Người ta thường bảo,mùng một Tết cha,mùng hai Tết mẹ,mùng ba Tết thầy
Trương Minh Tuệ cũng trải qua ba mùng tương tự như thế
Vẫn như ngày bé,mỗi lần thức dậy vào ngày đầu năm,cô đều háo hức để mặc lên những bộ váy xinh đẹp mà mình đã cất trong tủ từ lâu,chỉ đợi đến mùng một được khoác lên để cả năm được mặc đồ mới
Quan niệm của người cũ phần lớn đều chính xác,cô không dám nhận mình lớn lên trong một gia đình khá giả,chỉ là từ bé đến giờ đúng là cô chưa từng lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền,mặc dù mẹ cũng từng dạy cô phải sống tiết kiệm,nhưng mẹ chưa từng than thở với cô những điều ấy
Trương Minh Tuệ tự ngắm bản thân mình trong gương,nhà cô không có truyền thống ngày Tết thì mặc áo dài,thế nên từ bé đến giờ cô chỉ thích mặc váy hoa. Cũng may cô lớn lên thừa hưởng vóc dáng xinh đẹp của mẹ,gương mặt của ba,nét nào ra nét ấy,tóc đen mắt nâu,da dẻ hồng hào,mũi không quá cao,tuy nhiên ngũ quan nhìn kĩ trông cũng hài hoà
Lúc cô xuống nhà,phòng khách vang dội tiếng loa của hàng xóm đang bật nhạc xuân nghe vừa nôn nao vừa phấn khởi, còn ba mẹ thì đang xem Thúy Nga
Thực ra cách nhận biết ngày Tết đến không phải là xem lịch,mà là nhìn kênh truyền hình bên góc phải,thấy nó gắn vài cây mai cây đào,thế là cô biết mình sắp được nghỉ Tết rồi
Thêm một điều nữa,đó là hôm 30 Tết gần lúc giao thừa,mẹ sẽ chuẩn bị hạt dưa,hạt hướng dương và vài loại chocolate hoặc kẹo ngọt,kẹo dừa để trong chiếc hộp xoay dành cho khách đến chơi,ấy thế mà năm nào cô cũng ăn trước,còn giấu đi vài bịch kẹo khoái khẩu nhất nữa
Sau khi ăn sáng bằng thịt kho hột vịt và vài món chay,Trương Minh Tuệ sẽ cùng gia đình sang nhà bà con chúc Tết,đồng thời cô cũng nhận được lì xì từ ba mẹ,càng lớn lộc càng nhiều
Khi còn nhỏ,cô từng nghe cô họ hay doạ lớn lên lấy chồng rồi sẽ không được lì xì nữa,ngược lại còn phải lì xì người ta
Quả thật hồi nhỏ câu này doạ được cô,thế là cô từng nghĩ mình phải độc thân cả đời mất
Ai mà ngờ,lớn rồi sẽ gặp được vài người khiến mình không cần lì xì nữa cũng được
Vừa nghĩ đến ai,di động trong túi cô vang lên một tiếng,có vẻ là có người gửi tin nhắn đến
Trong lòng Trương Minh Tuệ mang theo một chút mong chờ,cô mở di động lên,quả thật là có tin nhắn gửi đến
Nội dung là "Năm mới vui vẻ"
Bốn chữ từ danh bạ "Này" vô cùng nhạt nhẽo,ấy thế mà dễ dàng làm cô vui
Cô vừa thầm cười vừa nhắn lại:"Cậu cũng thế",sau đó lại xoá,ghi thành:"Này,lì xì của tớ đâu?"
Có điều,đợi một hồi chẳng có hồi âm nào
Trương Minh Tuệ sợ mình nói gì không đúng,đáng lẽ cô định thu hồi,chốc nữa trong lúc ngồi đánh bài cào với anh em họ,di động lại kêu "rừm" một tiếng
[Mùng 5 lì xì cho cậu]
Sáu chữ khiến tim cô đập mạnh,đúng là vật chất quyết định ý thức
Cầm trên tay ván bài 1 nút cũng không làm cô đau khổ nữa
Dù sao cũng có người giúp cô gỡ rồi
_______
Điều mà Trương Minh Tuệ không ngờ tới là,nơi cậu hẹn cô lại là nhà cậu
Nói đúng hơn là nhà của ba cậu
Nhắc lại chuyện này,ký ức của bữa cơm hôm qua ùa về tâm trí cô.Trong lúc trò chuyện với mẹ kế của cậu mới phát hiện gia đình của cậu có chút đặc biệt
Ba mẹ ly hôn từ sớm,cũng không ra toà kiện tụng giành quyền nuôi con,cho nên chỉ có thể thay nhau nuôi dưỡng
Vì thế cô liền biết được,Thiện chẳng hề có cho mình một mái ấm cố định,cậu đã sống nay đây mai đó suốt nhiều năm liền
Lúc nhắc đến chuyện gia đình,cô bất giác nhìn về phía cậu. Thế nhưng thiếu niên lại giống như chẳng hề quan tâm,cậu chuyên tâm dùng bữa,thỉnh thoảng lại cười nhàn nhạt,ngập ý giễu cợt
Ba cậu cảm thấy bản thân kể quá nhiều rồi,cũng không thể ở trước mặt con trai mình tiếp tục nhắc đến chuyện gia đình nhạy cảm. Ông nhấp một ít trà,lại ôn hoà nói
"Ăn tối xong Thiện dẫn cháu xuống công viên dưới chung cư ngắm cảnh nhé,khu Sala này có nhiều chỗ đẹp lắm"
"Không sao,tôi dẫn cậu đi"- Thiện vội cắt ngang lời cô,đi đến tủ lạnh lấy ra một lon coca ướp lạnh,ngửa cổ uống một ngụm
Hầu kết thiếu niên lên xuống như thang đo nhiệt độ,còn tâm trí của thiếu nữ vẫn vang lên câu nói lúc nãy
Đi cùng cậu...tại sao nghe cứ cảm thấy áp lực thế nhỉ?
Nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại như một gáo nước lạnh xua tan đi dòng suy nghĩ vẩn vơ
"Không đồng ý thì ba tôi lại chẳng hài lòng mất"
Cậu phải nói thẳng vậy sao?-Cô mím môi tự hỏi, thật ra lời này mang ý tứ như thế nào cô đều hiểu cả
Làm theo ý của ba,chỉ vì mong ông cảm thấy vui mà thôi
Cô khẽ quay sang nhìn người đàn ông đối diện,sắc mặt quả nhiên là có thay đổi,chỉ là đôi mắt thoáng buồn một chút,nhưng kịp điều chỉnh lại ngay.Thở dài một tiếng,ba cậu mỉm cười nhìn cô,bảo cô đi đi,bàn ăn này ông dọn được rồi
"À vâng,vậy cháu đi ạ"- Từ lúc bước vào nhà cô vẫn luôn giữ quy củ,cúi đầu lễ phép chào trưởng bối rồi mới rời đi.Ngược lại là Thiện chẳng buồn để ý đến,cầm lon nước trên tay trực tiếp lấy áo khoác rồi ra ngoài
Chỉ vì một câu nói của cậu,không khí lúc nãy như bị rút cạn.Minh Tuệ đi chậm hơn cậu mấy bước,khẽ nhìn bóng lưng cô đơn ấy dần dần bước ra ngoài cổng
Cậu giống như một chú chim sắp bước ra khỏi lồng, đi thẳng một con đường dài,phía trước chính là cánh cổng tự do
Nếu so với cô,coi như cậu cũng khá thảm
Ít nhất thì cô còn có một mái nhà riêng,cô có đầy đủ cha và mẹ,cậu cũng vậy,nhưng cảm giác có cũng như không
Trương Minh Thiện mười năm trước đã chẳng còn gì trong tay
Suy nghĩ một hồi,cô lấy hết dũng khí chạy lên đằng trước đuổi kịp bước chân của cậu.Cảm giác được phía sau thiếu nữ chạy đến,bước chân của cậu bất giác chậm lại,khoảng cách giữa hai người ngày một gần
"Cậu là rùa mai to à,đi chậm như vậy?"
Trương Minh Tuệ cũng chẳng phải con nít,cô không vì câu này mà cùng cậu đôi co:"Ừm,mình là rùa mai to,vì vậy chúng ta đi chậm một chút có được không?"
Nhìn cô gái bên cạnh gật đầu mỉm cười,cùng với không gian bên ngoài khiến tâm trạng của cậu cũng tốt dần lên.Vừa rồi,ở trong căn nhà đó vô cùng ngột ngạt,cậu không thể thở nổi
Ra ngoài rồi,giống như vừa có được tự do vậy,không phải vì một người mà suốt ngày phải giam mình nữa
Đi cùng với cô,một nam một nữ chẳng có gì để nói,chỉ có thể bước dọc theo con đường được trải sẵn,lướt qua bao nhiêu ngôi biệt thự độc lập cùng vô vàn kiểu dáng khác nhau
Nơi này... quả thật rất xa hoa,Trương Minh Tuệ nhìn những ánh đèn chói loà xung quanh,cảm thấy có chút chóng mặt,chẳng thà ngẩng đầu nhìn trăng trên trời,hít thở sâu một hơi
Hôm nay trùng hợp cũng là ngày trăng tròn,khiến cho bầu trời đêm càng thêm đẹp đẽ
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Đến công viên ngồi một chút"-Cậu đáp,lại ngửa cổ uống ngụm coca cuối cùng
Lúc hai người nói chuyện,gió lạnh chợt thổi qua người,rung động tóc mái trước trán cậu. Tháng một mùng năm Tết,thời tiết ban đêm lại càng lạnh hơn,cũng may hôm nay cô diện một bộ váy dài qua đầu gối,còn là chất vải len nên có thể giữ ấm
Dù cho không được tốt lắm...
Minh Tuệ xoa xoa lòng bàn tay mình,cô thật sự hối hận vì đã đồng ý đi dạo bên ngoài,lạnh chết đi được
Vậy mà thiếu niên đi bên cạnh cô còn một hơi uống cạn lon coca kia,toàn thân xuống dưới đều diện trang phục đơn giản.Quần tây áo khoác Adidas cổ cao,trên tay còn vắt một chiếc áo khoác len mỏng,mặc lên vô cùng hợp thời trang
Cắn răng một hồi,cô mới dám hỏi:"Cậu không lạnh sao?"
"Không"-Người nọ đáp,nhưng vài giây sau,cậu lại phát hiện giọng nói của cô run run liền ném vào tay cô chiếc áo khoác mà cậu đem dự phòng
"Mặc đi,là của mẹ tôi"-Sau đó lại nhìn một khoảng hư không,bổ sung
"Mẹ kế"
"....Cảm ơn"
Thiếu niên lại cười:"Khách sáo rồi"
"Trông cậu có vẻ không vui lắm,cũng đâu nhất thiết lúc nãy phải nói như vậy?"
Thiếu niên cứ bước đi mà không đáp,dường như ánh mắt cũng trở nên lơ đãng giống như đang bị suy nghĩ che lấp
Thế nên chỉ có mình cô kiếm chuyện để nói
"Vừa nãy mẹ kế cậu đẹp quá,dì ấy là người nước nào thế?"
"Ý,vùng Venezia"
"Ồ"
Cậu cũng biết rõ ghê,vậy mà lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm
"Vậy hẳn em gái cậu cũng rất xinh đẹp"
Nói đến đây, mắt của Trương Minh Thiện chợt giật một cái,cậu hơi ngẩng đầu,hình dung dáng vẻ của cô gái đó trong đầu
"Không nhớ rõ nữa,lâu quá không gặp rồi"
"Em gái nhỏ hơn cậu bao nhiêu tuổi vậy?"
Thiếu niên như đoán trước được cô sớm muộn sẽ hỏi,chưa suy nghĩ đã đưa ra câu trả lời
"Năm sáu năm gì đó chẳng nhớ rõ nữa"
Vừa nói xong,thiếu niên liền quay sang búng vào trán cô,bảo cô tra khảo đời tư cá nhân thế là đủ rồi
"Nể tình cậu là bạn tốt nên tôi mới kể đấy,cậu đừng có mà tiết lộ với ai"
Cô cũng đáp lại bằng một nụ cười.Thực ra ấy à,cảm giác của cậu cô cũng thấu hiểu được một chút
Nếu gia đình không toàn vẹn,thì bạn bè chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất
"Haha"-Thiếu nữ bị câu nói của cậu chọc cười:"Mình rất ngưỡng mộ cậu đấy"
Hai chữ "ngưỡng mộ" vang bên tai cậu,chẳng biết vì sao lại cảm thấy tự giễu. Cậu chỉ cười nhạt một tiếng,tiếp tục đi ra khỏi đường chính
Có lẽ...cô đã hỏi sai rồi chăng?
Mãi cho đến khi dừng lại ở công viên,thiếu niên tay đút vào túi,xoay qua mà hỏi cô rằng
"Tôi có gì đáng ngưỡng mộ sao?"
Học tốt,hay là chuyện gia đình chấp vá này quá thú vị?
Trương Minh Tuệ khẽ cười,nhưng cậu cảm thấy nụ cười lần này của cô vô cùng chân thành,khác với những lần trước đây cậu thấy
Câu trả lời ấy lại nằm ngoài mong đợi của cậu
"Cậu ấy à,có một người bạn vô cùng tuyệt vời là tớ đây,với cả...tớ ngưỡng mộ nhất là tính cách tự tại đó của cậu,muốn làm gì thì làm,không phải để ý ánh nhìn của mọi người"
"Chỉ có như vậy?"
"Ừm..."
Cô nói không đúng sao?
Ngưỡng mộ,chính là mong muốn bản thân cũng có thể trở thành người như cậu đây
Bản lĩnh,không vì ai mà thu mình
Thiếu niên nhướng mày,trầm mặc suy nghĩ vài giây,sau đó lại cười phá lên
Mà khoảnh khắc này,vô tình trở thành thước phim lưu giữ trong tâm trí cô mãi về sau
Nụ cười sảng khoái không chút giấu giếm,mang đậm hương vị của tuổi trẻ
Mãi như thế này,có phải tốt hơn không?
Thiếu niên phì cười,bỗng nhiên xoa đầu cô.Mái tóc của thiếu nữ mềm mại như bông,lại thoang thoảng dầu gội mùi dâu,vô cùng đáng yêu
"Lần đầu tiên có người nói với tôi mấy lời như vậy đấy"
Trương Minh Tuệ bị hành động này của cậu làm cho điêu đứng mấy giây,nhất thời không thể nghĩ được lời nào để nói,ấp úng trả lời
"Thật...sao?"
"Trời lạnh quá khiến cậu nói lắp à?"
"Không có nha"-Thiếu nữ tức giận muốn đạp chân cậu,cũng may cô kịp dừng lại,chỉ mới giơ gót lên thôi
Mà động tác kì quặc của cô lại bị cậu trông thấy.Thiện nhíu mày nhìn xuống chân cô,nụ cười gian xảo
"Định đá tôi?"
"Làm gì có"-Thiếu nữ chột dạ cuối đầu,vội đem chân giả vờ đong đưa:"Mỏi ấy mà"
Cmn,người này thật tinh ý-Cô tự thầm rủa mình,dù sao cô vẫn đang ở khu nhà giàu,ngộ nhỡ khiến cho thiếu niên này tức giận nói không chừng sẽ bỏ cô ở đây mất
Lời biện hộ của cô,đúng là khiến người ta nửa tin nửa ngờ,nhưng cậu rộng lượng,coi như không tính toán
Công viên này cũng thuộc khu đô thị Sala,đi qua một cây cầu nhân tạo là hành lang trồng một dãy hoa tulip đầy đủ sắc màu
Một cơn gió Bắc thổi qua,đưa hương thơm bay cùng mái tóc thiếu nữ phảng phất qua mũi cậu
Trái tim vì thế mà có chút ngứa ngáy
"Vì sao cậu lại mời tớ đến nhà ăn tối thế?"
Giống như ra mắt tớ vậy!
Câu này cô không dám nói ra,vì cho rằng mình tưởng bở,hoặc là nghe xấu hổ chết đi được
"Thì là bạn tốt được chưa?"
"Vậy thì cậu nên mời cả đám Phúc Thịnh đến nữa"
"Được,lần sau tôi mời"
"Haha"
Trương Minh Tuệ vừa đi vừa chắp tay sau lưng,huých vai với cậu tựa như huynh đệ
"Vậy là cậu xem trọng tớ nhất rồi,thế nên chỉ mời mỗi tớ đầu tiên"
"Hừ,tưởng bở à?Thấy cậu đánh bài thua liên tiếp,ông đây an ủi cậu bằng súp óc heo thôi"
Nói xong liền bị thiếu nữ đạp thêm một phát
"Có ai Tết mà đi ăn súp óc heo chứ,cậu phải đãi tớ thịt kho hột vịt và bánh bá trạng 2 trứng muối "
Trương Minh Thiện như nắm thóp được cô,bật cười nói rằng"Thảo nào cậu đi chậm thế"
"...."
TỚ ĐÁNH CHẾT CẬU!
Cuối cùng,cô chỉ đủ dũng khí để biến nó thành một câu hỏi hèn mọn
"Tiền lì xì đâu?"
"Đợi xíu"-Thiện mò mẫm trong túi,sau đó lại rút ra một bao lì xì màu đỏ khắc hai chữ 'Tân Mão'
Ngữ điệu cậu trầm đi,khẽ ho khan một tiếng
"Mau chúc Tết anh đây,nhanh lên"
Mặc dù cô vẫn còn chút cáu kỉnh,nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm bằng hai tay,tình cảnh chả khác gì bà đang lì xì cho con,con thì vui vẻ mở lộc
Giọng cô nhỏ đi,chỉ đủ để cả hai cùng nghe
"Chúc cậu năm mới mọi điều như ý,tiền đồ như gấm,sống lâu trăm tuổi"
Trương Minh Thiện nghe bốn chữ cuối chợt thấy mình như già đi vài chục tuổi,vốn muốn vò tóc thiếu nữ
Sau cùng,bàn tay khẽ đưa lên,lại thành ra bẹo má cô nàng
"Anh đây già lắm sao mà cậu chúc sống lâu trăm tuổi?"
"Tớ nói thật mà"-Cô ôm lì xì trong tay,khẽ nở một nụ cười ngọt ngào,ngay lập tức làm cậu liên tưởng đến vườn hoa tulip bên cạnh mình
"Người tốt như cậu thì phải sống thật lâu,giống tớ vậy,chúng ta cùng nhau làm thanh niên tốt,đóng góp cho xã hội..."
Mấy lời này cuối cùng lại làm thiếu niên bật cười thành tiếng,nghe cứ như đội thiếu niên tiền phong hay là thi nghi thức vậy
"Trách nhiệm này nghe lớn lao quá,tôi gánh không nổi đâu "
"Cậu cứ thử xem"
Trương Minh Thiện hất cằm với cô:"Thế còn cậu thì sao,cậu cũng sống đến năm 100 tuổi đấy"
"Tớ không chắc nữa"-Thiếu nữ chợt nhìn lon coca trong tay cậu,cười hì hì:"Chắc là tớ chỉ sống đến năm 50 thôi,lúc đó là quá già rồi"
"50 mà già,đã nghe bài 60 năm cuộc đời chưa?"
"Thế thì...sống đến năm 75 tuổi nhé"-Trương Minh Tuệ khẽ cười,bổ sung thêm một câu
"Nếu cậu sống đến năm 100 tuổi,vậy thì tớ cũng sẽ cố gắng bỏ uống nước ngọt từ bây giờ luôn"
Má,nghe cứ như bị gieo lời nguyền ấy
Trương Minh Thiện thở dài bất lực, đem nón áo khoác đội lên đầu cô
Tầm mắt bị che khuất,vì vậy cô không thể nhìn thấy biểu tình của cậu ngay lúc này
Chỉ có thể nghe được một lời ấm áp bên tai
"Tôi không thích cô đơn,nên cậu cũng phải sống lâu hơn 75 tuổi"
Nhiều năm trước,Trương Minh Tuệ ngây thơ hỏi mẹ vì sao người ta thường hay chúc "Sống lâu trăm tuổi",mẹ đã trả lời cô như thế này
Tuổi 100 không ngắn không dài,vừa hay trọn vẹn một kiếp người
Thế nên tớ chúc cậu sống lâu trăm tuổi,để tớ có thể cùng cậu mãi mãi trăm năm
Trọn vẹn một đời
Vừa hay,bên nhau một kiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT