Tiếng chuông ra về là giây phút mà học sinh mong đợi nhất.Bạn học có người gấp gáp dọn tập sách,có người nhanh chóng chạy ra ngoài lớp để là người đầu tiên lấy xe,chỉ có mỗi cô vẫn cứ bình bình thản thản dọn đồ cá nhân của mình,sau đó đợi bọn Minh Thiện ra ngoài

Hôm nay Hà Hân lại không cùng cô về nhà,cô nàng nói mình phải về gấp để đi học thêm.Trương Minh Tuệ chỉ đành gật đầu qua loa,dù sao học hành là chuyện trọng đại,không đi ăn cùng cô vài bữa cũng không sao

Chỉ là cô cảm thấy dạo này Hà Hân bận hơn bình thường

Hôm nay tâm trạng Trương Minh Tuệ coi như cũng tốt,cho nên không thèm để ý đến Hà Hân nữa,thậm chí nhiều lần cô nàng nói mình bận như thế,nào là học thêm,nào là về nhà có chuyện gấp,không biết có phải là thật không,nhưng với tư cách là bạn siêu thân thiết,cho dù là thật hay giả cô cũng phải tin cô ấy

Trương Minh Tuệ buồn chán cúi đầu nhìn giày của mình,sau đó đung đưa qua lại làm trò giết thời gian

Vừa hay gặp ngay lớp trưởng trước cửa,cậu vừa thấy cô liền ôn hoà mỉm cười một cái,lộ ra hai lúm đồng tiền không sâu,nhưng có duyên

"Giờ này còn chưa về là đợi Minh Thiện hả?"

Vừa nhắc cái tên này,cô như có công tắc phản ứng lại,lập tức đáp:"À...phải"

"Thấy cậu ấy còn ở trỏng đang nói chuyện á,chắc chốc nữa xong liền,thôi tôi về trước nha"

Trò chuyện chỉ vài ba câu,thiếu niên liền vẫy tay tạm biệt với cô rồi khoác balo rời đi,vừa hay đã trôi qua 5 phút

Không biết bọn Minh Thiện đang làm gì nữa,cô đợi mà phát cáu rồi-Trương Minh Tuệ thầm nghĩ,ai bảo chỉ có con gái là lề mề chứ?Không phải bọn con trai lớp cô cũng như thế sao?Đường đường là những nam sinh trong đội tuyển bóng rổ của trường,bắt bóng thì nhanh như tia chớp nhưng thu dọn tập vở lại còn chậm hơn cả con gái

Chậc...đúng là chẳng có ai thật sự hoàn hảo...

Tiếng tặc lưỡi phiền muộn của cô vừa hay bị bọn họ nghe được,mà người đầu tiên nghe lại là họ Lâm,coi như cô gặp phải xui xẻo rồi

"Này nhìn xem,có người đợi đến phát cáu rồi đây này!"-Chàng trai kia vừa nói vừa ngáp,vì thế mà mấy lời phía sau nghe càng không rõ,nhưng đoán chắc chắn không phải lời lẽ tốt đẹp gì

Trương Minh Tuệ lườm Thịnh một cái,sau đó khẽ mắng trong miệng một câu

Các cậu là những thiếu niên lề mề chậm chạp!

Nhưng đều là nói thầm,cô căn bản chưa nói thành tiếng

Trương Minh Thiện đương nhiên cũng nhìn ra được phần nào tâm tư của cô.Ai bảo thiếu nữ này thuần khiết, mọi biểu tình đều phô ra mặt cả rồi.Khoé môi cậu bỗng nhiên mang theo ý cười,nhưng lần nào cũng chẳng thể hiện quá rõ rệt,cậu vò đầu cô,sau đó lãnh đạm ném cho cô một câu

"Xem ra cậu không có kiên nhẫn như vậy,thật là làm phiền rồi!"

Minh Khôi hôm nay cũng biết thêm dầu vào lửa,cậu ta liền nhảy vào nói thêm:"Bọn tôi cũng đâu phải cố ý...còn không phải do bạn trai cậu lề mề sao?"

"Hừ,tôi đánh chết cậu!"

Trương Minh Tuệ rõ ràng nói như thế,nhưng vành tai cô đã đỏ ửng như vừa bị ai nhéo cho một cái.Bạn trai cái gì chứ?

Không biết vì sao cô lại quay sang nhìn cậu,Thiện cũng nhìn thấy ánh mắt của cô nhưng lại không thèm truy cứu,chỉ đạp chân Khôi một cái,cậu ta liền la toáng cả lên

Nhưng làm sao biết được,trái tim thiếu nữ đã sớm lỡ một nhịp?

Thật ra không giải thích cũng rất tốt...

Bởi vì cô thích cậu,chính là sự thật

"Hà Hân đâu,hôm nay lại không cùng chúng ta đi ăn vặt sao?"-Lâm Phúc Thịnh dòm ngó xung quanh giống như tìm ai đó,cô lại đáp:"Cậu ấy bận học thêm toán rồi"

"Ồ,mà học thêm ai?"

"Thầy Sơn ấy"

"Ủa,hôm nay có dạy à,tôi cũng học ổng mà"-Phúc Thịnh chỉ tay hướng vào mình,lời này vừa nói ra khiến cả đám ngạc nhiên,ngay cả Khôi cũng nói:"Bọn tôi đều học thêm thầy,hình như chỉ dạy mỗi thứ hai thôi,hôm nay thứ sáu mới mở lớp hả ta?"

Chỉ có Trương Minh Thiện là lí trí nhất,cậu nhún vai,thẳng thừng đáp:"Nói vậy có lẽ là nói dối rồi"

Cô liền lườm cậu,đá vào chân thiếu niên một cái lấy lại công bằng cho Hà Hân của cô:"Cậu quá đáng thế,lỡ như thầy mới mở lớp thật thì sao?"

"Tôi nằm trong đội tuyển toán còn không đủ nắm rõ lịch của Lâm Võ Hoài Sơn sao,thầy chỉ dạy thứ hai thôi"

Nghe cậu khẳng định chắc nịch như thế,trong lòng Trương Minh Tuệ dâng lên một chút mất mát,giống như một người vừa bị lừa dối vậy

Rõ ràng mấy ngày nay cô cũng nghi ngờ Hà Hân làm gì có chuyện bận rộn như vậy,hoặc là nhà có chuyện,hoặc là không muốn dành thời gian cho bọn cô nữa

Mà nghĩ lại,cô cũng không nhớ mình có gây ra lỗi gì không,khiến cho cô nàng trở nên xa cách như thế

"Thôi kệ đi,có lẽ cậu ấy đi học thêm thật đấy,chúng ta cứ đi ăn thôi"

Phúc Thịnh cũng đồng tình với cô,liền khoác tay bọn cô đánh trống lảng vừa đi vừa nói qua chuyện khác

Chỉ là tâm tư của cô không đặt vào câu chuyện của cậu ta,đi bộ ra tới cổng,Trương Minh Tuệ lại thấy buồn,không có Hà Hân cứ cảm thấy trống vắng thế nào ấy

Trương Minh Thiện giống như có thần giao cách cảm với cô,vừa đi bên cạnh vừa khẽ nói

"Không thì hỏi Kim Thành thử xem"

Cô thở dài,chu môi bảo:"Mình không thân với cậu ta,nói chuyện ngại lắm"

Phải,bây giờ cô nghĩ lại hình như cô chưa từng trò chuyện với Kim Thành bao giờ,đi chơi cùng thì có,ít nhất là bên cạnh còn có Hà Hân

Thế là cậu thản nhiên cười một tiếng:"Vậy để tôi hỏi cho,dù sao anh đây quan hệ cũng rộng"

"Ò,đúng là ngôi sao của đại chúng "

"Quá khen!"

Trương Minh Tuệ khẽ hừ một tiếng,dù sao người mang ân huệ không dám làm liều,trưng bộ mặt ghét bỏ một xíu rồi lại trở về bộ dạng hèn hạ của mình

"Mà liệu cậu ta có trả lời thật không nhỉ,dù sao hai người đó là bạn từ nhỏ mà"

Ai dè lần này đến Trương Minh Thiện lườm cô,cậu thở dài một tiếng,thầm nghĩ tình bạn giữa con gái với nhau đúng là rắc rối

"Bà cụ non,cậu nghĩ nhiều quá!Giờ không nói thật thì cũng là lựa chọn của người ta,người ta đã không cho biết mà còn muốn tìm hiểu là xâm phạm đời tư đấy"

"Được được,luật sư Trương nói gì cũng đúng"

Đáng lẽ mấy người bọn cô sẽ đi ăn lẩu ở hội chợ chỗ cũ gần trường,nhưng mà sau đó đợi xe búyt lâu quá,thế là lên số 8 đến đại học Bách Khoa,nghe nói đối diện có nhiều hàng quán cũng ngon lắm

"Ăn gì giờ?"

"Ăn gì cũng được"

Thế là đi dọc nhiều quán,người mà nói ăn gì cũng được dáng vẻ tay đút vào túi,ánh mắt lướt qua lướt lại mà chẳng thấy hài lòng

Thiện mất kiên nhẫn,liền chỉ đại một quán:"Ăn bún ốc không?"

Phúc Thịnh lắc đầu:"Thôi dầu mỡ lắm"

"Thế ăn hủ tiếu gõ?"

"Toàn bánh không có miếng thịt nào đâu"

Nguyễn Minh Khôi liền đá chân cậu ta:"Hay là ăn bánh canh đi"

"Thôi,tôi không hảo"

Đến lượt Trương Minh Tuệ đánh vào lưng Phúc Thịnh mấy nhát:"Ừ,cậu cứ nhịn đói đi"-Nói rồi,cô đưa ra quyết định

"Chúng ta sẽ ăn súp cua"

Đương nhiên lời của con gái quả thật hiệu quả hơn hẳn,một lời đã quyết,mấy thiếu niên chỉ cần tuân chỉ nói một tiếng ok

Vì chỉ để ăn một chén súp đi xa như vậy có đáng không?-Cô tự hỏi lòng,nhưng sau đó ngửi được mùi gia vị và dầu mè thì chợt nghĩ lại

Ừm,cũng đáng!

"Haizz,sao phải đi xa chỉ để ăn như thế này chứ?"-Lâm Phúc Thịnh cũng giống như cô,có chút than phiền vì đường xá xa xôi,nhưng cuối cùng cậu lại là người gọi món nhiều nhất khi ngồi vào bàn

"Bốn chén súp cua bình thường,một bát mì trộn trứng,với cả một dĩa xiên que cá viên ạ"-Cậu thiếu niên kia không ngừng chỉ tay vào thực đơn,cả ba người bọn cô ngay từ lúc xuất phát vẫn chưa nói được câu nào nhưng cũng lặng im để cho cậu ta tự mình gọi,sau đó tự mình trả tiền cũng được

"Các cậu sao cứ im lặng vậy,còn muốn ăn thêm món gì không?"

Minh Khôi chợt lắc đầu,sau đó đưa thực đơn qua cho cô và Thiện,cậu cũng hỏi cô muốn ăn thêm món gì,Trương Minh Tuệ nhìn lướt qua một chút,mấy món cô định gọi đều bị tên ăn nhiều giỏi thể thao kia giành nói cả rồi,thế nên lắc đầu xin kiếu

Lâu rồi chưa qua quận 5,đối với đám thiếu niên 17 tuổi từ quận 6 qua đây cũng cảm thấy xa,đúng là khi còn trẻ người ta luôn có một cảm giác thật khác

Trong lúc ngồi đợi món ăn,cô không buồn xen vào cuộc trò chuyện của ba cậu trai kia,chủ đề chính nếu không phải là bóng rổ thì cũng là điện tử,toán học hay vật lí...tóm lại tan học thì cô không tiếp thu nổi,cho nên để bọn họ có chút không gian riêng

Trương Minh Tuệ bĩu môi,tay chóng cằm lên bàn ngắm trường đại học Bách Khoa đối diện,quả nhiên to lớn như lời đồn,vả lại nhìn đàn anh chị bước ra bước vào trông thật trưởng thành,hoá ra cảm giác đại học là như thế này.Cô thầm nghĩ,nếu có cơ hội được vào đây thì tốt quá,chỉ tiếc là không dễ dàng,mà sức học của cô cũng không đủ để với lấy.

Không hiểu sao cô bất giác nhìn sang Thiện,trong ánh mắt có một chút nuối tiếc

Có lẽ một năm sau nữa,Trương Minh Thiện sẽ chọn vào đại học này,thế thì tốt quá,cô sẽ thật vinh dự khi có một người bạn cùng bàn thi đỗ Bách Khoa

Nhưng mà...cũng có chỗ không tốt

Cậu mà đỗ Bách Khoa,vậy thì chúng ta sẽ không còn cùng trường,cùng ngành,và cả cùng bàn

Cuối cùng sau một lúc trò chuyện không dài không ngắn,món ăn đã được dọn lên bàn,mặc dù chén súp vẫn còn nóng hổi nhưng lập tức đã bị thiếu niên vừa kén chọn vừa tham ăn kia cho vào miệng,có lẽ là do nóng quá,cậu ta liền phồng má lên,mặt đỏ hoe như đứng đã lâu dưới trời nắng gắt

"Ăn uống hấp tấp như vậy,đâu có ai dành với cậu đâu!"-Minh Khôi lắc đầu,đành thuận tay đưa cậu một tờ khăn giấy

"Tôi mới không tin đấy,xiên que của tôi bị cậu và Tuệ ăn gần hết rồi!"-Lâm Phúc Thịnh một miệng húp súp,đầu đũa hướng đến cây xiên que cuối cùng mà bọn cô vừa định lấy nhầm

Mặc kệ,lúc đầu là nhầm,lúc sau là cố ý vậy!-Trương Minh Tuệ không phục liền một đũa gắp hết phần còn lại bỏ vào chén của cô,sau đó cho hết vào miệng

Ai cho phép cậu ăn nhiều như vậy,trên bàn ăn này chính là chiến trường,kẻ nào nhanh tay mới là người thắng cuộc

Đừng tưởng cô cũng dễ bị bắt nạt nhé!

Hành động của cô khiến cậu ta và Minh Khôi trợn mắt mất hồn,mặc dù bọn họ quen cô đã được 2 năm,nhưng đây là lần đầu trông thấy cô cùng người phàm ăn Phúc Thịnh tranh giành như vậy,thật là có chút không quen

"Tôi nói này,cậu đừng ăn nhiều như vậy coi chừng bị mắc nghẹn đó!"

Trương Minh Tuệ nhai kĩ lưỡng,đem thức ăn nuốt hết vào bụng rồi mới nói:"Nhổ vào,sao tôi chẳng cảm thấy lời này của cậu là đang lo lắng cho tôi vậy?"

Con bé này,hôm nay sao lại khó bảo thế?-Lời này vừa loé lên đầu của Lâm Phúc Thịnh nhưng rồi cũng chịu thua cô

Ai bảo cô là con gái chứ?Nam tử hán đây không đấu với nữ nhân

"Coi như hôm nay cậu lơi hại!"

Trương Minh Thiện xem kịch đã đủ bỗng nhiên xen vào một câu

"Người ta làm sao mắc nghẹn được,phải ăn nhiều vào mới đúng,mới có sức chia ranh giới trên bàn với tôi"

Cá viên chiên đang ăn trong miệng thiếu nữa làm cô mắc nghẹn

"Làm gì có..."

"Cậu còn giảo biện,rõ ràng hồi trước còn vạch ra ranh giới trên bàn với tôi,nói là muốn giữ khoảng cách,còn đối với người khác thì..."

Chưa kịp nói dứt lời,cô liền nhét cho thiếu niên một viên cá chiên thiếu nữa là làm người ta mắc nghẹn luôn,chỉ tiếc quân tử không thể so đo với con gái,chỉ có thể trừng mắt

Đối với tình cảnh này Minh Khôi đã quá quen nên không nói gì,còn Phúc Thịnh giống như bật lửa chỉ đợi lúc thích hợp là châm ngòi,cậu ta liền cười khanh khách như được mùa

Suy cho cùng mọi người đều biết hai chữ "người khác" mà Thiện nhắc tới là ai

Không phải vừa nãy mới gặp ở cửa lớp sao?

"Không ngờ cậu còn phân biệt đối xử như vậy,đúng là tủi thân cho anh Thiện nhà ta quá"

Lời này khiến cô ngay lập tức cúi đầu kiểm điểm lại bản thân mình.Trương Minh Tuệ 'khụ khụ' vài tiếng,cô chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng,hai má hồng hào trắng nõn di chuyển lên xuống theo nhịp điệu quai hàm,phúng phính trông rất đáng yêu,ba thiếu niên vừa nhìn vừa ngại,đổi lại cũng bật cười thành tiếng

Trương Minh Thiện thấy đùa cũng đủ,cậu đem chai dầu mè cho vào chén súp mình,sau đó xoay qua khẽ nói với cô

"Món này bỏ thêm dầu mè mới ngon"

"Thế thêm giùm tớ đi"

Sau đó,cả đám chỉ im lặng mà ăn ngấu nghiến,trong đó cô để ý Thiện ăn rất ngon lành,cậu là người ăn nhanh nhất,thậm chí còn muốn vét đến tận giọt cuối cùng

Dáng vẻ này cô chưa nhìn thấy bao giờ,chỉ có thể giấu đi vẻ ngạc nhiên thăm dò:"Cậu đói bụng lắm hả?"

Thiếu niên ăn xong tiện thể lấy khăn giấy cho cô,vừa đáp:"Tại tôi thích ăn súp "

"Ồ..."

"Ồ cái gì?"

"Thế mà đó giờ tớ tưởng cậu thích ăn mì trứng Circle K cơ,lúc nào cũng thấy cậu ăn hết"

Trương Minh Thiện hơi ngỡ ngàng trước câu trả lời của cô,nghĩ vài giây rồi cong môi cười,lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào

"Ai mà thích ăn mì suốt đâu,chỉ là tôi không có thời gian thôi"

Thiếu nữ lại ồ một tiếng,không nói gì nữa

"Mà cậu còn muốn ăn cá viên không,cho cậu này"-Thiện vừa dứt lời liền gắp qua từ chén cậu cho cô,rõ ràng lúc nãy món này đắt giá nhất trên bàn,vừa đặt xuống ai cũng tranh giành

Thế mà cô không để ý cậu cũng lấy hồi nào không hay

Có người được voi đòi tiên,liền chu mỏ ra vẻ giận dỗi

"Sao nào,không chọc người ta nữa hả?"

"Ừ không chọc cậu nữa,ngộ nhỡ cậu lại thồn vào miệng tôi sao?"

Làm một lần tai tiếng muôn đời

Lúc này cô cảm thây câu này hợp với cô

Đúng lúc ánh mắt cô vô tình va phải áo đồng phục Bách Khoa của anh sinh viên đang order đồ ăn,thế thế,cô lại bâng khuâng hỏi

"Này,năm sau cậu định vào trường gì?"

"Bách Khoa"

Đáp án đương nhiên vẫn nằm ngoài dự đoán,đối với một người đam mê robot giống như cậu thì không vào đây đúng là uổng phí

Nhưng không hiểu vì sao đáp án này lại khiến cô không vui

Trương Minh Tuệ là kiểu người đơn giản,hỉ nộ ái ố đều thể hiện hết trên mặt,là người không thể giấu nổi tâm tư khi chịu uỷ khuất

Thế là thiếu niên nhìn biểu tình lên xuống thất thường của cô,bèn nói

"Nhưng tôi cũng cân nhắc Khoa học Tự nhiên xem sao..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play