Trọng Sinh Sau Ta Đối Với Chính Mình Xuống Tay

Chương 3: Lá rách đùm lá rách hơn.


7 tháng

trướctiếp

Dung mạo anh tuấn, lông mày mũi kiếm, sóng mũi cao thẳng. Ngũ quan nhu hoà nhưng không kém phần nam tính, đôi môi mỏng chếch lênh cho người ta cảm giác cười ngâm ngâm. Nhìn hắn hệt như một vị công tử nho nhã lễ độ, ôn nhuận như ngọc từ trong tranh vẽ bước ra.

Mặc dù trông rất trẻ, ngũ quan chưa nảy nở hoàn toàn nhưng đây không phải là hắn sao?!!!

' Ôn Bạch Khởi ' híp híp mắt, trong lòng tự hỏi:

“ Ảo cảnh? Không thể, tâm ma hắn sớm đã diệt, thậm chí lúc đó hắn còn không cần Xích khoá tâm. Vậy ảo cảnh sao có thể lấy việc này ra sa đoạ hắn.”

“ Là âm mưu? Không biết, cũng có thể lắm. Nhưng tên này đan điền bị phế là thật, trên người vết thương cũng là thật. Hắn có thể quên nhiều chuyện nhưng vị trí của những vết thương này thì không, bởi vì sau khi hắn từ địa ngục bò trở về. Cứ mỗi một tên sư đệ Thiên Kiếm Tông, hắn đều sẽ rạch ra chừng đó vết thương. Làm nhiều thành ra lại quen, kí ức này cũng bị hắn nhớ rất kĩ.”

“ Nếu bây giờ hắn không ra tay cứu người, tên này sẽ chết. Có người sẽ vì tính kế hắn mà chơi liều đến mức độ này, liền đan điền đều phế đi?”

“ Còn một khả năng khác... Hắn trọng sinh!”

' Ôn Bạch Khởi ' suy tư một lát, trong lòng cảm thấy nguyên nhân thứ hai và ba khả thi hơn. Nhưng hắn xác thật không dám tiếp tục làm bậy, nghịch lý thời gian gì đó hắn hiểu sơ sơ, ít nhất hắn rõ ràng bây giờ nếu hắn không cứu tên này thì chẳng sao cả. Nhưng nếu hắn giết chết ' hắn', như vậy khả năng cao hắn sẽ bay màu. Dù sao có ai chết từ mười năm trước, mười năm sau lại cầm hoa đến thăm mộ mình được.

' Ôn Bạch Khởi ' không dám chơi dại, nhưng ngược lại hắn lại có hứng thú với người này.

Nếu thật sự trọng sinh, bây giờ hắn thay đổi quá khứ, tương lai sẽ như thế nào đây…

Cảm giác thật mới lạ nhưng lại không khiến 'Ôn Bạch Khởi ' cảm thấy sợ hãi.

Nếu hắn đã quyết định làm thì sẽ làm thôi.

Trước tiên, ' Ôn Bạch Khởi ' cởi y phục của ' hắn ' ra. Sau đó đặt vào túi trữ vật rồi lại từ trong túi trữ vật móc ra một tấm áo bào mới và một tấm thanh khiết phù.

Dù có hơi tiếc của nhưng hắn vẫn vận dụng thanh khiết phù lên người ' hắn', sau đó tròng y phục lên rồi cõng người rời đi.

Tốc độ hắn đi không nhanh, thậm chí từ xa nhìn lại thì chẳng khác gì ốc sên đang bò. Nhưng 'Ôn Bạch Khởi ' đành chịu thôi, chân hắn bị thương, cơ thể hắn cũng bị thương, xương sườn của hắn còn đang có ba cái bị gãy, năm cái bị rạn vẫn chưa lành này. Có trời mới biết mỗi bước đi của hắn, cơn đè ép từ xương sườn dội đến có bao nhiêu tức, bao nhiêu đau.

Có người nói bị thương nhiều lần trái tim sẽ chai lì đi, sức chịu đựng sẽ lớn lên. ' Ôn Bạch Khởi ' cảm thấy người ta điêu vãi ò.

Ít nhất trong cả ngàn năm tuổi thọ thì hắn vẫn không thể nào quen được cách chịu đựng đau đớn. Càng già thì sức chịu đựng càng kém, hắn đều nhịn không được cảm thán rồi.

Một con búp bê vải rách nát cõng một con búp bê vải nát tươm lê lết dưới đáy vực, ' Ôn Bạch Khởi ' nhịn không được buồn cười nghĩ:

“ Hắn bây giờ đang phát huy hết mức câu lá lành đùm lá rách rồi, à không, phải là lá rách đùm lá rách hơn chứ.”

' Ôn Bạch Khởi ' cõng người đi một lúc, trong lòng nhịn không được hồi tưởng. Trước kia hắn vượt qua tình cảnh này như thế nào…

                               .............…

Ôn Bạch Khởi mở mắt ra, đối mặt là cơn đau đớn âm ỉ phát ra từ đan điền. Cảm nhận được từng mảnh đan điền đang dần khô héo lại, trong lòng hắn chẳng biết có bao nhiêu hận ý chôn đó.

Hắn biết trên người mình có thú hương nhưng lúc này hắn không có khả năng sử dụng Thanh Trần Quyết để làm sạch.

Chịu đựng cơn đau không ngừng dội lại, Ôn Bạch Khởi suy nghĩ một chút rồi nhíu mày. Hắn cắn chặt răng cởi bỏ y phục, dùng kiếm cạo đi mái tóc đã dính phấn trên đầu. Sau đó dùng máu lau hết cơ thể rồi lật y phục ra lau lại một lần. Chẳng qua như vậy vẫn chưa làm sạch được thú hương, vậy nên hắn đành dùng kiếm cắt đi những miếng thịt vết thương bị thú hương nhiễm vào rồi vứt chúng ngược hướng hắn muốn đi thật xa. Chỉ mong thú dữ bị thú hương hấp dẫn, không tấn công hắn đầu tiên.

Làm xong rồi hắn mới phát hiện ra, hai chân hắn đã bị đánh gãy. Hắn không thể di chuyển được…

Vành mắt Ôn Bạch Khởi không nhịn được đỏ lên, hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân chật vật bất kham như bây giờ. Bàn tay nắm chặt lại, cuối cùng hắn không rơi nước mắt.

Ôn Bạch Khởi từ trên người cởi đi lớp nội y, phần thân trên hắn bây giờ đã hoàn toàn lộ ra ngoài. Hắn cởi trần, xé nội y thành từng mảnh. Biết bản thân không thể ở lại đây quá lâu, nếu mãnh thú theo hương chạy đến, hắn hoàn toàn không có sức đánh trả nên Ôn Bạch Khởi cũng chẳng trông mong vào chuyện băng bó đoàn hoàn.

Việc cần thiết nhất bây giờ là ngăn vết thương không chảy máu.

Ôn Bạch Khởi cắn chặt răng, lấy vải cột chặt miệng vết thương lại. Vì để phòng ngừa nó chạy máu ra, hắn trực tiếp cột dây theo hướng trái lại, siết đến thật chặt. Như thể đang cột một miếng da lợn được mua từ chợ về làm giò bì cuộn chứ không phải đang băng bó vết thương. Chỉ có để ý thấy mồ hôi lạnh và gân xanh hằng rõ trên tráng mới biết hắn đang chịu đựng đau đớn thế nào.

Ôn Bạch Khởi cột xong miệng vết thương này đến vết thương khác, chịu hết cơn đau này đến cơn đau khác, hai hàm răng bị hắn nhiều lần cắn chặt đến mức rỉ ra mùi máu tanh nhạt. Chỉ trong thoáng chốc mồ hôi hắn đã chảy ra ướt trán, tụ lại với nhau thành những giọt nước trong suốt chắc nịch, theo đường nét khuôn mặt anh tuấn của hắn rơi xuống đất.

Chỉ là vết thương trên cơ thể quá nhiều, mãi cho đến khi hắn băng bó hết vải. Vết thương trên người chưa được băng lại vẫn còn phân nửa. Ánh sáng trong mắt Ôn Bạch Khởi trong phút chốc vụt tắt, hắn đau đến choáng váng và tuyệt vọng đến mức chẳng hít thở nổi.

Ôn Bạch Khởi lặng người trong phút chốc, sau đó hắn bắt đầu quan sát những nơi mình đã băng bó quá. Nhìn thấy chỗ nào có nhiều vải thừa ra hắn liền cắn chặt răng tháo nó ra.

Lần này hắn đã thông minh và cẩn thận hơn, hắn bắt đầu quan sát vết thương một cách kỹ lưỡng, chỉ khi xác định được lượng vải tối thiểu cần thiết để cột nó lại thì mới xé ra băng bó.

Hắn dùng hết sức lực để siết chặt vết thương.

Chặt một chút cũng không sao, miễn là đủ vải sử dụng là được. Ôn Bạch Khởi tự nhủ với bản thân.

Nhưng cuối cùng vẫn không đủ, nội y không đủ để hắn băng bó tất cả vết thương. Hắn nhịn không được cười thảm một tiếng, hắn đưa tay xuống khố y bên dưới. Bắt đầu từ phần ống quần xé lên, từng vết thương được băng bó lại thì khố y của hắn liền ngắn lại một đoạn.

Ôn Bạch Khởi mở to mắt, tất cả vết thương không sót chỗ nào đều như được khắc vào trí óc hắn, khiến hắn nhớ rõ đến từng chi tiết một.

Vết thương cuối cùng được bằng bó lại, khố y của hắn đã bị xé nát chỉ còn một mảnh chừng gan tay. Đủ che đi phần hạ thân của hắn.

Ôn Bạch Khởi biết, sự đau đớn và kiên trì của hắn đã giữ lại cho hắn chút tôn nghiêm ít ỏi này. Rốt cuộc hắn sớm đã biết sẽ đến bước đường này nhưng vẫn cố chấp gỡ vết thương ra rồi băng bó lại. Như vậy liệu có đáng không? Ôn Bạch Khởi không nhịn được tự hỏi với lòng.

" Không đáng."  Ôn Bạch Khởi nhàn nhạt nghĩ.

Gắn gượng bò đến đống cây cối bên cạnh, hắn từ trong đó tìm ra vài cảnh cây kích thước vừa phải nẹp vào hai chân mình. Sau khi cố định thì tìm ra một nhánh cây khác đủ chắc chắn làm gậy, chống từng bước hướng về phía trước mà đi.*

( Đoạn này tôi định cho ẻm dùng hai tay bò đi, lết về phía trước nhưng lại thấy hơi kéo IQ em nó quá, đành thôi.>⁠.⁠<).

                                  .............…

'Ôn Bạch Khởi ' cõng Ôn Bạch Khởi đi một quãng rõ dài, sau đó hắn quay người lại. Lại từ trong túi rút ra một cái thanh trần phù vứt ra phía sau, nhìn tấm phù đang bốc cháy dữ dội. Hắn cười khẽ một tiếng rồi quay người tiếp tục tiến về phía trước.

Cước trình không ngừng nghỉ cho đến khi tối muộn thì hắn mới đến nơi cần đến. Nơi này xung quanh khá trống trải, gần đó có một bụi hoa Xích Diễm Hồng. Hoa này đỏ thẳm một màu rất đẹp, chỉ có điều mùi hương rất nồng, đối với tình trạng của hắn bây giờ thì rất thích hợp để che giấu khí tức.

' Ôn Bạch Khởi ' đặt ' hắn' sang một bên, bắt đầu thu dọn chỗ ở. Đây là một cái hang động nhỏ và nông, kích thước không lớn chỉ đủ cho người trưởng thành nằm vào lật người qua lại. Đây là hang của một con Thiềm Thử, chẳng qua không biết chủ nhân nó đã bỏ nhà chạy đi bao lâu rồi. Mới khiến cho kẻ ngoại lai chiếm ổ nó làm nhà.

Nếu chỉ có mình hắn thì hắn chỉ cần quét tước chút lá cây và bụi bẩn xung quanh, dậm lại cho đất chắc chắn một chút là có thể vào ở. Nhưng bây giờ hắn còn mang theo đứa con chồng trước, hư hư thực thực là quá khứ của hắn. ' Ôn Bạch Khởi ' đành gác lại sự lười biếng, cảm thanh kiếm của Ôn Bạch Khởi bắt đầu đào đất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp