Sao mùi gấm trên người nữ tử này lại quen thuộc như vậy?
Có phải nàng từng ngửi thấy ở đâu rồi hay không?
Còn cả ánh mắt của nàng ta…
Vì sao lại khiến nàng cảm thấy đau lòng chứ?
“Cố Thanh Hy… ngươi chính là tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng, vương phi của chiến thần Dạ Mặc Uyên?”
“Ồ, xem ra ngươi cũng biết rất nhiều nhỉ. Ngươi thì sao, một trong tứ đại thánh sứ của Băng tộc?”
“Gần đây danh tiếng Cố cô nương vang xa, e rằng Bạch Cẩm muốn không biết cũng khó”.
Hoa Khởi La trợn mắt sững sờ.
Không phải Bạch Cẩm tỷ tỷ cực kỳ để tâm đến đèn bảy màu này sao? Cả ngày lẫn đêm, tỷ ấy đều mang theo bên mình, chỉ sợ đèn bảy màu có gì khác thường.
Mà tối nay, đèn bảy màu lại tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, Bạch Cẩm tỷ tỷ còn cố ý đi điều tra. Vì lo lắng những người được Đan Hồi Cốc mời về lần này quá phức tạp, sợ đèn bảy màu gặp phải sự cố gì nếu cứ khăng khăng mang nó bên mình, bởi vậy tỷ ấy mới đặt nó trong phòng mình mà.
Chẳng phải Bạch Cẩm tỷ tỷ nên tức giận sao?
Vì sao tỷ ấy vẫn có thể cười được?
Hơn nữa còn nói chuyện ôn hòa thân thiện với Cố Thanh Hy như vậy?
Trong lúc trò chuyện, người của Đan Hồi cốc đã chạy đến.
Trong đó có Hoa trưởng lão, cũng có Nạp Lan Lăng Nhược.
Nạp Lan Lăng Nhược bảo vệ Cố Thanh Hy ở sau lưng như phản xạ có điều kiện, hắn ta ôn hòa cười một tiếng: “Bạch Cẩm thánh sứ, không biết Cố cô nương đã đắc tội gì thánh sứ, ta thay nàng ấy nhận lỗi với cô”.
Hoa Khởi La cười lạnh lùng, khó chịu nói: “Nhận lỗi? Nhận thế nào, nàng ta làm vỡ thánh vật của Băng tộc ta, ngươi có biết đèn bảy màu này là…”
Bạch Cẩm khẽ ho một tiếng, Hoa Khởi La biết điều ngậm miệng, không dám lộ ra quá nhiều tin tức liên quan đến thánh nữ.
Bạch Cẩm thản nhiên nói: “Cũng chỉ là một chiếc đèn, vỡ rồi thì thôi! Hôm nay có thể quen biết với Cố cô nương, Bạch Cẩm rất vui”.
“Bạch tỷ tỷ, tỷ… có phải tỷ nhầm rồi, thứ nàng ta làm vỡ chính là…”
“Bất luận Cố cô nương làm vỡ cái gì, ta chắc rằng nàng ta cũng không phải cố ý”.
Người có mặt tại đó cũng không phải kẻ ngu, họ đều nghe ra được là Bạch Cẩm không muốn so đo chuyện này, hoặc có thể nói, nàng ta muốn kết bạn với Cố Thanh Hy.
Mà rất có thể thứ Cố Thanh Hy làm vỡ là thánh vật vô cùng quan trọng của Băng tộc, bằng không Khởi La thánh sứ cũng sẽ chẳng tức giận như vậy.
Nạp Lan Lăng Nhược đang suy đoán, không biết là Bạch Cẩm thật lòng muốn kết bạn với nàng hay có mục đích khác.
Cố Thanh Hy xoa xoa cằm, bỗng nhiên cười nói: “Không đánh không quen biết! Ta rất xin lỗi chuyện đèn bảy màu, lần này, Cố Thanh Hy ta nợ các vị một ân tình, sau này có gì cần đến, miễn là có thể làm được, ta nhất định dốc hết sức giúp đỡ”.
“Cố cô nương quả là người thẳng thắn sảng khoái, oai hùng hiên ngang, Băng tộc có thể kết giao với người bạn như ngươi, đó là vinh hạnh của Băng tộc”.
Mọi người choáng váng.
Thế này là kết thành bạn rồi hả?
Không phải nói tính tình của Bạch Cẩm Băng tộc quái dị, rất khó giao tiếp, hơn nữa còn không nể mặt bất kỳ ai hay sao?
Giờ xem ra, nàng ta cũng là người dễ nói chuyện, căn bản không giống như lời đồn.
“Bạch Cẩm tỷ tỷ…”
“Được rồi, muốn trách chỉ có thể trách muội không cẩn thận, không trách người khác được”.
Hoa Khởi La vừa cuống vừa tức vừa sợ, chỉ có thể giậm chân.
Nạp Lan Lăng Nhược lập tức nói lời giảng hòa: “Nếu chuyện này đã là hiểu lầm, không bằng bỏ qua đi. Lăng Nhược đi chuẩn bị chút rượu nhạt để bồi tội thay vị hôn thê của mình!”
“Vị hôn thê?”
Khóe môi Bạch Cẩm cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt nhưng biểu cảm lại mang vẻ bất ngờ.
Cố Thanh Hy chẳng phải là chính phi của Dạ Mặc Uyên à?
Sao lại thành vị hôn thê của thiếu cốc chủ Đan Hồi cốc rồi?
Cố Thanh Hy nắm lấy sau gáy của Nạp Lan Lăng Nhược, bĩu môi nói: “Ngày mai là đại hội thưởng đan rồi, còn uống rượu cái gì, trở về nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần”.
“Hầy…”
Nạp Lan Lăng Nhược cười lúng túng.
Cố Thanh Hy đúng là không nể mặt hắn ta, dám túm gáy hắn ta trước mặt nhiều người như vậy, về sau thiếu cốc chủ hắn ta biết để mặt mũi ở đâu?
Huống hồ người của Băng tộc vẫn đang nhìn đấy.
Đệ tử Đan Hồi cốc đều há hốc miệng.
Đây chính là phu nhân của thiếu cốc chủ sao?
Cũng quá… hung dữ!
Nào có nữ nhân nào kéo cổ áo nam nhân lôi đi chứ?
Quan trọng nhất chính là nàng còn để lại một câu khiến người ta tức chết không đền mạng.
“Tiểu Khởi La, con gái tức giận sẽ có nếp nhăn, ngươi mà còn nhíu mày nữa, cẩn thận không gả ra ngoài được đó!”
“Cố Thanh Hy, ngươi… ngươi thật quá đáng…”
Người của Đan Hồi cốc xin lỗi người của Băng tộc, rồi mới rối rít rời đi.
Trong phòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Hoa Khởi La tràn đầy tức giận, cặp mày lá liễu kia nhíu chặt hồi lâu.
Khóe mắt nàng ta rưng rưng lệ, mở miệng nói với Bạch Cẩm đang cầm chén thưởng trà, lẳng lặng suy tư bên kia: “Bạch tỷ tỷ, đèn bảy màu vỡ rồi, tỷ không đau lòng sao, đèn vỡ, sau này chúng ta tìm thánh nữ thế nào, hu hu…”
Bạch Cẩm buông chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói: “Đau lòng cái gì, muội nhìn mặt đất đi”.
Hoa Khởi La nhìn xuống mặt đất theo tầm mắt của đối phương thì thấy mặc dù đèn vỡ nhưng bấc đèn vẫn đang tỏa ra ánh sáng bảy màu.
Chuyện này…
Đèn cũng vỡ rồi, sao bấc đèn vẫn có thể tỏa sáng!
Bạch Cẩm nhìn về phương hướng Cố Thanh Hy rời đi, thản nhiên nói: “Nếu như ta đoán không nhầm, thánh nữ đang ở trong Đan Hồi cốc, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh chúng ta”.
Hoa Khởi La lau sạch nước mắt, sửng sốt hỏi: “Ở… ở ngay bên cạnh chúng ta, ở đâu?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”.
“Khởi La nghe không hiểu”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT