Bạch Cẩm yêu thương xoa đầu Khởi La mỉm cười hiền hòa: “Nha đầu ngốc, muội không cảm thấy đôi mắt của Cố Thanh Hy giống thánh nữ lắm à?”

“Hả… Tỷ… Tỷ… nói đó chính là thánh nữ ư? Sao lại thế được, nếu như người đó là thánh nữ thì vì sao lại tỏ ra không quen chúng ta, hơn nữa… hơn nữa còn mắng ta là không gả ra ngoài được!”

“Không chừng… Thánh nữ có kế hoạch nào đó, hoặc lúc trước bị thương nặng quá nên quên mất chúng ta, chỉ mong không phải trường hợp thứ hai”.

“Bạch tỷ tỷ, tỷ chắc chắn đó là thánh nữ à?”

“Không chắc lắm, nhưng cũng phải tám chín phần, để hôm nào đó ta thử thăm dò xem sao”.

“Vậy ta sẽ tới tìm nàng ấy, vừa nãy, suýt nữa ta giết nàng ấy rồi, cũng may thánh nữ tỷ tỷ không sao”.

Bạch Cẩm kéo nàng ta lại, dở khóc dở cười: “Bây giờ muội đi tìm nàng ấy thì có khác gì báo cho tất cả mọi người biết đó chính là thánh nữ của Băng tộc chúng ta đâu?”

“Vậy lẽ nào chúng ta phải vờ như không quen biết ư?

“Cứ chờ xem thánh nữ có tính toán gì không đã, lỡ thánh nữ cố tình giả bộ không quen mà chúng ta lại tới tìm thì chẳng phải làm rối loạn hết kế hoạch của nàng ấy sao?”

Trong lòng Bạch Cẩm không khỏi lo lắng đôi phần.

Dạ Mặc Uyên là một người tính tình khó gần.

Đan Hồi cốc khăng khăng muốn cưới thánh nữ, cũng tức là muốn công khai tuyên chiến với Dạ Mặc Uyên.

Vốn dĩ Đan Hồi cốc định tổ chức luôn hỉ sự vào đại hội thưởng đan, để thiếu cốc chủ Nạp Lan Lăng Nhược cưới Cố Thanh Hy, nhưng lại bị đại trưởng lão Đan Hồi cốc, Băng tộc, Dạ Mặc Uyên và Ma tộc đồng lòng phản đối, bởi vậy buộc phải hủy bỏ hôn lễ.

Cốc chủ Nạp Lan áy náy nói: “Lăng Nhược, không phải cha không muốn tổ chức hôn lễ cho hai đứa, mà vì… nếu như chỉ đối đầu với mình Dạ Mặc Uyên thì Đan Hồi cốc chúng ta cũng không sợ, nhưng giờ lại có thêm Ma tộc lẫn Băng tộc, mọi chuyện liền phức tạp hơn”.

Ông ta có thể liều mạng đối địch với Dạ Mặc Uyên vì Nạp Lan Lăng Nhược.

Nhưng ông ta không ngờ rằng khi tin tức vừa mới truyền ra ngoài, họ gặp phải sự phản đối kịch liệt từ ma chủ, Bạch Cẩm thánh sứ lại liên tiếp tới cảnh cáo.

Còn có thêm cả việc đại trưởng lão Đan Hồi cốc muốn gả cháu gái mình cho Lăng Nhược. Mấy ngày qua, bọn họ thay phiên nhau, ra mặt khuyên ông ta hủy bỏ hôn ước.

Ông ta là cốc chủ Đan Hồi cốc, bởi vậy không thể chỉ vì đứa con trai nuôi mà đặt cả Đan Hồi cốc vào tình thế nguy hiểm.

Nạp Lan Lăng Nhược cười khổ: “Nghĩa phụ, con biết người rất thương yêu con. Hôn lễ hủy thì thôi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, đợi A Hy hủy bỏ hôn ước với Dạ Mặc Uyên rồi chúng ta lại bàn tiếp chuyện cưới xin của nàng ấy cũng không muộn”.

Nghĩa phụ đã phải gánh vác bao nhiêu áp lực vì hắn ta, Nạp Lan Lăng Nhược hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.

Đối đầu với Dạ Mặc Uyên đã là chuyện khá khó nhằn đối với Đan Hồi cốc, giờ lại thêm Ma tộc, Băng tộc chen chân vào, như vậy Đan Hồi cốc sẽ đứng trước nguy cơ bị hủy diệt bất cứ lúc nào.

Sao hắn ta có thể trơ mắt nhìn nhiều sinh mạng trong Đan Hồi cốc phải hy sinh cùng mình như thế được?

Huống hồ, chỉ cần hôn ước giữa A Hy và Dạ Mặc Uyên vẫn còn đó thì việc hắn ta cưới nàng sẽ là chuyện không danh chính ngôn thuận.

Hắn đã quá vội vã rồi.

“Con nghĩ được như vậy thật tốt, chỉ cần hai đứa các con có tình ý với nhau, nghĩa phụ tin cuối cùng sẽ có ngày hai đứa kết thành chim liền cành”.

Trong lòng Nạp Lan Lăng Nhược chợt trống rỗng

Hai bên đều có tình ý với đối phương ư?

Nếu nàng cũng thích hắn ta thì hắn ta chẳng cần phải e sợ bất cứ điều gì, thế nhưng…

Nàng lại là một người con gái vô tâm vô phế.

Trong lòng cốc chủ Nạp Lan lẫn Nạp Lan Lăng Nhược đều có một mối nghi hoặc khó lý giải.

Xưa nay Băng tộc luôn xa cách thế nhân, không để ý tới sự đời, nhưng sao đột nhiên lại nhúng tay vào chuyện của Cố Thanh Hy?

Rốt cuộc mối quan hệ giữa Cố Thanh Hy và bọn họ là thế nào?

Không chỉ mỗi hai người họ nghi hoặc, mà đến cả Dạ Mặc Uyên và ma chủ cũng không khác gì.

Ngày hôm sau, mặt trời chói chang, ánh nắng rực rỡ, trước đại điện rộng rãi của Đan Hồi cốc có một diễn võ trường rất lớn, hai bên đặt rất nhiều chiếc lán.

Trong mỗi lán đều được đặt sập thấp, bên trên bày đồ ăn và rượu ngon, còn viết tên các môn phái lớn theo thứ tự.

Chính giữa sàn diễn võ thì đặt một chiếc lò luyện đan.

Đại hội thưởng đan lần này tề tựu rất nhiều cao thủ và các môn phái lớn từ khắp thiên hạ, gần như các cao thủ đỉnh cao hiện giờ đều có mặt, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Cố Thanh Hy đứng trên đài cao lấp ló đằng xa, nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh bên dưới, da đầu không khỏi cảm thấy tê rần.

Bởi vì Dạ Mặc Uyên cũng đến, hơn nữa mặt mày còn xanh lét.

Dáng vẻ kia trông không giống như tới tham dự đại hội thưởng đan mà giống đến bắt gian hơn.

Dạ Mặc Uyên còn đi cùng cả ma chủ.

Không biết ma chủ bị làm sao mà sắc mặt cũng âm trầm, dường như trong lòng hắn ta đang mang lửa giận ngút trời, chỉ cần hơi chạm đúng điểm thì có thể đốt cháy tất thảy mọi thứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play