Trọng Sinh Sau Ta Đối Với Chính Mình Xuống Tay

Chương 4: Cũng may...


7 tháng

trướctiếp

' Ôn Bạch Khởi ' đào rất tích cực, tiếc là tay hắn đang bị thương chẳng dùng được bao nhiêu sức. Hì hục đào một lúc lâu chỉ bào được thêm một lớp đất mỏng.

Đối với thành tích không mấy khả quan này hắn không chút nhụt chí, nhanh chóng lấy vỏ kiếm cào đất ra khỏi hang rồi tiếp tục đào.

Thân thể này của hắn tuổi đã lớn, tu vi thấp nên phát triển không bị hạn chế lão hoá. Thành ra khổ người và khung xương hắn rất lớn, nhìn từ xa trông chẳng khác gì người khổng lồ vạm vỡ. Dù y phục hắn rách nát, bị dính đầy đất cát nhưng chất liệu vải không tồi, không đến mức giống một tên ăn xin.

'Ôn Bạch Khởi ' toàn thân phủ đất mịn, ngây cả trên tóc và mặt đều lắm lem, đôi mắt hí hửng ánh sao trái ngược hoàn toàn với thân hình của hắn. Sự tương phùng này không tạo cảm giác quái dị mà ngược lại rất xuẩn manh. Ít nhất trong mắt người còn lại duy nhất ở đây trừ hắn ra, hắn rất vô hại.

‘ Chẳng khác gì một con tật phong cẩu to lớn đang đào đất, vùi mình xuống hố lắc lắc đuôi.’

Ôn Bạch Khởi nhịn không được thầm nghĩ.

Hắn vừa mới tỉnh lại cách đây không lâu, sau khi cảnh giác quan sát xung quanh thì mới xác định được bản thân là được cứu. Có lẽ chính là người trước mặt đã cứu và đem hắn đến đây.

Chỉ là, người này điên cuồng đào đất như vậy. Không phải là cho rằng hắn không cứu được nữa nên tốt bụng cho trót, giúp hắn chôn thây?

Ôn Bạch Khởi do dự một chút nhịn không được mở lời:

“ Kia, là ngươi cứu ta sao?”

' Ôn Bạch Khởi ' đang chăm chỉ cày cuốc thì nghe có người lên tiếng hỏi mình, âm thanh có điểm tương tự hắn. Mày hắn nhịn không được co rút vài cái, nhanh chóng xoay người lại hắn liền thấy đối phương đã tỉnh lại.

Trong mắt 'Ôn Bạch Khởi ' nhịn không được xoẹt qua một tia kì quái. Người này thật sự rất giống hắn. Thu lại cảm xúc vào trong lòng, hắn cười cười nói:

“ Ngươi tỉnh rồi, cảm giác thế nào? ”

Ôn Bạch Khởi trầm mặc, đương nhiên là rất đau. Hắn nở nụ cười hết sức miễn cưỡng, khách sáo đáp:

“ Còn ổn, đa tạ đạo hữu cứu trợ.”

'Ôn Bạch Khởi ' cười phất tay:

“ Không đến mức độ đó, ta chỉ đem ngươi dời về đây chứ không hẳn là cứu mạng ngươi. Rốt cuộc vết thương của ngươi ta đâu có băng bó lại.”

Tất cả tinh lực của hắn đều tập trung vào việc chịu đựng cơn đau ở đan điền, mấy vết thương cơ thể khác hắn không chú ý đến. Giờ nhìn lại xác thật là thế. Ôn Bạch Khởi mỉm cười, sự đề phòng trong lòng giảm đi một chút:

“ Đưa ta rời đi cũng là cứu ta. Đạo hữu, ta tên Ôn Bạch Khởi, gặp mặt là duyên, ân tình của ngươi ta chưa trả được. Vậy xin lấy một lễ này thể hiện sự cảm kích của ta.”

Ôn Bạch Khởi nhịn đau, cong môi đưa hai tay lên trước ngực thủ thế, quy củ lại không kém phần trang nhã cúi người. Cử chỉ điệu bộ cho dù là gặp khó khăn vẫn trước sau như một, giữ vững khí chất của công tử thế gia cao quý được dạy dỗ đàng hoàng.

'Ôn Bạch Khởi ' tất nhiên không nhận lễ này của 'hắn ', hắn có hơi tin vào việc bản thân trọng sinh rồi. Nói thế nào đi nữa thì chính mình bái lễ chính mình cũng quá kì cục, hắn tiếp thu không nổi.

' Ôn Bạch Khởi ' ho khan mấy tiếng, nói:

“ Trước đó ngươi chưa tỉnh, thương thế nặng. Ta không biết ngươi vượt qua được hay không nên không dám động nhiều, bây giờ ngươi tỉnh chứng minh số trời chưa đoạn. Vậy trước tiên ta giúp ngươi băng bó mấy vết thương ngoài da này.”

Ôn Bạch Khởi mấp máy môi, cuối cùng gật đầu đồng ý. ' Ôn Bạch Khởi ' thấy hắn đồng ý thì từ trong túi lấy ra mấy bình đang dược lúc trước. Bởi vì Ôn Bạch Khởi thương thế nặng hơn, không tiện hành động nên ' Ôn Bạch Khởi ' không ngại đến giúp.

Áo bào màu đen có hoa văn ám sắc màu vàng, do ' Ôn Bạch Khởi ' lẫn người khoát nó đều trong trạng thái chật vật bất kham. Kéo theo liên lụy nó bị bẩn không ít, chẳng biết tu vi của hai người chênh lệch bao nhiêu nhưng kích thước lại rất nhiều. Bằng chứng là áo bào đen này hoàn toàn bao phủ được cơ thể Ôn Bạch Khởi, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

' Ôn Bạch Khởi ' vén áo bào lên, nội y bên trong đã bị nhiễm huyết, chỉ có những phần y phục bị rách do vết chém và phần cánh tay áo bị hắn xé ra lúc trước là làm lộ ra làn da trắng nõn khoẻ mạnh.

Trắng đến phát sáng…

' Ôn Bạch Khởi ' trừu trừu khoé miệng, hắn không biết là trước kia mình lại trắng trẻo như vậy.

Khoé miệng Ôn Bạch Khởi vẫn còn vươn huyết, khuôn mặt chỉ được lau sơ lộ ra ngũ quan sinh đẹp nhưng lại có vài vết xanh tím nhỏ nhạt màu lẫn vết nâu của đất. Kết hợp với thân hình rách tả rách tơi kia của hắn lại cho ' Ôn Bạch Khởi ' cảm giác mỹ nhân rách nát.

Hai tay đang cẩn thận băng bó của ' Ôn Bạch Khởi ' run lên, khiến cho bột phấn chữa thương hắn đang chắt chiu từng li từng tí đổ xuống đất. Lòng hắn ngay lập tức đau ra máu. Không dám quan sát kỹ lưỡng nữa mà chuyên tâm làm việc.

Vốn ý định ban đầu ' Ôn Bạch Khởi ' không định băng bó giúp 'hắn', để đó thì vẫn sống được thôi, nếu hắn đã không ở đây rồi. Chẳng qua khi đối phương tỉnh, tên này thật sự quá giống hắn trước đây làm ' Ôn Bạch Khởi ' không thể không do dự.

Đối phương xưng họ tên trước là vì giáo dưỡng, mục đích tất nhiên là muốn biết lai lịch của hắn. Nhưng ' Ôn Bạch Khởi ' lại không biết nên trả lời thế nào, không lẽ lại nói:

“ Ta tên Ôn Bạch Khởi, không sai, ta chính là ngươi của tương lai.”

Nói nhen nói cụi như vậy, nếu thật sự là hắn lúc trước chắc chắn sẽ cho rằng đối phương bị ngã hỏng đầu.

Vết thương Ôn Bạch Khởi chẳng có cái nào nhẹ, lại nhiều. ' Ôn Bạch Khởi ' tương lai vì tiếc của nên băng bó rất chậm, tính toán rất kỹ hòng tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Ôn Bạch Khởi quá khứ chưa hoàn toàn buông bỏ lòng phòng bị với vị ân nhân hờ này, dù sao hắn là người vừa trải qua phản bội xong. Nhưng nhìn đối phương đau đớn lại tiếc thương như thế, hắn trong lòng không khỏi thoáng qua một tia tội lỗi lại buồn cười.

Cũng may là có đối phương, nếu không không biết hắn phải trải qua điều gì…

                                    .............…

Ôn Bạch Khởi không biết bản thân đã đi bao lâu, nhưng hắn biết tốc độ của mình rất chậm. Chỉ sợ là không đi được quá xa.

Trời đã tối, ở dưới đáy vực nhìn lên chỉ thấy vách đá và một khe hở dài hẹp, bên trên khe hở là một bầu trời đêm tối đen, không sao không trăng.

Ôn Bạch Khởi đi trong chốc lát, mệt sẽ dựa vai vào vách đá nghỉ tạm và ngước mặt lên vách đá trên kia. Nếu là trước kia, khi tu vi chưa bị phế bỏ hắn ngự kiếm một khắc là đã lên tới nơi. Chỉ là bây giờ…

Nam nhân toàn thân quấn vải, vết băng bó vừa bẩn vừa xấu xí. Trên người chỉ có mỗi mảnh khổ y rách rưới che thân, dùng gậy gỗ khó nhọc lê từng bước đi. Cho dù khuôn mặt tuấn tú đến đâu đều chẳng thể cứu vớt được mái tóc bị cạo lởm chởm của hắn.

Ôn Bạch Khởi không cần soi gương cũng biết mình chật vật và xấu xí đến mức nào. Nỗi khuất nhục và hận ý như bào mòn tâm trí, khiến hắn chỉ biết lê đôi chân về phía trước mà chẳng thể suy nghĩ gì.

Mãi đến khi hắn vấp phải cục đá, không có sức lực giữ thăng bằng ngã nhào ra đất không thể gượng dậy nổi.

Mưa đều rơi vào thời điểm con người ta tuyệt vọng nhất. Cũng không biết do lão thiên muốn trêu đùa hắn hay không mà vài giọt nước mưa tí tách bắt đầu rơi xuống mặt Ôn Bạch Khởi.

Ôn Bạch Khởi khát, hắn muốn uống nước. Nhưng vết thương gặp nước sẽ bị nhiễm trùng, trên người không có đan dược hay thuốc than. Dính mưa liền đồng nghĩa với chết…

Hắn tuyệt vọng đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một nơi có thể tạm trú. Sau đó mắt hắn sáng lên hi vọng, hắn thấy một cái hang Thiềm Thử ở phía trước. Nhưng cách chỗ hắn một khoảng khá xa. Với tốc độ chống gậy lê từng bước thì chắc chắn sẽ không đến kịp trước khi trời đổ mưa.

Ôn Bạch Khởi cắn chặt răng, vành mắt sau bao lâu lại không nhịn được đỏ lên. Cuối cùng hắn vẫn thoả hiệp.... Hắn dùng hai tay bò về phía trước, kéo lê đôi chân tàn tật trên mặt đất. Đi đến đâu thì để lại một vết kéo dài nhưng tốc độ lại nhanh hơn hẳn khi chống gậy trước đó. Điều này khiến hắn thành công chui vào hang trước khi trời hoàn toàn đổ mưa.

Ôn Bạch Khởi mệt mỏi nằm cuộn tròn trong hang nhỏ, kích thước hang không lớn chỉ đủ cho hắn trở lưng qua lại. Không gian chật hẹp, đất cứng lại bẩn hoàn toàn khác với chiếc giường lớn mềm mại trong tông môn của hắn. Nhưng nó lại khiến Ôn Bạch Khởi cảm thấy an toàn đến lạ.

Không có thuốc giảm đau, không có thức ăn, Ôn Bạch Khởi đành cắn chặt răng nhắm nghiền mắt lại. Dùng cách ngủ để chịu đựng qua cơn đau này.

May mắn trời mưa, chỉ cần sau cơn mưa này thì khí tức của hắn sẽ bị xóa sạch. Thú dữ sẽ không theo dấu vết tìm đến hắn được... Nếu không với thân thể đến hấp thụ linh khí đều không thể này, hắn không có một chút năng lực chống trả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp