Một mùa thu mà cô chuẩn bị đi du học, mẹ của cậu đến nhà đưa quyển nhật ký đó cho cô,đúng lúc trời mưa tầm tã

Lúc đó cô mới nhận ra tháng 9 lại trở về rồi

Chỉ là có một vài người vừa quay đầu lại đã không còn nữa

Mặc cho cô có khuyên bà ấy ở lại nhà cô đến khi trời tạnh mưa,nhưng mẹ Trương Minh Thiện vẫn nằng nặc rời đi

Trời mưa tầm tã, đó là lúc nước mắt bà thực sự rơi xuống

Mẹ của cậu từ trước đến nay vẫn là người luôn tin vào logic,nhưng mà sau đó,bà dần dần tin vào những chuyện tâm linh. Bà thà tin rằng Trương Minh Thiện chỉ là đi đến một thế giới khác,trước bà một bước còn hơn là cậu mãi mãi biến mất khỏi thế gian này

Trước khi đem cho cô, Thu Tâm đã dán lại tất cả những mảnh giấy vụn do chính tay bà xé rách

Bà mong sau khi cô đọc hết những dòng tự sự đó, ở trên thiên đường Trương Minh Thiện có nhìn thấy thì hãy tha thứ cho bà

"Mẹ có lỗi với con, là mẹ sai rồi!"

Bà thầm nói trong màn mưa, chỉ mong có một cơn gió thổi,mang những lời này đến với cậu

Buổi chiều tàn trong màn mưa giăng kín lối về,cứ ngỡ mùa thu sẽ đối xử thật tốt với một ai đó,nhưng mỗi khi nhắc đến,lại nghe thấy âm thanh tan vỡ và đôi mắt nhoè đi vì những hối hận quá đỗi muộn màng

Tuổi trẻ kì thực rất cầu kì và bày vẻ,nhưng tuổi trẻ của cô và Trương Minh Thiện thì không như thế

Chẳng hạn như khi viết nhật ký,trước hết phải mua một cuốn sổ có bìa thật đẹp,hoặc ít nhất là một cuốn sổ tay nho nhỏ với màu giấy vàng cũ kĩ

Nhưng cậu lại chọn bìa nhật ký của mình chỉ đơn giản là một cuốn tập chép bài trong lớp,mặt giấy A4,nhà sách bán chỉ đáng giá 5 ngàn

Như thể không muốn để ai biết được tâm tư của mình

Có lẽ là vậy

Trương Minh Tuệ lật trang đầu tiên,những nét chữ quen thuộc nắn nót được viết trên trang giấy

Mỗi mốc thời gian đều hiện rõ trong đầu cô

Trương Minh Thiện đang kể cô nghe quá trình trưởng thành của thiếu niên tuổi 18

_______

Ngày 31/8/2009,lần đầu sau nhiều năm không viết nhật ký

"Trên bàn ăn sáng,bên tai tôi lại là những lời càm ràm từ mẹ,tôi ước gì mình có thể quay ngược thời gian để sửa nguyện vọng theo ý bà,sau đó cả mùa hè vừa rồi tôi không phải đi học thêm nữa"

"Nhưng hôm nay cũng có chuyện khá thú vị,trong lớp không ngờ có nguời có họ và tên đệm giống tôi,nếu không lầm thì tên là Tuệ thì phải"

Ngày 2/9/2009,nghỉ lễ nhàm chán

"Ở Circle K gần nhà,tôi lại gặp bạn nữ cùng lớp trùng họ và tên đệm,cậu ấy chủ động chào và nói xin lỗi,tôi còn chẳng nhớ là chuyện gì nữa,chắc là do hôm trước bản lườm tôi chăng?"

Ngày 10/9/2009

"Có lẽ Trương Minh Tuệ là bạn nữ thứ hai mà tôi có thể nói chuyện một cách thật lòng và cảm thấy vui vẻ"

Ngày 15/9/2009

"Tôi chủ động hẹn Tuệ cùng nhau đạp xe về nhà,dù sao đó cũng là quãng thời gian mà tôi tận hưởng nhất,có thêm một người để nói chuyện,cùng đi cùng về,ước gì nó có thể kéo dài vô tận,tôi ghét phải về nhà"

Ngày 28/9/2009

"Một buổi chiều thứ hai mà Tuệ trực nhật,tôi giúp cậu ấy giữ hộ áo khoác của một bạn nữ,tôi sợ mẹ phát hiện nên đã nhéc tận dưới đáy cặp,không may làm dơ áo người ta rồi,không biết phải giặt thế nào nữa"

Ngày 29/9/2009

"Bạn nữ mà tôi giữ hộ áo khoác là Thiên Kim,lớp phó lớp tôi.Cô ấy là nguời vô cùng rộng lượng,thậm chí còn nói không sao đâu,đền gì chứ,cảm ơn còn không hết nữa

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy ngại,sau năm lớp 6,tôi cứ nghĩ mình sẽ không còn cảm giác tim đập thình thịch nữa"

Ngày 10/10/2009,thứ bảy trời mưa tầm tã,về nhà muộn,cũng may mẹ đi làm về trễ

"Lần đầu tiên có người nhớ ra sinh nhật tôi,thậm chí tôi còn quên cả hôm nay là sinh nhật mình

Tôi không còn nhớ rõ khái niệm này từ rất lâu,có lẽ là sau khi ba và mẹ li hôn.Hơn 10 năm chưa nhỉ,thật hoài niệm lúc nhỏ ghê

Cảm ơn Minh Tuệ,cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời tôi,chiếc móc khoá Iron Man này,nếu tôi để mất thì phạm phải tội tày trời mất,đeo mấy bữa rồi cất đi vậy"

Tái bút ngày 5/5/2012:"Tôi sợ mình quên mất,nhưng tôi chợt nhớ về ngày đó,chỉ muốn nói rằng cảm ơn cậu,tôi sẽ đem ký ức này chôn vùi theo mình,mong là cậu sẽ không đọc được"

Ngày 15/10/2009

"Buổi chiều thứ năm mà tôi phải ở lại trực nhật,cũng may mà có Tuệ làm cùng nên tôi mới không cảm thấy khó xử với bạn cùng bàn

Hôm nay cũng là một ngày đặc biệt,Thiên Kim mời tôi đi ăn vì chuyện áo khoác hôm trước.Đáng lẽ tôi muốn từ chối,nhưng không hiểu sao tôi lại không làm vậy,có lẽ cảm giác kia là thật,nhưng tôi cũng sợ nó là thật,rốt cuộc cái bóng năm lớp 6 lại cản trở tôi"

Ngày 23/10/2009,nhà xe đông kịt,cùng Minh Tuệ tan trường

"Bởi vì Trương Minh Tuệ là người bạn đặc biệt đối với tôi,nên tôi sẽ cho cậu ấy biết tất cả bí mật trong lòng mình.Cậu ấy sẽ không nói với ai đâu nhỉ?Ở bên cạnh cậu ấy,tôi cảm thấy rất thoải mái,ước gì mẹ cũng cho tôi cảm giác tương tự như thế"

Ngày 28/10/2009

"Trương Minh Tuệ giận tôi rồi, tôi không biết mình đã làm gì sai chuyện gì mà cô ấy lại bỏ đi trước, có phải tôi nên đi tìm cô ấy rồi nói mình xin lỗi không?

Chắc là lỗi của tôi thật rồi, vì những lời tôi đã nói, hôm nay tôi chợt thấy cậu ấy khóc

Cả trời phật cũng không biết phải dỗ thế nào nữa"

Ngày 25/12/2009,sau gần hai tháng không động đến nhật ký vì sợ mẹ phát hiện

"Hôm nay Trương Minh Tuệ rủ tôi đi ngắm nhà thờ Phao Lô và cùng ăn cá viên chiên, tôi cảm thấy vui lắm, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi trốn học thêm để đi chơi với cậu ấy

Phải chăng ngày nào cũng là giáng sinh thì tốt rồi"

Ngày 20/1/2010,năm mới sắp đến,hôm nay vừa thi xong giữa kì hài

"Tuệ hỏi tôi có còn thích Thiên Kim nữa không, kì thực lần đầu tiên trái tim tôi cứ đập liên tục, tôi đã không thật lòng vì muốn cô ấy an tâm, tại sao vậy nhỉ,có lẽ tôi sợ nhìn thấy vẻ mặt buồn bã đó của cô ấy"

Ngày 22/1/2010, tôi từ chối tình cảm của Thiên Kim rồi

"Hai ngày trước tôi cho rằng mình thích cô ấy, nhưng rốt cuộc cái bóng tâm lý năm 12 tuổi đã nhắc nhở tôi, đừng vì một chút tình cảm của mình mà làm người ta tổn thương

Có lẽ cả đời này tôi không thể thích ai được nữa"

Ngày 15/6/2010,một ngày hè oi bức

"Tôi đã bỏ quên tâm tư của mình từ lâu, hôm nay mẹ cho tôi một bạt tai, mắng tôi tại sao không đăng ký lớp học toán

Kì thực không hiểu sao mẹ lại phát hiện được, rõ ràng là hè cơ mà, mẹ vẫn không muốn tôi được nghỉ ngơi

Cũng may hôm nay có Trương Minh Tuệ, cậu ấy không giống như những người khác quan tâm đến thành tích của tôi, chỉ hỏi tôi có làm sao không

Trái tim tôi vang lên một hồi trống

Tôi đã lỡ miệng kể hết cho cô ấy nghe tâm sự của mình mất rồi

Mọi ngày tôi đều chê bai mùa hoa sữa ngửi là thấy choáng, nhưng mà hôm đó tôi đã yêu mùi hương ấy lúc nào, tôi không nhớ nữa"

Ngày 30/10/2010,người mà tôi nhắc đến thực sự đã xuất hiện trước mặt tôi

"Nhiều năm không gặp, cô ấy nói mình là "Mùa đông bình an",chỉ là cảm giác của tôi không còn giống như trước

Vì tôi đã biết, nhịp tim mình vốn đã dành cho một cô gái khác, là cô gái mà mỗi buổi chiều cùng tôi tan trường"

Đọc đến đây, Trương Minh Tuệ khẽ cười, lật sang trang tiếp theo đã nhảy sang một năm sau

Dấu tích bị xé đi vẫn còn kẹt lại trong kim bấm, cô lại cảm thấy hơi đáng tiếc, không biết lúc đó cậu đã viết gì nhỉ?

Cô chỉ có thể đọc được vài dòng chữ còn lại trên mảnh giấy không còn nguyên vẹn ấy

"Tôi vẫn sẽ trân trọng tình cảm của cô ấy, với tư cách là bạn học bình thường"

Chậc, cậu là thánh mẫu sao, tớ sẽ ghen đấy!

Đang cảm động mà cô đọc xong thấy ớn quá

Ngày 25/12/2011, mùa giáng sinh thứ ba,có lẽ là ngày hạnh phúc nhất cả đời này

"Cuối cùng tôi đã có thể thổ lộ với cậu ấy

Xin lỗi vì đã đọc trộm tâm tư trong sách toán lớp 10 của cậu nhé,ra là cậu đã thích tôi suốt ba năm

Vậy mà tôi ngốc ghê, chưa từng phát hiện tình cảm năm lớp 10 của cậu

Nhưng hôm nay tôi đã gom hết dũng khí rồi, tôi muốn được ích kỷ một lần để sống cho mình, và tôi chưa từng muốn mất cậu

Tuệ à,cậu đồng ý nhé? Nhờ có cậu, tôi đã dũng cảm hơn,dám đối mặt với tình cảm của mình

Chỉ mong tương lai của chúng ta thật tốt đẹp, mặc dù hơi sến súa nhưng tôi sẽ không để ai bắt nạt cậu đâu,kể cả mẹ tôi"

Kì lạ là những năm tháng hẹn hò tiếp theo không được cậu viết trong nhật kí

Có lẽ như lời Trương Minh Thiện đã viết, bởi vì cậu cảm thấy hạnh phúc cho nên những lời tự sự đã hoàn toàn biến mất

Nhưng mà cô lật đến trang tiếp theo,mỗi một mốc thời gian lại như hụt một bước chân, trượt dài nơi góc tối

Ngày 2/5/2012,một buổi chiều thật chói mắt,khiến cho người ta chán ghét

"Thanh Trà đến tìm tôi, cô ấy nói đã gặp Tuệ, lời này làm tôi càng căm phẫn hơn,mắng cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa

Chỉ là tôi vô tình nhìn thấy vết thương trên chân tay Thanh Trà,phỏng đoán là lại bị mấy người kia chặn đường đánh rồi

Như lời ba tôi nói, người làm anh phải biết che chở em gái, nhưng ai là anh trai của cô ta?

Một đứa họ Trương một đứa họ Venezi,có chỗ nào giống ruột thịt mà gọi anh em?

Nhưng tôi vẫn đưa cô ấy về nhà"

Tái bút ngày 1/7/2012:Thanh Trà hãy chăm sóc cho ba thật tốt nhé, anh xin lỗi vì ngày còn bé đã khiến em mất đi thính lực, anh đã nợ em một cuộc đời bình thường

Trương Thanh Trà, tương lai xin hãy tha thứ cho anh

Ngày 3/6/2012

"Trương Minh Tuệ phát hiện ra chuyện hôm qua, ánh mắt cô ấy vừa thất vọng, vừa chán ghét tôi đến cực độ, mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó tôi lại không biết phải nói gì

Tôi không thể giải thích với cô ấy, cũng không thể thừa nhận mọi chuyện với Trương Minh Tuệ

Cảm giác không thể nói thành lời, uất ức chỉ có thể bày tỏ trên những trang giấy này

Tôi thực sự không xứng đáng với tình cảm của cậu ấy"

Trong khoảng thời gian này,Trương Minh Thiện viết mỗi một cột mốc đều cách nhau một tháng, cậu nói mình phải tập trung cho kì thi sắp tới,đợi đến khi nó kết thúc sẽ nói hết mọi chuyện cho cô nghe

Nhưng mà những dòng chữ kế tiếp, cậu lại thay bằng bút chì, giống như là chưa chuẩn bị tinh thần, tâm tư này có lúc phải xoá đi

Ngày 30/6/2012, vết thương trong tim tôi rách rồi

"Là con có lỗi với mẹ!"

Ngày 1/7/2012, hôm nay trời mưa rồi

"Trương Minh Tuệ, dù tôi có nói với cậu ngàn lời xin lỗi, e là càng khiến cậu chán ghét tôi hơn

Nhưng mà như vậy cũng tốt, tôi sẽ là lí do để cậu hận tôi một đời, không muốn gặp lại tôi nữa

Mong thời gian nhất định hãy đối xử với cô gái này thật tốt, cho cô ấy một đời rạng rỡ, sống 100 năm

Trương Minh Tuệ, nếu như thực sự có một vũ trụ song song như trong phim, tôi muốn người đầu tiên tôi gặp lại sẽ là cậu"

Trương Minh Tuệ đọc đến đây, nước mắt không kìm được lặng lẽ rơi xuống, hôn lên lời tạm biệt cuối cùng trên trang giấy đó

_______

Thế giới có hơn bảy tỉ người,nhưng không biết vì lí do gì đưa chúng ta gặp gỡ đối phương

Có người xem là định mệnh,còn có người thầm nghĩ đúng là xui xẻo mới gặp phải loại người này.

Thật ra đối với bản thân cô chỉ nghĩ đơn giản là tương lai không thể đoán trước vận mệnh.Nói cho rõ hơn chính là để thời gian quyết định,"thả mình trôi dạt trên dòng sông nhân sinh",cái gì đến thì đến,đi thì đi,cô không níu kéo,con người cô nhạt nhẽo như vậy đấy, cô lật người một chút liền té cái uỵch, giật mình tỉnh dậy nhìn đồng hồ

6 giờ 15 rồi mà cô vẫn còn nằm trên giường!

Trương Minh Tuệ quên rằng hôm nay là ngày mình đi nhận lớp,ít nhất cũng phải có mặt trước 6 giờ 45 phút

Không nghĩ nhiều nữa,lập tức chạy vào nhà tắm vệ sinh răng miệng mặt mũi.Cũng may cô xưa nay làm gì cũng nhanh lẹ,chỉ cần 10 phút đã vệ sinh và thay quần áo xong.

Thực ra đồng phục của Bình Phú rất đơn giản,nam nữ bình đẳng đều phải mặc quần,chỉ là đồng phục của nữ nhìn đáng yêu hơn khi trên ngực có hai sợi dây màu xanh đen,chỉ cần thắt chéo qua liền trở thành một chiếc nơ nhỏ nhỏ xinh xinh.Nói cách khác có thể là do dáng người cô sinh ra đã đẹp,eo thon ngực vừa vặn vì thế mà mặc lên người liền toát lên vẻ đẹp của thiếu nữ đông phục

Có chút thơ ngây tươi mới của nữ sinh 16 tuổi

Mẹ Phương cũng không phải không nhìn thấy con gái bà điệu đà tự ngắm mình trong gương,vì vậy mà nói một lời đánh tan mộng thiếu nữ của cô

"Cứ đứng đó ngắm mình rồi ở nhà luôn đi!"

Haizz,cô thở dài đeo cặp lên:"Con biết rồi,đi liền nè!"

Sáng đó chỉ vì cô dậy trễ mà hụt mất điểm tâm sáng,đành chỉ biết ôm bụng đói trèo lên xe để ba cô đèo đi đến trường

Không biết những cựu học sinh nghĩ như thế nào nhưng đối với cô lần đầu đặt chân bước vào cổng trường Bình Phú,cô chỉ nghĩ đến hai chữ

Cổ kính

Màu sơn chủ đạo của ngôi trường cấp 3 này chính là màu vàng,không phải vàng tươi mà cũng chẳng phải vàng sẫm,tựa hồ như một màu nắng của buổi chiều tà,mang lại cảm giác có chút ấm áp

Nhưng dù có nói gì đi chăng nữa,Bình Phú chính là nguyện vọng đầu tiên mà cô đặt ra,căn bản cô cũng có 'chim sẻ' từng học ở đây kể lại,chị ấy nói rằng dù đây không phải trường top 1 nhưng ít nhất trong quận 6 chỉ đứng thứ hai sau trường trọng điểm Mạc Đĩnh Chi,lại còn học ít chơi nhiều,quan trọng là lớp 10 và 11 còn được nghỉ thứ bảy

May mắn rằng cô thi được 34 điểm,dư một điểm vì là người Hoa mà đậu vào một lớp đầu tiên của khối,hẳn là lớp chọn đi

Cô cũng không biết có phải là may mắn hay xui xẻo không,dù sao tự biết mình chỉ là học khá một chút,sợ rằng bản thân vào lớp này lại không theo kịp tiến độ

Nhưng Trương Minh Tuệ bề ngoài mang nhiều tâm tư nhưng bên trong rất lạc quan,dù sao trong quá trình học để thi tuyển sinh 10 cô đã từng hạ quyết tâm như thế,ít nhiều gì khi lên cấp ba cũng phải cố gắng hơn nữa

Tuổi trẻ nhiệt huyết một chút ngược lại mới là chuyện tốt.Nhưng cô lại ôm cái nhiệt huyết của mình bên người chẳng bao lâu liền bị giáo viên chủ nhiệm làm cho tan biến hết.

Bởi vì lúc cô ngồi đại vào một bàn ở phía cuối lớp,bỗng nhiên cô giáo đứng trên bục giảng kia,mặc dù thoạt trông rất trẻ nhưng mắt đã mang một gọng kính dày vì vậy mà cô nhìn ra có chút hung dữ,có lẽ quá khứ đã rất cực lực học hành đi

Cô giáo tự xưng là Trần Nguyễn Huyền Trang,25 tuổi,là giáo viên mới của trường vừa về dạy mới được hai năm.Dù sao số hai là số nhiều,coi như cô chủ nhiệm 10A1 cũng có chút kinh nghiệm

Trong lúc cô giới thiệu sơ về bản thân cũng như nội quy của trường,Trương Minh Tuệ nghe mà buồn ngủ nhưng nào dám ngáp,đành lướt mắt sơ lược nhìn xung quanh lớp học và bạn bè

46 học sinh,vừa vặn 23 nam và 23 nữ cân bằng,lúc học thể dục hẳn là lớp hoàn hảo nhất nhỉ?Dù sao tập luyện chắc chắn sẽ không bị lẻ loi

Trong lúc đầu cô tự mình đắm chìm trong những suy nghĩ vớ vẩn, bỗng phát hiện ra bản thân mình có một siêu năng lực 'ba đầu sáu tay',cho dù hồn đang phiêu du khắp nơi nhưng vẫn nghe lọt tai những lời nói của giáo viên chủ nhiệm

Quan trọng chính là thời điểm cô giáo đọc tên từng bạn học để điểm danh,chẳng hiểu sao lại đọc luôn cả điểm tuyển sinh lên

Cô Trang đọc cái tên đầu tiên,Đỗ Ngọc Như An -33 điểm,trong lòng như có công tắc tự động bật chế độ hồi hộp, cô chẳng mong giáo viên sẽ đọc đến tên của mình chút nào

Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến,thời điểm cô đọc đến số 35,Trương Minh Tuệ biết rằng số kế tiếp chính là cô

Chỉ có điều bạn học mang mã số 35 này vừa đọc đến tên và điểm liền có thể khiến cả lớp 10A1 mặc dù chưa quen biết lẫn nhau nhưng lại đồng thanh mà hô lên kinh ngạc

"Trương Minh Thiện-49,5 điểm"

Ngay cả cô dù miệng không la thì lòng cũng hét

Wow,thiếu 0,5 nữa chẳng phải là tuyệt đối rồi sao?

Nam sinh này là quái vật à?

Cô giáo đọc đến tên cậu ta,cái người tên Trương Minh Thiện kia liền giơ tay hô có,giọng nói dõng dạc,mang theo ngữ điệu khàn đặc đặc trưng của thiếu niên sắp đủ 16 tuổi sau khi dậy thì,cho dù có nhắm mắt cũng có thể hình dung người này có giọng nói hay như thế nào

Coi như Ông Trời cũng quá ưu ái cho nam sinh này đi,bởi vì thành tích nổi trội mà có nhiều bạn học,trong đó có cả cô hiếu kì nhìn sang 'thần đồng' hiếm gặp không biết dáng vẻ sẽ như thế nào

Ai ngờ người này vừa học giỏi lại còn đẹp trai!!!!

Dù ngồi ở vị trí gần như sau lưng cậu ấy,nhưng từ góc nghiêng kia cô cũng có thể tưởng tượng được chính diện ắt hẳn rất hoàn hảo.Mũi cao lại thẳng,mi mắt vừa dài vừa dày,môi mỏng trái tim có chút hồng hào không rõ ràng,lại còn có một làn da trắng mịn

Thật con mẹ nó,vẻ đẹp này nhìn y hệt con gái!

Nhưng con gái còn không đẹp bằng cậu ta

Thực ra so sánh với con gái thì lại không cân bằng.Vả lại người này đẹp theo đường nét cứng cáp,khuôn mặt khí cạnh,vẻ đẹp cũng không hề mềm dẻo như vẻ đẹp của thiếu nữ Việt Nam.Bởi vì nhìn theo hướng xéo lại còn ở ngoài xa,cô chỉ nhìn được tổng thể,còn đôi mắt và nụ cười vẫn chưa thể nhìn ra,nhưng thiếu niên này đẹp trai động lòng người như vậy,hẳn là lúc cười lên có thể bóp nát luôn trái tim thiếu nữ đi

Nhưng Trời phụ lòng người,hay là chủ nhiệm phụ lòng cô.Cô giáo mà cô bảo rằng hơi hung dữ ấy không để tôi chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp kia liền đọc lên chữ Tuệ

Nhất thời quên đi phòng bị, cô chỉ biết kinh ngạc,mất một giây đứng hình khi bị gọi đến tên

"Số 36,Trương Minh Tuệ -34 điểm"

So với số 35 một trời một vực

Người ta là thẹn quá hoá giận,còn cô lại là thẹn quá biến thành nhát như cầy sấy,giọng nói bỗng nhiên nhỏ đi

"Có ạ...."

Bạn học nghe thấy ngữ điệu ấp úng này của cô được một phen bật cười

Có người còn thì thầm nói nhỏ:"Một người là Trương Minh Thiện,một người là Trương Minh Tuệ?Họ và tên đệm sao giống nhau quá vậy?"

"Không biết có phải là anh em ruột không?"

Người kia xùy một tiếng,vẻ mặt không đồng tình phản bác lại:"Anh em ruột cái rắm,thành tích cách xa nhau như vậy mà!"

Này,anh em một nhà thì không chênh lệch thành tích à?

Bởi vì xấu hổ mà cô lại không nhận ra họ tên của số 35 cũng gần giống như cô. Hiện tại nghe bọn họ xì xào như vậy mới chú ý đến,thầm nghĩ đúng là xui đến tận mạng,giống tên ai không muốn lại đi giống người có số điểm cao nhất lớp này

Haizz,coi như là cuộc đời này chính là muốn mình bị mất mặt đi

Ngay cả cô Trang đọc đến tên cô cũng lấy làm bất ngờ,hỏi ngược lại một trong hai người bọn cô

"Hai em là bà con à?"

Không đợi cô kịp mở miệng,cậu bạn có số điểm gần như cao nhất khối kia đã lên tiếng đứng lên giải thích

"Không phải đâu ạ, em không biết bạn ấy!"

Ồ,thẳng thừng ghê cơ!

Tôi cũng đâu muốn làm bà con với cậu!

Trương Minh Tuệ khôi phục lại vẻ nhút nhát của mình,lần này tự tin hơn mà đứng lên cùng cậu ta giải thích

"Phải ạ,em với cậu ấy không có quan hệ gì!"

Chờ đến khi giáo viên gật đầu cho hai người ngồi xuống,không biết cô có nhìn nhầm hay không bỗng dưng bắt gặp ánh mắt con người cùng họ mà chẳng hề thân thích kia sượt qua nhìn cô

Không phải lạnh lùng,cũng chẳng hề ấm áp

Đồng tử màu nâu hoà cùng ánh nắng sáng lên trong veo như nước,chẳng nhìn ra có tâm tư gì, cũng không hề có một chút xúc cảm nào

Nắng chiều chiếu sáng nơi cuối bàn, Trương Minh Tuệ nằm dài trên đó, mỗi lẫn nhớ đến ánh mắt lạnh lùng ấy, trong lòng bất giác cảm thấy căng thẳng

Sao lại có người vừa gặp đã ghét mình nhìn như thế?

Từ nhỏ cô để ý đến ánh mắt người khác, không phải vì sợ không làm hài lòng người ta mà là không thích người ta nghĩ xấu về mình

Sao cậu ta chưa nói gì đã liếc cô vậy?

Thiếu nữ chu mỏ nằm dài trên bàn, tưởng tượng cậu là chiếc ghế trống bên cạnh, bực bội đá cho nó một cái

Ai ngờ chân vừa giơ lên, thực sự đá vào chân của người khác

Thiếu niên mà cô cho là đáng ghét hiện giờ đang đứng trước mặt cô, tay khoác balo, trịnh trọng ngồi xuống bên cạnh

Trong đầu Trương Minh Tuệ vẫn chưa load kịp, gì vậy, sao lại ngồi đây?

Cô âm thầm thu chân mình về, lại nhắm mắt giả vờ ngủ

Nhưng mà thiếu niên kia lại không ngốc, lần đầu tiên cô nghe cậu nói ở khoảng cách gần tai như vậy

"Này đồ mộng du"

Cmn cậu mắng ai là người mộng du?

Cô gái ngẩng mặt lên, mắt hơi mờ:"Cậu nói tôi à?"

"Có đâu, tôi nói cái ghế này "-Cậu chỉ tay lên ghế mình, nhướng mày nhếch môi cười

"Ờ"

Cô bắt chước lườm cậu không buồn quản, dù sao mới vừa nhận lớp, muốn ngồi đâu tùy cậu, cũng không thể mới đầu năm mà có xích mích với người ta

Trương Minh Thiện buồn cười,tay mở balo vô tình lôi ra một chiếc móc khoá hình Iron Man, thành công thu hút sự chú ý của cô

"Cậu cũng xem phim Marvel? Còn có móc khoá hình Iron Man này!"

"Cậu cũng rành thật"

Thiếu nữ giây trước còn có ác cảm với cậu, giây sau nhìn thấy móc khoá của cậu đã trở nên phấn khích:"Đây là nhận vật tớ thích nhất á"

Ở Việt Nam ít có người thích mấy phim như thế này lắm

"Trùng hợp ghê tôi cũng vậy!"

Hai người nói với nhau vài câu, nói một lát thành cả đề tài dài về vũ trụ phim siêu anh hùng, làm như bạn thân nhiều năm đã lâu không gặp

Chẳng qua vừa gặp gỡ chưa đầy 12 tiếng

"Chắc là cậu mua mắc lắm hả?"

"Cũng không hẳn"-Thiêu niên cười nói, vừa đem móc khoá đặt lên tay cô

"Lúc này nó vẫn chưa giảm giá 20 ngàn"

"Hả?"

"Tặng cho cậu đó, món quà lần đầu chúng ta gặp nhau"

Trương Minh Tuệ như nhận ra ý cười trong đôi mắt cậu, không hiểu sao lại cảm thấy ngày nhập học rất dài, như vừa trải qua một đời người

Trong lòng cô chợt mềm nhũn đi

Tuổi 16 vì một nụ cười của cậu thời niên thiếu, sẽ theo cô cả một đời về sau

Buổi chiều chìm trong hoàng hôn nắng cuối hạ, lá cây khẽ đung đưa, nhành hoa phượng tháng tám đương nhiên đã trụi lá

Năm ấy có một thiếu niên

Cậu ấy vừa gặp cô đã trở thành oan gia ngõ hẹp, tính cách tùy ý mà đoan chính, hay nói lời chọc ghẹo trêu đùa, lại thích ăn súp cua, vừa hay,thời niên thiếu có một ước mơ nhỏ

Năm ấy có một thiếu niên

Lần đầu tiên gặp đã mắng cô là "đồ mộng du"

Năm ấy cũng có một thiếu niên

Hứa với cô, chúng ta sẽ gặp lại.

(03/09/2022-21/02/2024)

Hoàn chính văn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play