Trận pháp này trông như pháp trận bảo vệ kho tàng nhưng bên trong ẩn chứa sát khí lượn lờ, chỉ đứng ở đây thôi đã khiến hắn cảm thấy sợ hãi từ sâu trong linh hồn, trận pháp như vậy có thể là trận pháp bảo vệ kho tàng bình thường được sao?
<
E là nó còn lợi hại hơn sát trận ở sơn trang Thu Phong của hắn gấp trăm lần.
Cố Thanh Hy xoa cổ tay bị siết đau, buồn bực nói: “Đến đây thì có thể tìm gì chứ, dĩ nhiên là thuật luyện đan cao cấp hơn rồi”.
Dạ Mặc Uyên bị chọc tức tới bật cười.
Đây không phải ngày đầu tiên hắn quen Cố Thanh Hy.
Tính cách nàng thế nào, hắn còn không biết sao.
“Nếu nàng chỉ muốn tìm thuật luyện đan thì tại sao không đi con đường bình thường”.
“Đường bình thường chẳng thú vị gì cả, biết đâu nơi này có thuật luyện đan lợi hại hơn”.
Cố Thanh Hy đánh trống lảng, trầm giọng nói: “Dạ Mặc Uyên, cấm địa không phải là nơi chàng nên đến, chàng mau đi khỏi đây, chàng cũng bớt quan tâm việc của ta”.
“Nàng đùa ta à, vương phi của bản vương lại kêu bản vương đừng quan tâm. Nói đi, nàng muốn tìm gì, ta lên đó tìm giúp nàng”.
Dạ Mặc Uyên biết nàng rất cố chấp, cũng biết nếu ép buộc đưa Cố Thanh Hy ra khỏi đây, nàng sẽ thà chết chứ không khuất phục nghe lời, nên hắn chỉ có thể nhường một bước.
“Hôm nay chàng nhất quyết theo ta phải không?”
Cố Thanh Hy lộ ra vẻ không vui, nàng đã nói hết lời rồi mà hắn lại vẫn ương bướng không chịu đi, nàng cũng không còn cách nào khác.
Nhưng trận pháp này thì nàng lại không xông vào được.
Cố Thanh Hy sử dụng ám chiêu, giương đông kích tây dời sự chú ý của Dạ Mặc Uyên, nhân lúc hắn không để ý, mũi chân nhẹ nhàng nhún một cái, nương theo xích sắt để nhảy lên.
“Cạch…”
Không biết chân Cố Thanh Hy đã bị tên đáng giết ngàn lần nào nắm chặt mà cả người ngã xuống, suýt té lộn cổ rồi.
“Dạ Mặc Uyên, chàng chưa chịu thôi nữa à?”
Tay phải Cố Thanh Hy chống xuống đất, ngồi bật dậy quát lên với người trước mặt.
Đợi sau khi nhìn kỹ lại thì trước mặt không phải là Dạ Mặc Uyên mà là Tư Mạc Phi đang lộ ra vẻ mặt vô tội.
Nàng nhìn Dạ Mặc Uyên rồi lại nhìn Tư Mạc Phi nói: “Hai người cấu kết nhau trêu ta à?”
“Tiểu tỷ tỷ nói gì thế, sao A Mạc có thể hợp tác với hắn để trêu tỷ được, A Mạc chỉ muốn lên trên xem trận pháp với tỷ thôi”.
Ngón tay thon dài của Tư Mạc Phi chỉ về phía chín sợi dây xích cực lớn trên cao, nở nụ cười sáng lạn nhìn lên đỉnh đầu.
Không lâu sau, nụ cười trên mặt ma chủ có thêm tia hoang mang, hắn ta nhìn chằm chằm núi Kiếm Hình trên đỉnh đầu, rồi ánh mắt dần trầm trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT