"Tiểu tỷ tỷ à, đây không phải là bảo trận gì mà là sát trận nguy hiểm hàng đầu, nếu ta không đoán lầm, hẳn là trận lớn lồng trận nhỏ, dùng bảo trận làm mồi nhử, bao bọc hung trận tuyệt thế bên trong".
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt. Nàng cũng có chút thành tựu trên phương diện pháp trận này. Nàng không phải chưa từng hoài nghi qua lời của Tư Mạc Phi. .
Ngôn Tình Cổ ĐạiNhưng nàng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, dù khó khăn đến đâu cũng phải xông pha vào.
"Nếu ngươi sợ thì mau rời khỏi đi, đừng mỗi lần ta tới đâu đều bám theo đến đó".
"A Mạc nay đã là người của tiểu tỷ tỷ, tỷ đi đâu ta đương nhiên sẽ theo đó rồi", gương mặt Ma chủ thoáng chốc đỏ bừng, có chút ngượng ngùng.
Lời nói thẳng thừng và biểu cảm này của hắn đã thành công chọc tức Dạ Mặc Uyên. Dạ Mặc Uyên nắm chặt lấy tay trái của Cố Thanh Hy kéo nàng tới bên cạnh mình, cảnh cáo:
"Tư Mạc Phi, nàng ấy là người phụ nữ của bản vương, nếu ngươi còn dám nói thêm một câu, bản vương sẽ san bằng núi Vọng Hồn của ngươi".
Thân hình Ma chủ vừa loé lên đã túm lấy cánh tay còn lại của Cố Thanh Hy, dương mặt nói đầy khiêu khích: "Trước khi ngươi kịp quét sạch Ma tộc của bản toạ, có tin bản toạ đã giẫm nát Dạ vương phủ của ngươi rồi hay không".
Hai người mỗi kẻ giữ một bên, Dạ Mặc Uyên bị kẹp ở giữa, cánh tay bị kéo căng tới mức có chút đau.
Nàng giận dữ hất tay họ ra bất mãn nói: "Hai người muốn ngũ mã phanh thây ta sao? Hoặc là cùng nhau cút khỏi cấm địa, hoặc là ta sẽ chết trước mặt các người".
"A Hi..."
"Tiểu tỷ tỷ..."
Cố Thanh Hy kề trâm cài tóc trước cổ họng, nói từng câu từng chữ: "Sức kiên nhẫn của ta có hạn, hôm nay ta nhất định phải xông vào trận pháp này, kẻ nào dám ngăn cản ta liền chết trước mặt hắn, đừng tưởng rằng ta chỉ đang đùa cợt".
Dạ Mặc Uyên cùng Tư Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn ra được sự ghê tởm trong mắt đối phương.
Hai người đồng thanh nói: "Nếu nàng/ tỷ nhất quyết muốn đi vào cũng được, ta đi cùng nàng/ tỷ".
Cố Thanh Hy buông xuống trâm cài trong tay, mượn xích sắt mà tiến lên, miệng lạnh lùng phun ra một câu: "Kêu hai người đi thì các người không đi, nếu bỏ mạng tại đây chớ trách móc ta".
"Yên tâm, sẽ không vu vạ nàng/tỷ đâu".
Hai bóng dáng một tím một đỏ loé lên, một trái một phải hiểu ngầm bảo vệ sát bên Cố Thanh Hy, cảnh giác quan sát những thay đổi xung quanh.
Mấy người Cố Thanh Hy vừa lên trước, Bạch Cẩm và Hoa Khởi La vậy mà xuất hiện.
Hoa Khởi La kinh ngạc thốt ra tiếng, chỉ vào ngọn núi hùng vĩ hình thanh kiếm với chín sợi xích sắt trên đỉnh đầu, lo lắng nói: "Bạch tỷ, Cố tỷ tỷ đã đi lên rồi, chúng ta cũng bám theo thôi".
Bạch Cẩm hoàn toàn phớt lờ lời nói của Hoa Khởi La, thay vào đó không ngừng đánh giá ngọn núi hình kiếm trên đầu với nét mặt trầm trọng.
Quần áo của bọn họ có chút xộc xệch, trên trang phục trắng như tuyết còn dính một ít máu, đặc biệt là Hoa Khởi La, máu thấm ướt từ bả vai xuống dưới chân, cũng không biết sau khi tiến vào cấm địa đã gặp phải mối nguy gì mới khiến hai cao thủ cái thế như họ bị thương nghiêm trọng như vậy.
"Bạch tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy, chúng ta mau chóng đuổi theo đi, nếu còn chần chừ thì Cố tiểu thư sẽ đi xa mất".
"Sợ rằng trận pháp này không đơn giản, với thực lực hiện tại của chúng ta đột phá không nổi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT