Nơi đó có rất nhiều sợi xích nhỏ được khắc phù văn, kết cấu phức tạp, không thể nhìn đến điểm cuối

Nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi, trực giác mách bảo cái này còn khó thoát hơn cả núi đao biển lửa.

Siết chặt nắm đấm, Cố Thanh Hy hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, cắn răng định xông ra thử.

Đột nhiên, cổ tay bị một bàn tay túm lại, giọng nói vừa quen thuộc vừa lạnh lùng vang lên bên tai.

“Nàng điên rồi sao? Không biết bên trên là sát trận thượng cổ à?”

Cố Thanh Hy quay đầu lại, người nắm lấy cổ tay mình không ai khác chính là Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên đeo một chiếc mặt nạ quỷ, không nhìn ra khuôn mặt thật, trong đôi mắt sâu không thấy đáy hiện lên vẻ tức giận, cũng không biết hắn đang tức giận điều gì.

“Nơi này không phải là chỗ chàng nên đến”, Cố Thanh Hy nói.

Nàng cố gắng hất tay hắn ra, sức Dạ Mặc Uyên rất lớn, như tường đồng tay sắt, mặc cho nàng hất thế nào cũng không được.

Cố Thanh Hy lạnh lùng nói: “Buông ta ra”.

“Đi với ta”.

Dạ Mặc Uyên cũng chẳng quan tâm nàng có đồng ý hay không, chỉ túm lấy nàng kéo đi.

“Dạ Mặc Uyên, ta bảo chàng buông ra, chàng có nghe hiểu tiếng người không?”

“Gả chồng theo chồng, nàng là phu nhân của bản vương, bản vương bảo nàng đi thì nàng phải đi”.

“Chàng có bệnh à? Có bệnh thì mau đi chữa đi! Trước khi thành hôn chúng ta đã có thỏa thuận, chỉ là phu thê trên danh nghĩa, ta muốn làm gì cũng không cần chàng đồng ý”.

“Vậy sao bản vương nhớ chúng ta là danh chính ngôn thuận nhỉ”.

Thái độ Dạ Mặc Uyên rất kiên định, không cho phép nàng phản kháng, Cố Thanh Hy bị kéo đi khá xa.

Trong cơn giận, nàng bắn ra ám khí.

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng nhìn, nghiêng người tránh né, đồng thời Cố Thanh Hy lại tung ra một nắm phấn độc.

Hắn đã biết Cố Thanh Hy rất giỏi về ám khí và phấn độc, trong lúc né ám khí thì đã nín thở rồi.

Hai lần tấn công thất bại, Cố Thanh Hy tháo trâm cài trên đầu xuống, đặt lên cổ mình: “Dạ Mặc Uyên, nếu chàng không thả, ta chết trước mặt chàng”.

Lấy cái chết để ép buộc quả nhiên khiến Dạ Mặc Uyên dừng lại.

Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Thanh Hy, nàng đến Đan Hồi cốc tham gia đại hội luyện đan là vì cái gì? Nàng vào cấm địa để làm chi?”

Có thứ gì đáng giá hơn mạng của nàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play