Càng đi xuống, khói càng dày đặc.
Hơi thở của bà Lý cũng trở nên nặng nề, thỉnh thoảng bà lại ho khan khó chịu.
Lý Anh hỏi với giọng muốn khóc: "Bà nội, bà không sao chứ?"
Trả lời cô ấy là tiếng thở hổn hển của bà Lý giống như xé rách khí quản, chỉ nghe thấy tiếng thở vào chứ không nghe thấy tiếng thở ra.
Rất nhanh ngay cả âm thanh này cũng biến mất, thay vào đó là tiếng nức nở của Lý Anh.
Trần Nhất do dự muốn nói rồi lại thôi, mấy lần nhìn về phía Lý Anh, cuối cùng không nhịn được nói:
"Bà nội của cậu sẽ không sao đâu, đi ra ngoài là sẽ tốt lên thôi." Cậu ấy trầm giọng an ủi cô bé, giọng nói trong thời kì đổi giọng có hơi khàn nhưng không đến nỗi khó nghe.
Lý Anh không nói gì.
Trần Nhất: "Nếu cậu không vui, lần sau tớ sẽ không tới."
Lý Anh là một người ít nói, vẫn im lặng.
Vài giây sau, cậu ấy lại nói: "Đừng khóc nữa."
Trần Nhất cảm thấy mất tập trung, đi dọc theo bức tường, cuối cùng cũng đến được một tầng mới, cậu ấy nóng lòng muốn biết còn bao lâu nữa họ mới xuống được tầng một nên đến gần cửa để nhìn vào số tầng.
Không ngờ cửa thang thoát hiểm ở tầng này lại để mở, chỉ với một tiếng nổ nhỏ, một ngọn lửa dữ dội bất ngờ bùng lên từ hành lang trên tầng.
May mắn thay, cậu ấy đã phản ứng nhanh chóng và lùi lại một bước để tránh nó. Tình cờ, lại đụng phải Lý Anh, người đến quan sát tình hình. Hai người kêu một tiếng rồi ngã vào nhau.
Lộc Khê và Lý Hướng Vãn quay lại cùng lúc.
Lý Hướng Vãn nhìn thấy con số trên tầng khi ngọn lửa tắt dần: Năm.
Họ đang ở lầu xảy ra hỏa hoạn.
"Có sao không?" Lộc Khê lo lắng hỏi.
"Không…" Trần Nhất đỡ Lý Anh đứng dậy: "Xin lỗi, tớ chỉ muốn xem chúng ta đang ở đâu."
Khói dày đặc tràn ngập trong không khí, Lý Hướng Vãn không muốn ở lại nữa, chỉ hỏi: "Còn có thể đi được không?"
"Được!" Trần Nhất vừa đỡ Lý Anh đứng dậy vừa trả lời.
"Theo tôi." Lý Hướng Vãn không nhịn được ho khan, cảm giác được trong lồng ngực có thứ gì đó cuộn lên, anh bèn nín thở nuốt nước bọt, không nói thêm nữa.
Chỉ một động tác nhỏ nhưng Lộc Khê đã nhận thấy rất rõ ràng. Cô tới gần anh, nói với giọng lo lắng: "Có chuyện gì vậy?"
Lý Hướng Vãn lắc đầu, nhận ra cô có thể không nhìn thấy, anh lại nuốt nước bọt trả lời cô: "Không sao đâu, em đừng lo lắng."
Lời vừa dứt, một giọng nói yếu ớt từ dưới cầu thang vang lên, thận trọng: "Dì Lộc Khê...?"
Lộc Khê dừng lại một cách hoài nghi và hỏi: "Bé Tuấn Hạo?"
Giọng nói của Lâm Tuấn Hạo lập tức chuyển sang giọng khóc nức nở nói: "Mẹ cháu ngất xỉu rồi!"
Lộc Khê hít một hơi thật sâu và không hiểu tại sao Vương Lan lại ngất xỉu ở đây khi họ đã đi xuống cầu thang.
Cô và Lý Hướng Vãn tăng tốc tìm đường đến bên Lâm Tuấn Hạo và Vương Lan. Chỉ nhìn thấy Vương Lan nằm bất tỉnh trên mặt đất, trong khi nhóc Tuấn Hạo ôm chặt cánh tay mềm nhũn của Vương Lan.
Lộc Khê lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?!"
Cùng lúc đó, Lý Hướng Vãn nhìn thời gian: 7:56.
Lâm Tuấn Hạo nghẹn ngào trả lời: "Có người lao xuống và va vào chúng cháu... Nhưng họ đều bỏ chạy rồi."
Lâm Tuấn Hạo vẫn còn nhỏ và không thể mô tả chính xác cảnh tượng nguy hiểm cách đây không lâu.
Vừa rồi Vương Lan ôm Lâm Tuấn Hạo cẩn thận bước xuống lan can. Đồng thời, cô ấy phát hiện càng đi xuống, tầm nhìn càng bị cản trở nghiêm trọng. Khói ở tầng dưới còn tệ hơn ở trên nhiều, chắc có ai đó đã dùng vật gì đó chặn cửa thang thoát hiểm không cho nó tự động đóng lại, tạo điều kiện cho người phía sau chạy thoát.
Nhưng chính vì điều này mà khói lan từ hành lang đến cầu thang nhiều hơn.
Vương Lan khó chịu ho mấy tiếng, cố gắng xua đi cảm giác có dị vật trong cổ họng. Điện thoại trong túi áo khoác lại vang lên, cô một tay ôm Lâm Tuấn Hạo, tay còn lại đút vào túi lấy điện thoại.
Vừa đút tay vào túi quần, cô ấy đã nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn phía trên đầu mình.
Ở đây tầm nhìn không tốt, Vương Lan sợ người trên lầu đi vội sẽ đụng phải mình nên nghĩ cách tránh né. Cô ấy điều chỉnh vị trí trái phải nhưng vừa quay người lại, cô đã đụng phải một bức tường người, một bóng đen đập vào mặt cô với lực tác động rất lớn.
Người đó cũng không để ý tới Vương Lan, sau khi đụng phải người nào đó, anh ta dừng lại tại chỗ hai giây, muốn bước tới nhìn xem. Rất nhanh người bạn đồng hành phía sau đã nắm lấy cánh tay anh ta, kéo anh ta xuống, nói: "Mau lên!"
"Tôi va vào ai đó..." Anh ta hoảng hốt giải thích.
Người bạn đồng hành của anh ta lo lắng kéo anh ta chạy đi: "Không sao đâu! Quan trọng là phải trốn thoát trước!"
Vương Lan mất thăng bằng, lăn từ đầu cầu thang xuống cho đến khi đụng vào tường. Cô ấy mơ màng nằm trên mặt đất, dựa vào bản năng để bảo vệ Lâm Tuấn Hạo trong lúc cấp bách nhưng lại nhanh chóng bất tỉnh.
Lộc Khê không nhìn ra cụ thể Vương Lan bị thương ở đâu, nhưng khi nghe Lâm Tuấn Hạo nói, cô lập tức nghĩ tới nhóm người đã đụng phải mình. - chuyển ngữ bởi Con Cua Team đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t
"Tới đây giúp đi." Lý Hướng Vãn nói với Lý Anh và Trần Nhất vẫn đang chậm rãi leo xuống cầu thang: "Tôi cõng chị Lan, Lộc Khê em cõng bà Lý."
"Ừm." Trần Nhất đáp lại nhưng anh ấy không biết hay không hiểu thời gian cấp bách mà vẫn chậm rì rì cẩn thận giúp Lý Anh đi xuống dưới.
Lý Hướng Vãn sốt ruột thúc giục: "Mau lên!"
"Lý Anh đi không nhanh." Trần Nhất giải thích.
Lý Hướng Vãn đang chuyển bà Lý lên người Lộc Khê, nghe thấy điều này, sự lo lắng của anh gần như vượt quá tầm kiểm soát. Anh hít một hơi thật sâu, giọng điệu vẫn không tốt nói lại: "Cậu lại đây trước, Lý Anh tự đi, cẩn thận một chút là được."
"Chân cậu ấy bị thương." Giọng điệu của Trần Nhất cũng trở nên khó chịu hơn.
Lý Hướng Vãn cuối cùng nhịn không được: "Vậy thì chờ chết đi!"
"Anh!" Trần Nhất lập tức nổi giận.
Lý Anh vội vàng vỗ tay cậu ấy, khuyên nhủ: "Tớ không sao, cậu đi hỗ trợ đi, tớ sẽ cẩn thận."
Giọng nói của Lý Anh mềm mại, nhẹ nhàng đè nén cơn tức giận của Trần Nhất, cậu ấy giận dữ bước tới trước mặt Lý Hướng Vãn.
Lý Hướng Vãn đang giúp đỡ Vương Lan.
Trần Nhất nhìn thì yếu đuối, hai cánh tay của cậu ấy nhỏ và trắng, nhưng sức mạnh của cậu ấy không hề nhỏ. Với sự giúp đỡ của cậu ấy, Lý Hướng Vãn dễ dàng cõng Vương Lan trên lưng.
Cậu ấy không rời đi ngay mà nâng Vương Lan lên, mãi cho đến khi Lý Hướng Vãn đứng vững mới buông tay, hỏi: "Đã ổn định chưa?"
"Ừm."
Trần Nhất nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn bày ra vẻ mặt xị nói: "Đi thôi."
Lộc Khê lo lắng liếc nhìn Lý Hướng Vãn, sau đó cúi đầu nhắc nhở Lâm Tuấn Hạo: "Nhóc Tuấn Hạo, đi thôi."
Trong lòng cô có nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng sau ngần ấy công việc bận rộn, cuối cùng họ lại ở bên nhau ở đây.
Như thể có điều gì đó đang ám chỉ cô rằng dù cô có cố gắng thế nào thì điều đáng lẽ phải xảy ra cuối cùng cũng sẽ xảy ra.
Lộc Khê không suy nghĩ nữa, cũng không dám nhìn thời gian, cô hiểu rõ vừa rồi sự nóng nảy của Lý Hướng Vãn là đến từ việc nhìn thời gian, nên cũng không dám hỏi.
Cô chỉ có thể tự nhắc nhở mình rằng họ đã rất gần đến thành công và họ sẽ sớm được an toàn.
Cầu thang tương đối ồn ào và tiếng ồn không nghiêm trọng. Có tiếng còi báo động yếu ớt truyền tới, có thể là xe cứu thương hoặc xe cứu hỏa. Ít nhất bên ngoài còn có cứu hộ và chữa trị.
Tất cả những gì họ phải làm là thoát ra khỏi chiếc thang thoát hiểm này.
Khi Lộc Khê nghĩ vậy, cô cảm thấy những vật thể nhỏ rơi xuống trước mắt mình, một số rơi lên mặt và chóp mũi cô.
Cô lắc đầu.
Cùng lúc đó, đang đi phía trước, Lý Hướng Vãn đột nhiên dừng lại.
Bóng dáng của anh không còn mờ mịt như trước, điều này khiến Lộc Khê nhận ra không khí ở đây đã tốt hơn trước rất nhiều.
"Lý…"
"Chạy nhanh!" Lý Hướng Vãn đột nhiên hét lên, sau đó quay lại và kéo Lộc Khê.
Lộc Khê bị kéo về phía trước và loạng choạng về phía trước, nhưng Lý Hướng Vãn đã ổn định lại.
Lâm Tuấn Hạo ở bên cạnh sợ hãi và khóc lớn. Tuy nhiên, cô cũng không phân tâm an ủi cậu bé, chỉ sợ hãi liếc nhìn Lý Hướng Vãn, sau đó nhìn về phía trước nhìn thấy cánh cửa tầng một trước mặt mình.
Lý Hướng Vãn chạy đua với thời gian, quay lại thúc giục Trần Nhất: "Kéo cô bé đi nhanh lên!"
Nói xong anh định cúi xuống ôm nhóc Tuấn Hạo.
Cát mịn và sỏi liên tục rơi từ trần nhà xuống, Lộc Khê biết điều này có nghĩa là gì.
Cô kinh ngạc tìm kiếm Lý Hướng Vãn nhưng tầm nhìn của cô bị che khuất, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
Cô không nhìn rõ được động tác cũng như vẻ mặt của Lý Hướng Vãn.
Đã quá muộn rồi.
Vẫn quá muộn.
Nhịp tim của Lộc Khê đập thình thịch, cô tuyệt vọng dừng lại tại chỗ, cảm thấy mình sắp bị đè lấp bởi nỗi khổ sở và sự tự trách.
Lý Hướng Vãn rõ ràng đã nhiều lần nhắc nhở cô rằng không kịp nữa rồi.
Cô lại không chịu tin.
Anh cũng nói rằng cô không thể cứu được tất cả mọi người.
Nhưng cô lại cố tình muốn cứu.
Chỉ vì lòng tốt vô dụng của mình mà cô đã khiến Lý Hướng Vãn chết đi chết lại dưới tòa nhà sụp đổ.
Nếu cô thành thật nguyện ý đi theo Lý Hướng Vãn nếu cô không tham lam mà chỉ cùng chị Lan và nhóc Tuấn Hạo trốn thoát, liệu lần này họ có thể thành công?
Mọi người đang phải trả giá cho lòng tốt quá mức bừa bãi của cô!
Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên dùng sức nắm lấy cổ tay Lộc Khê, cô chợt tỉnh táo lại, nhìn thấy khuôn mặt của Lý Hướng Vãn đang ở gần trong tay.
"Không kịp nữa rồi…" Đôi mắt cô trống rỗng và mờ mịt, "Phải rồi…"
Bùm!
Sau một tiếng động lớn, trần nhà phía trên sụp xuống.
Lộc Khê cảm thấy mình bị kéo vào vòng tay của ai đó và một tiếng rên rỉ đau đớn cùng với cơn đau dữ dội ập vào dây thần kinh của cô.
Trong chốc lát, cô nhìn thấy khuôn mặt Lý Hướng Vãn tái nhợt vì đau đớn trong ánh sáng mờ ảo, máu từ khóe môi chảy ra.
Cô và Lý Hướng Vãn bị ép dưới một phiến đá được giữ giữa không trung. Đây là lần thứ hai họ bị ghim dưới một tòa nhà sụp đổ, hay nói cách khác lần thứ hai họ bị ép dưới một phiến đá kể từ khi cô có thể nhớ được. Điểm khác biệt so với lần trước là lần này họ có một khu vực an toàn nhỏ vì những có phiến đá.
Lộc Khê ngẩn người, nước mắt lưng tròng, sự tự trách bản thân khiến cô không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào.
"Đừng khóc..." Lý Hướng Vãn bình tĩnh lại, khó khăn nói: "Chúng ta làm lại lần nữa đi..."
Anh quay đầu lại và ho dữ dội, máu từ cổ họng trào ra bắn tung tóe lên tường.
Lộc Khê bối rối mở mắt ra, sắc mặt tái mét.
"Không phải lỗi của em…" Anh tiếp tục, thậm chí còn giơ tay lau nước mắt cho cô: "Tốt bụng… không có gì sai cả."
Nước mắt Lộc Khê lại trào ra, cô muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói được gì.
"Em không sai…" Lý Hướng Vãn vì ho mà buộc phải dừng lại, cảm giác buồn nôn khiến anh nôn ra máu.
"Đừng nói chuyện! Đừng nói chuyện..." Lộc Khê khóc và ngăn anh lại: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta chờ cứu viện tới."
Xung quanh không có tiếng của người nào khác, Lý Hướng Vãn cảm thấy tầm nhìn của mình trở nên tối tăm. Anh nghiến răng cố giữ lấy ý thức cuối cùng, buộc mình phải nói chuyện với Lộc Khê: "Nếu em không cứu họ… Họ cũng sẽ chết ở đây… Em… không sai.. ."
"Nhưng anh..."
"Anh cũng vậy... Đó là sự lựa chọn của riêng anh... Anh chọn ở bên em..." Lý Hướng Vãn dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "Đừng... tự trách mình. Lần sau..."
Lộc Khê ngắt lời anh: "Nếu có lần sau thì anh đừng tới, em tự biết chạy thoát ra sao."
Lý Hướng Vãn trầm mặc mấy giây, nói: "Anh không yên tâm..."
Anh còn chưa kịp nói xong thì tòa nhà sập lần thứ hai.
***
7 giờ 20.
Lộc Khê nằm trên giường đột ngột mở bừng hai mắt.