Khuôn mặt cô lấm tấm nước mắt, dường như nó được mang về từ vòng lặp trước của cô. Cô buồn đến mức khoanh chân, cuộn tròn ở đầu giường và khóc lớn.
Không phải ai cũng có thể trở thành chúa cứu thế, cô hoàn toàn không có khả năng đó.
Cô chẳng có gì ngoài sự thiện lương không đáng một đồng.
Cô cũng khiến Lý Hướng Vãn phải chịu đau đớn và cái chết mà lẽ ra anh không nên phải chịu đựng hết lần này đến lần khác.
Lộc Khê không thể biết cô thế này là tốt bụng hay là gánh nặng.
Cô thậm chí còn bắt đầu ghét cái vòng luẩn quẩn vô tận này, tự hỏi liệu đó là một món quà hay một hình phạt.
Lộc Khê khóc mà không biết lí do một lúc, sau đó miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc, mở nhóm chung cư mà đã lâu mình không xem ra, kiểm tra tin nhắn trong đó.
Cho đến nay vẫn chưa có ai nhắc đến tin tức về vụ cháy, ngay khi cô chuẩn bị đóng WeChat thì một tin nhắn đột nhiên hiện lên.
[502-Tôn Thiên: Có mùi gì vậy?]
[502- Tôn Thiên: Nhà ai đốt đồ thế?]
Lộc Khê đang định gõ thì một tin nhắn mới khác hiện lên:
[504-Vương: Tôi cũng ngửi thấy, hình như có khói.]
[504-Vương: @506-Tế Tuế, cô lại đốt gì à?]
[601-An Nhiên: Tôi đoán là vậy, lần trước tôi thấy họ đốt tiền giấy ở hành lang, tôi đã nhắc nhở họ rồi.]
[502- Tôn Thiên: Đốt tiền giấy...]
Luxi gõ: [Nhà cô ấy cháy rồi!]
Cùng lúc đó, một thông báo mới hiện lên từ hộp thoại:
[406-Chu Văn Kiện: Cháy rồi!]
[406- Chu Văn Kiện: Vợ tôi đang đi gọi báo cháy, nếu mọi người có thể xuống tầng dưới thì xuống nhanh đi!]
Lộc Khê dừng lại, xóa lời gốc tiếp tục đánh chữ rồi gửi đi.
[704-Luxi: Tòa nhà của chúng ta rất nguy hiểm, dễ sụp. Nếu không khống chế được lửa, nó có thể sụp đấy. Hàng xóm xin hãy nhanh chóng rời khỏi tòa nhà. Cảm ơn.]
Gửi tin nhắn xong cô nhìn đồng hồ: 7:35
Vương Lan sẽ rơi khỏi ghế trong một phút nữa.
Vài phút nữa bà Lý vẫn sẽ ngất xỉu.
Cô bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn và không gì có thể thay đổi được.
Ngoại trừ việc tự cứu.
Lộc Khê rửa mặt và thay quần áo nhanh nhất có thể, mở cửa chuẩn bị đi xuống lầu.
Vừa định bước ra khỏi cửa, cô đột nhiên dừng lại, im lặng nhìn căn phòng khách trống rỗng.
Lý Hướng Vãn có thể vẫn đến.
Cô nghĩ vậy.
Anh chắc chắn sẽ đến.
Nếu cô ở lại đây chờ đợi anh, có lẽ sẽ quá muộn.
Nên cô không chờ, anh có thể sẽ chết một mình ở đây.
Lộc Khê không biết mình đang nghĩ gì, đột nhiên thả lỏng người, đóng cửa trở về phòng, từ từ ngồi trên ghế sô pha.
7:50
Trong phòng khách vốn yên tĩnh, một luồng điện chập xuất hiện mà không hề báo trước. Lộc Khê nhìn về phía trước một lúc, chợt thấy một điểm trắng chói mắt đột nhiên xuất hiện ở giữa phòng khách, nó nhấp nháy rồi nhảy lên, dần dần mở rộng cho đến khi chạm tới trần nhà. Sau đó nó bắt đầu từ từ co lại và hình dáng của một người có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Chỉ trong vài giây, Lý Hướng Vãn bước ra khỏi ánh sáng.
Đầu tiên cô nhìn thấy đường quai hàm săn chắc của anh, sau đó là khuôn mặt nhợt nhạt của anh. Là một lập trình viên cấp cao, thói quen ngày đêm điên đảo của Lý Hướng Vãn biểu hiện là một màu da trắng dưới mức lành mạnh, phản ánh sự thờ ơ dai dẳng và những điểm bùng nổ mong manh của anh.
Anh dường như không ngờ rằng Lộc Khê sẽ đợi anh trong phòng khách, ngạc nhiên, nhíu mày không đồng tình: "Sao em lại ở đây?"
"Đợi anh." Ánh mắt Lộc Khê dán chặt vào mặt anh, cô muốn xác nhận Lý Hướng Vãn vẫn bình an vô sự.
Lý Hướng Vãn mặt không biểu tình nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, thầm biểu thị không vui. Ngoài ra, Lộc Khê không thấy gì lạ cả.
"Đi thôi." Anh nói.
Lộc Khê: "Không đi nữa, không kịp rồi."
Lý Hướng Vãn ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường.
"Sẽ còn có lần sau." Lộc Khê kiên quyết nói.
Lý Hướng Vãn: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh đừng đến nữa, em sẽ tự trốn thoát và kết thúc vòng luẩn quẩn đáng ghét này."
Lý Hướng Vãn im lặng.
"Trước đó Lý Hướng Vãn, em vẫn luôn muốn hỏi anh, tại sao anh lại đến đây?" Trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói của Lộc Khê rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất nặng nề: "Không phải chúng ta đã chia tay sao? Tại sao anh lại đến đây?"
Lý Hướng Vãn nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh.
Lộc Khê cảm thấy kỳ lạ, cô và anh quen nhau lâu như vậy, cho đến hôm nay cô vẫn không hiểu được cảm xúc trong mắt anh. Lý Hướng Vãn thật sự rất giỏi che giấu, cho đến bây giờ, cô chỉ có thể nhìn thấy sự lãnh đạm.
Cô chán nản thở dài, đang định mở miệng thì nghe anh hỏi: "Em đã nghĩ ra cách trốn thoát trong lần sau chưa? Em không có ý định cứu người khác sao?"
"Sao anh lại né tránh câu hỏi của em?"
Lộc Khê cau mày không hài lòng, đôi mắt bướng bỉnh của cô nheo lại từng bước áp sát.
"Không có lý do gì, muốn tới thì tới thôi."
"Nhưng chúng ta đã chia tay rồi."
"Lộc Khê." Lý Hướng Vãn bất lực ngăn cô lại: "Bây giờ có phải là lúc để hỏi về chuyện này không?"
"Còn có sáu phút, chúng ta còn có một ít thời gian, anh không cần lo lắng lần sau em sẽ xảy ra chuyện, em cam đoan sẽ an toàn trốn thoát." Lộc Khê dừng lại rồi nói: "Em chỉ đi một mình, không mang theo ai khác nữa."
"Một mình? Không quan tâm đến chị Lan nữa? Cũng không quan tâm đến Lâm Tuấn Hạo?"
Lộc Khê cúi đầu: "Không mang."
"Em gần như đã thành công."
"Gần như cùng với không thành công không có khác biệt gì." Cô đưa ngón tay cái lên xoa lông mày, cúi đầu nói: "Đều là thất bại, có khác gì nhau đâu? Em không cứu được ai cả, em không muốn... em không muốn nhìn thấy... "
Cô không thể nói tiếp được.
Trước mặt cô vang lên tiếng vải cọ xát, sau đó cô cảm nhận được chỗ ngồi bên cạnh sofa lún xuống, vòng tay của Lý Hướng Vãn đưa cô vào một không gian nhỏ có hơi thở và hơi ấm của anh.
Tai trái của cô áp chặt vào ngực anh, cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh truyền ra từ lồng ngực, mang đến sự chấn động nho nhỏ.
"Lộc Khê, em sợ à?"
"Em không sợ."
"Không sao đâu." Lý Hướng Vãn vẫn nói: "Đừng tự trách mình, đi cùng em là lựa chọn của anh. Đúng như em vừa nói, anh có thể không đến, nhưng anh cũng không thể không đến, giống như em không thể bỏ rơi họ vậy."
"Hai chuyện này khác nhau."
"Lộc Khê, anh không muốn thấy em mang theo vô số giả thiết mà hối hận suốt đời."
Lộc Khê trong vòng tay anh rõ ràng cứng đờ, rồi cô nức nở: "Em sợ ..."
Cô sợ thất bại, sợ nghe thấy tiếng cát bụi rơi, sợ nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của họ.
Cô sợ đau đớn, sợ chết, sợ rất nhiều thứ.
Nhưng điều làm cô sợ nhất chính là khuôn mặt đầy máu của Lý Hướng Vãn.
Cô thực sự sợ hãi.
"Chúng ta ngày càng gần với thành công hơn rồi, đúng không nào?" Anh nói.
Lộc Khê rúc vào trong ngực anh, không thấy được biểu tình của anh, cô không ngờ lại cảm thấy giọng anh rất dịu dàng.
"Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ ở bên em." Lý Hướng Vãn tiếp tục trấn an cô: "Tiểu Khê, nếu anh không đến, anh cũng sẽ mang theo vô số suy đoán và hối hận suốt đời, vậy nên dù em có đồng ý hay không thì anh cũng sẽ đến."
"Em không tin. Rõ ràng anh là người lạnh lùng nhất và sợ rắc rối nhất trên thế giới."
Ly Hưỡng Vãn cười khẽ.
"Lý Hướng Vãn, anh còn thích em đúng không?"
Lộc Khê hỏi xong, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh và muốn xem biểu cảm của anh.
Tuy nhiên, Lý Hướng Vãn giữ chặt đầu cô, không để cô thực hiện hành động, anh chỉ nhu tình hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
***
7:20
Lộc Khê mở mắt ra khỏi giường.
Cô lập tức nhấc điện thoại lên và mở nhóm chung cư ra. Cả nhóm im lặng ngoại trừ tin nhắn từ người hàng xóm nhiệt tình cách đây nửa tiếng: [Chào buổi sáng các bạn thân mến!]
Vậy là hộ gia đình nhà 506 vẫn chưa đốt thứ gì?
Nếu bây giờ cô chạy xuống để ngăn chặn họ, liệu cô có thể giải quyết được tận gốc rễ vấn đề không?
Dù sao thì cô cũng quyết định thử.
Lộc Khê thậm chí còn không kịp thay quần áo ngủ đã xuống giường lao ra khỏi phòng, cầm lấy chìa khóa trên tủ, mở cửa chạy xuống.
Cô mơ hồ nhớ ra Lý Hướng Vãn từng nói ngọn lửa bùng phát đầu tiên ở tầng năm, sau đó lửa lan rộng. Dựa trên cuộc trò chuyện cuối cùng giữa những người dân trong nhóm, có thể suy ra rằng là do nhà 506 đốt tiền giấy ở hành lang.
Nhưng khi chạy lên tầng năm, cô lại không thấy ngọn lửa nào cả, hành lang tầng năm yên tĩnh.
Lộc Khê đứng sững sờ một lúc, nhìn thấy một người dân từ ngoài cửa xách theo túi xách đi ra, có lẽ là đi làm. Khi bắt gặp ánh mắt của Lộc Khê, anh ấy nhìn cô một cách kỳ lạ trong vài giây.
Vậy có cháy trong nhà không?
Lộc Khê suy đoán như vậy rồi bước đến cửa 506.
Các cánh cửa trong cộng đồng đều có màu xanh xám đồng nhất, gia đình nên sơn lại cửa thành màu nâu đậm hơn. Khung cửa bên trái phải có những câu đối đỏ đen, trên cửa còn có biểu ngữ, giữa cửa còn có một chiếc gương Thái Cực Bát quái.
Lộc Khê nhẹ nhàng gõ cửa.
Không có phản hồi.
Cô tiếp tục gõ mạnh hơn.
Vẫn không có phản hồi.
Là không có ở nhà à?
Lộc Khê cụp mắt suy nghĩ, giây tiếp theo cô nhìn thấy một làn khói đen thoát ra từ khe cửa.
Khói?
Ngọn lửa?
Đã cháy rồi!
Chắc chắn rồi, chính là nhà này!
Sau khi xác nhận được, cô dùng sức phá cửa mạnh hơn và hét lên: "Xin chào! Nhà anh chị có cháy phải không? Có cần giúp đỡ không?"
Hành lang vốn yên tĩnh vốn dĩ bỗng trở nên ồn ào, tiếng hét của Lộc Khê xen lẫn tiếng đập cửa.
"Ai thế?"
"Cô đang làm gì thế?"
"Sáng sớm có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Hàng xóm hai bên trái phải mở cửa phàn nàn bất mãn.
Bước ra từ 504 là một người đàn ông có vẻ ngoài rất dữ tợn. Trong mùa đông lạnh giá tháng Chạp, anh ta cởi trần, để lộ cái bụng tròn trịa. Nhìn thấy Lộc Khê, anh ta cau mày nói: "Cô có bệnh hả? Sao lại làm ầm lên thế? Cô muốn tìm chết à?"
Lộc Khê co rúm người lại: "Nhà cô ấy hình như đang cháy."
"Cháy?" Người đàn cường tráng nghi hoặc, hít mạnh một hơi: "Tôi có ngửi thấy mùi kỳ quái nào đâu."
Người phụ nữ ở phòng 502 nhìn chằm chằm làn khói bốc ra từ khe cửa, ngạc nhiên nói: "Nhiều khói thế?"
"Mẹ kiếp!" Người đàn cường tráng chửi rủa, sải bước tới đẩy Lộc Khê ra, đập cửa đồng thời gầm lên: "Mở cửa! Này! Người bên trong! Chết rồi à? Nếu không chết thì mở cửa ra mau!"
Không nhận được phản hồi, anh ta lại chửi bới.
Lộc Khê nhìn đồng hồ, thấy đã 7:30.
"Nếu không thì gọi báo cháy trước đi?" Cô gợi ý và bắt đầu quay số 119.
Người đàn ông mạnh mẽ gõ cửa thêm vài lần nữa rồi hỏi Lộc Khê: "Có ai ở bên trong không?"
Lộc Khê đang đợi cuộc gọi được kết nối và lắc đầu khi nghe thấy điều này.
"Không có ai?" Người đàn cường tráng hiểu lầm: "Trong đó không có người, làm sao có thể có hỏa hoạn? Tên ngốc này trong nhà suốt ngày suốt ngày nói đốt đốt! Khắp nơi đều có mùi lạ!"
Bà chủ phòng 502 nghe vậy không khỏi hỏi: "Anh ta ngất xỉu ở bên trong à? Chúng ta có phá cửa không?"
"Dùng cái gì phá cửa?" Người đàn cường tráng khinh thường hừ một tiếng: "Cô có năng lực như vậy, sao lại tới phá đi?"
Vẻ mặt bà chủ phòng 502 xấu hổ nhìn anh ta hồi lâu không nói gì, cầm điện thoại lên mở nhóm WeChat, định thông báo cho những người khác trong tòa nhà.
[502-Tôn Thiên: Nhóm hàng xóm, khả năng đang có hỏa hoạn ở phòng 506. Có gõ cửa nhưng không có ai ra mở.]
[502- Tôn Thiên: Chúng tôi đang gọi báo cháy để tránh lửa ngày càng lớn, mong các hàng xóm khác xuống lầu trước.]
Sau khi gửi tin nhắn, cô ấy cầm điện thoại đợi vài giây, sau khi Lộc Khê cúp máy gọi báo cháy, cô ấy lo lắng hỏi: "Chúng ta xuống dưới trước đi? Tôi thấy lửa trong phòng này cũng không phải nhỏ đâu."
Người đàn cường tráng từ đập cửa chuyển sang đá cửa, nghe vậy dừng lại, hung tợn trừng mắt nhìn Tôn Thiên: "Câm miệng quạ lại! Nếu muốn chạy thì cô tốt nhất nên tự chạy mẹ nhà cô đi. Tốt nhất là thiêu sạch nhà cô cho xong!"