Trọng Sinh Sau Ta Đối Với Chính Mình Xuống Tay

Chương 6


7 tháng

trướctiếp

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Ôn Bạch Khởi thấy mình đang nằm trong ngực đối phương. Cảm giác không tự nhiên liền ập đến, trước giờ tuy hắn cư xử ôn hoà lễ độ với mọi người xung quanh nhưng bản chất vẫn là một nam nhân, luôn mang trong mình tâm thế bảo vệ người khác. Có chuyện nguy hiểm hắn đều là người dẫn đầu xông lên, thà bị thương để bảo vệ các sư đệ, sư muội.

Nhưng bây giờ bị ôm lại cho hắn cảm giác như được người khác bảo vệ, Ôn Bạch Khởi không sao thích ứng được. Hắn muốn thoát ra một chút nhưng cơ thể đang bị thương, không khống chế được lực. Ôn Bạch Khởi cử động vài lần không thoát ra được còn bị ôm chặt hơn, vì không muốn đánh thức ân nhân của mình, dù sao đối phương cũng đang bị thương giống hắn. Do dự một chút hắn dành giữ nguyên tư thế, nằm yên đợi người nọ tỉnh.

Cảm nhận được người trong lòng không cử động nữa, 'Ôn Bạch Khởi ' không khỏi buồn cười. Nhưng hắn không có ý định tỉnh dậy.

Bây giờ tỉnh dậy cũng chẳng có điều gì làm, hai người bọn họ tổng cộng có bốn chiếc chân trong đó ba cái không phế cũng tật. Trừ làm cảnh ra thì hoàn toàn không có giá trị thực dụng.

' Ôn Bạch Khởi ' cảm thấy dù hắn kiên trì lết ra ngoài thì cũng chẳng có tác dụng gì cả. Không có khả năng tự bảo vệ hay chạy trốn thì đi lung tung chỉ tổ hại mình hại người, nếu thật sự muốn tìm hiểu thì cũng phải đợi thương thế hắn tốt hơn đã rồi tính.

Còn chuyện về một ' hắn ' khác, ' Ôn Bạch Khởi ' không hề suy nghĩ đến. Dù sao hắn sẽ tốn một khoản thời gian dài mới thoát ra khỏi Huyền nhai này được, một cái gối ôm tốt như vậy hắn có chút không nỡ để ' hắn ' chết đi.

' Ôn Bạch Khởi ' điều chỉnh một chút tư thế, không bỏ Ôn Bạch Khởi ra mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Trong lòng suy nghĩ:

‘ Thay vì tốn công vô ích không bằng ngủ nhiều một chút. Gấu ngủ đông để tiết kiệm mỡ, ở chỗ hắn cũng không có nhiều thức ăn. Không hoạt động năng lượng trong cơ thể không tiêu hao, tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó.’

Ôn Bạch Khởi mở mắt nhìn chằm chằm phía trên hang nhỏ, mãi cho đến khi hắn sắp nhớ kỹ hết đường vân vết rạn trên đó mà người bên cạnh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn đột nhiên cảm thấy có chút thất bại trong lòng, trước đến nay hắn chưa bao giờ bám giường đến trễ như vậy.

Trong lòng bức rức không thôi, không biết là cảm thấy thật có lỗi với bảy nghìn quy tắc tông môn hay là với Dương lão sư dạy lễ nghi.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, vì giác quan vẫn ở kim đan kỳ, Ôn Bạch Khởi còn có thể nghe rõ nhịp tim đang đập một cách hữu lực của người này.

Nỗi lòng rối loạn của Ôn Bạch Khởi bị âm thanh đều đặn này dẫn dắt bình lặng xuống, hắn dần nhắm mắt lại. Không biết ngủ trong bao lâu, hai người bọn họ là bị đói tỉnh.

' Ôn Bạch Khởi ' buông người trong lòng ra, ngồi dạy vặn người trong chốc lát. Ôn Bạch Khởi theo sau hắn tỉnh lại, đột nhiên ngủ nhiều khiến đầu óc hắn có chút mụ mị, phải ngồi một lúc mới hồi thần.

' Ôn Bạch Khởi ' chú ý thấy hắn như vậy, cảm thấy nhìn rất vui mắt. Sau đó hắn đẩy đống đất trước hang ra, từ trong bò ra ngoài, đi xung quanh tìm trong chốc lát liền tìm ra một số loại cỏ thích hợp. Hắn ước lượng một chút rồi bứt ra một lượng vừa đủ, bước chân khập khiễng vào lại hang.

Ôn Bạch Khởi vì hai chân bị gãy không tiện di chuyển, vốn đang ngồi u sầu bị tiếng động thu hút quay sang nhìn.

' Ôn Bạch Khởi ' cười cười chia một nửa cỏ cho hắn, hắn mờ mịt nhìn cỏ trong tay không hiểu lắm ý đối phương muốn chỉ.

Chỉ thấy đối phương đưa cỏ vào trong miệng, mặt không đổi sắc từ từ nhai, nhai xong hướng sang bên ngoài nhổ rồi tiếp tục nhai ngụm cỏ khác. Ôn Bạch Khởi lúc này mới hiểu ra, ở đây hình như không có nước, ý hắn là bọn họ dùng cỏ làm sạch miệng.

Bỏ cỏ vào miệng nhai, Ôn Bạch Khởi bất giác hơi nhíu mày. Rất đắng và chát, vậy mà người này lại có thể sắc mặt bất biến mà nhai nó, làm hắn tưởng hương vị không đến nỗi tệ. Nhai một lúc miễn cưỡng làm sạch xon, Ôn Bạch Khởi đột nhiên mờ mịt không biết làm gì.

Lúc nãy hắn muốn thức dậy, còn vì mãi miết nằm trên giường mà không thói quen. Bây giờ đến lúc dậy rồi thì hắn chợt nhận ra hắn chẳng thể làm gì.

Ôn Bạch Khởi nhìn hai chân bị gãy của mình, cơn đau từ đan điền dần trở nên rõ ràng hơn. Còn có cơn đói sót trong ruột làm hắn bủn rủn tay chân, tâm trạng sa sút. Bỗng nhiên một vật được đưa đến trước mặt hắn, Ôn Bạch Khởi theo bản năng cầm lấy, đây là nửa cái bánh lương khô.

' Ôn Bạch Khởi ' cầm nửa cái bánh đưa cho Ôn Bạch Khởi xong, cầm nửa cái còn lại nhét vào miệng. Bởi vì hành động hắn quá mức tự nhiên Ôn Bạch Khởi bị hắn dẫn dắt, bắt đầu lót dạ.

Ôn Bạch Khởi từ tốn ăn xong, do dự nhìn ' Ôn Bạch Khởi ' muốn nói gì đó. ' Ôn Bạch Khởi ' đương nhiên biết hắn đang bâng khuâng điều gì. Hắn mở miệng nói:

“ Ở nơi đây, một cái vực sâu không có sự sống. Hai chúng ta gặp nạn lại ở đây tương giao, đây chính là duyên. Ta chỉ là may mắn bị thương nhẹ hơn ngươi, giúp đỡ nhau là chuyện ta muốn làm. Ngươi đừng cảm thấy nặng lòng, ta sẽ không vì ngươi có hay không cảm kích ta mà không giúp đỡ ngươi. Huống chi đây chỉ là chút chuyện nhỏ cỏn con.”

" Là ta lòng dạ nặng nề, khiến ngươi chê cười rồi." Ôn Bạch Khởi nhẹ nói.

'Ôn Bạch Khởi ' bật cười sáp lại gần hắn, đáp tay lên vai hắn vỗ vỗ truyền động lực. Sau đó lại vật Ôn Bạch Khởi ra sau, ôm hắn nhắm mắt ngủ.

Ôn Bạch Khởi : “....”

Hình như hắn bị người này xem thành gối ôm rồi.

Biết bản thân tạm thời vô lực làm gì, Ôn Bạch Khởi không còn phản cảm mà thuận theo đối phương bắt đầu hành trình ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ.

Hai ngày sau, ' Ôn Bạch Khởi ' từ trong mộng tỉnh lại. Hắn xem xét một chút, vết thương của hắn đều đã liền da, xương cốt bị gãy đã lành lặn như cũ. Đang lúc hắn định bắt đầu ra ngoài tìm hiểu tình hình xung quanh thì đột nhiên có giọt nước văng phải tay hắn, hắn thông qua khe hở nhìn ra ngoài thì thấy được nhiều giọt nước lách tách rơi xuống mặt đất. Một mùi hơi đất nồng đậm bốc lên, Ôn Bạch Khởi hơi cau mày khó chịu.

' Ôn Bạch Khởi ' để ý đến, từ trong túi không gian mò mẫm một chút tìm ra được mấy bình đan dược và một vò rượu rỗng, còn có một số đồ vật linh tinh khác như trận bàn, lò luyện đan, một vài cọng thảo dược linh tinh rối loạn, một trăm viên hạ phẩm linh thạch và hai viên trung phẩm linh thạch.

Áo quần bên trong còn ba bộ trong đó ngoại bào của một bộ đã bị hắn đem ra cho Ôn Bạch Khởi mặc, giày thì nhiều hơn một đôi, có bốn đôi.

' Ôn Bạch Khởi ' lôi bốn đôi giày ra để một bên, sau đó hắn ra ngoài lần lượt đặt bình rượu và mấy bình đan dược rỗng khác ở nơi trống trải mà nhìn lên là bầu trời chứ không phải vách đá. Vốn định quay người đi nhưng ' Ôn Bạch Khởi ' nghĩ lại cảm thấy vỏ bình quá nhỏ, rất dễ bị bùn đất văng vào. Vì thế hắn chạy đi xung quanh một lúc, tìm được mấy tảng đá có kích thước vừa phải mà bê chúng đến, đặt bình lọ lên trên.

Ôn Bạch Khởi đợi một lúc không thấy ' Ôn Bạch Khởi ' đi vào, hắn xoay người lấy kiếm chống xuống đất lết người ra ngoài cửa xem. 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp