Có lẽ đối phương cũng phát hiện hắn tỉnh lại, âm thanh soàn soạt ngừng trong chốc lát. Sau đó một tiếng nói thì thầm nhỏ vang lên:

“ Ôn Bạch Khởi, ngươi có lạnh không?”

Ôn Bạch Khởi nghe vậy ngẩn người. ' Ôn Bạch Khởi ' không nghe thấy hắn trả lời nhưng trong lòng biết rõ hắn sẽ lạnh, dù sao trên người hắn trừ nội y ra chỉ có một tấm áo bào tầm thường che chắn. Mặc mỏng như vậy lại ngủ ở nơi hang động, nằm dưới mặt đất. Nơi này ở dưới vực sâu, hơi lạnh toát lên đến hắn còn phải lạnh run thì Ôn Bạch Khởi làm sao không lạnh.

' Ôn Bạch Khởi ' dò hỏi 'hắn' :

“ Ta lạnh quá, ở đây không có vật gì hữu dụng che chắn. Ta vừa đẩy đất đá lên trước hang chắn gió, nhưng có vẻ không đủ.”

“... Chúng ta áp sát một chút, cơ thể người giữ ấm tốt hơn.”

Ôn Bạch Khởi trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Hắn xác thật rất lạnh, đan điền bị phá hủy khiến hắn trong cơ thể rất hư không, khó lòng giữ ấm. Tuy không quen cùng ngoại nhân tiếp xúc nhưng hắn bây giờ vừa tật vừa phế, người này nhìn thì khả nghi nhưng rốt cuộc đã cứu hắn, lại chẳng thu lợi được gì từ người trắng tay như hắn. Ôn Bạch Khởi dù tâm lý bị phản bội tổn thương nhưng cũng không có mặt mũi nổi lên đề phòng với hắn. 

Dù sao cả hai đều là nam nhân, ôm nhau ngủ đều không ai có hại. 

' Ôn Bạch Khởi ' thấy hắn đồng ý liền sáp lại. Bởi vì chênh lệch thân thể nên hắn trực tiếp đem người ôm vào trong lòng. 

Cảm giác bây giờ hắn rất khó tả, kiếp trước nữ nhân hắn ôm không ít, ôn hương nhuyễn ngọc, mềm mại xinh đẹp đều có. Nhưng nam nhân thì chưa có một ai. Người trong ngực thân thể cứng cỏi, khung xương to hơn nữ nhân rất nhiều. Vì là nam tu sĩ, da thịt mềm dẻo linh hoạt, eo hông chắc nịch. 

Ôm vào cảm giác không tệ, không sợ lỡ tay sẽ bẻ gãy eo hắn. 

Nghĩ đến người này là chính mình trong quá khứ, ' Ôn Bạch Khởi ' đột nhiên nổi lên tà tâm muốn chọc ghẹo hắn một chút. Nhưng suy xét đến hai người gặp nhau chưa lâu, hắn có thể hiểu chính mình nhưng ' chính mình ' chưa chắc sẽ không đề phòng hắn. 

' Ôn Bạch Khởi ' so sánh thiệt hơn rồi chọn thành thật một chút. Điều chỉnh tư thế giúp hai người thoải mái một chút, bắt đầu vận chuyển hoả linh căn tu luyện. 

' Ôn Bạch Khởi ' tu luyện, Ôn Bạch Khởi liền phát hiện ra. Dù sao tu vi trước kia của hắn đã là kim đan sơ kỳ rồi. Người có hoả linh căn thường có nhiệt độ nóng hơn bình thường, ' Ôn Bạch Khởi ' không phải hoả thiên linh căn nên không thể hiện rõ như vậy nhưng khi hắn vận chuyển linh lực thì cơ thể vẫn ấm lên rõ ràng. 

Hơi ấm từ người hắn bắt đầu truyền sang Ôn Bạch Khởi, dần dần khiến cơ thể Ôn Bạch Khởi cũng có độ ấm cao hơn. Chỉ trong chốc lát thân nhiệt cả hai giao hoà, cho nhau cung cấp hơi ấm. Vì thế đêm tối giá buốt này trôi qua dễ chịu hơn hẳn. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp