Xem ra nàng đánh giá thấp nàng ta rồi, thực lực của cô gái này lợi hại hơn những gì nàng tưởng tượng quá nhiều,
Xoạt xoạt xoạt…
Những dải lụa trắng muốt của Khởi La chẳng khác nào những lưỡi dao mỏng như cánh ve, cuốn theo sát khí cuồn cuộn đồng loạt hướng về phía nàng.
Cố Thanh Hy thoáng biến sắc, lập tức né sang một bên, cơ thể nhanh nhẹn như cơn gió.
Dải lụa chạm phải ghế quý phi, ghế quý phi bị chém ra làm hai nửa.
Đến cả chiếc bình hoa và những đồ dùng bằng sắt cũng bị chém ra làm hai.
Nếu không phải vì Cố Thanh Hy chạy nhanh, e rằng nàng cũng bị thiên đao vạn quả lâu rồi.
“Tiểu cô nương, cho dù rắn của ta làm vỡ đèn bảy màu, ngươi cũng không cần phải ra tay tàn độc như vậy, cây đèn này ngươi cần ta đền như thế nào, ta đền cho ngươi là được mà”.
“Đền? Ngươi đền nổi không? Đây là thánh vật của Băng tộc, cho dù ngươi dùng cả thiên hạ để đánh đổi cũng không bằng một sợi tóc của nó đâu”.
“Đây là đèn, đèn không có tóc”.
Hoa Khởi La thẹn quá hóa giận, động tác trên tay càng lúc càng nhanh hơn, dải lụa mỏng như lưỡi dao cũng càng lúc càng nhiều, sát khí càng lúc càng mạnh.
Trong trận chiến kịch liệt, hai người đều thấy sóng gió nổi lên trong lòng.
Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Tuổi còn nhỏ như vậy đã đạt đến cấp ba?
Đạt đến cấp ba thì chớ, đã vậy còn có thể đỡ được Khởi La sát của nàng ta.
Cố Thanh Hy càng giật mình hơn.
Nếu không phải khinh công của nàng khá cao, với tần suất sát chiêu dày đặc như vậy, chỉ e nàng đã chết không biết bao nhiêu lần. Cho dù là thế, nàng cũng không thoải mái gì.
“Cho dù ngươi giết ta rồi, ngọn đèn này cũng không thể nào phục hồi nguyên trạng. So với việc này, chi bằng ngươi nghĩ xem nên ăn nói với Băng tộc thế nào đi?”
“Ta cần ngươi dạy ta chắc?”
Giọng nói của Hoa Khởi La ẩn chứa vẻ nghẹn ngào, ánh mắt nàng ta nhìn Cố Thanh Hy tràn ngập vẻ chán ghét.
“Nếu ngươi còn không dừng tay, đừng trách ta ra tay vô tình”, vì mấy lần rơi vào tình cảnh nguy hiểm nên Cố Thanh Hy cũng không kiềm chế được cơn giận nữa.
“Hừ, làm vỡ đèn bảy màu, hôm nay ngươi không thể không chết, chẳng ai cứu nổi ngươi đâu!”
Thấy không thể đàm phán cùng nàng ta, Cố Thanh Hy tự biết mình đuối lý cũng không muốn ra tay quá nặng, đành giả bộ đánh trả một chiêu rồi phá tung cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nơi này động tĩnh quá lớn, người của Đan Hồi cốc bị kinh động hết cả.
Không ít trưởng lão và đệ tử của Đan Hồi cốc đồng loạt chạy tới đây.
Nhưng Cố Thanh Hy không thể nào ngờ rằng, người đầu tiên xuất hiện chẳng phải ai khác mà là nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng sở hữu dung nhan tuyệt sắc, mắt sáng, răng đều, phong thái phiêu diêu, tuy đang cười nhưng vẫn uy nghi.
Trong uy nghi lại lẫn chút mê hoặc.
Nàng ta chưa đến nơi, một sát chiêu như hủy diệt trời đất đã tấn công thẳng vào Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy giật thót người.
Mạnh quá…
Nội lực này e rằng không kém gì ma chủ đâu nhỉ.
Nơi bị chưởng lực của nàng ta bao trùm, Cố Thanh Hy nhất thời không có cách nào thoát ra được.
Nếu không thể nhúc nhích thì chỉ còn con đường chết, trong lúc cấp bách, Cố Thanh Hy siết chặt hai nắm đấm, cơ thể bộc phát một thứ uy áp dồi dào, một bông hoa tuyết liên trong veo nở ra trên đỉnh đầu của nàng rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết, “xoạt” một tiếng thoát khỏi sự khống chế của chưởng lực kia trong gang tấc.
Nàng vừa thoát khỏi nguy hiểm, Khởi La sát của Hoa Khởi La một lần nữa ập đến, hình thành nên một bông hoa bao trùm cơ thể nàng, sau đó là từng dải lụa sắc bén như lưỡi dao soàn soạt chém tới.
Tất cả xảy ra quá nhanh.
Cộng thêm việc khinh công của hai nữ tử xinh đẹp này quá cao cường, các trường lão Đan Hồi cốc chạy tới đã không kịp ứng cứu nữa.
Cố Thanh Hy bị họ tấn công liên tiếp cũng trở tay không kịp, khi nàng đang nghĩ cách phá giải thì thấy tay áo của nữ tử áo trắng khẽ phất lên, từng đoạn gấm quấn lấy Khởi La sát, chắn trước mặt nàng, cứ thế hóa giải được Khởi La sát.
Tất cả mọi thứ chỉ là chuyện trong chớp mắt, nếu không vì trên mặt đất còn những dải lụa sót lại của Khởi La sát cùng với khung cửa sổ vỡ tan, e là đám đông vẫn đang trong cơn mê chưa thể hoàn hồn.
“Bạch Cẩm tỷ tỷ, nữ nhân này làm vỡ đèn thủy tinh bảy màu, sao tỷ còn giúp nàng ta”, Hoa Khởi La kể tội.
Nữ tử áo trắng phong hoa vô song, chỉ cần đứng ở đó thôi đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng ta nhìn Cố Thanh Hy với vẻ nghiền ngẫm.
Đèn thủy tinh bảy màu là thánh vật của Băng tộc, nếu ngọn đèn bị làm vỡ, bất kể nàng ta là ai, đều đáng chết.
Thế nhưng…
Tại sao đôi mắt của nàng lại giống nàng ta đến thế?
Còn nữa, ban nãy đóa tuyết liên thoáng hiện ra trên đỉnh đầu nàng nghĩa là sao?
Ngoại trừ trưởng tộc và thánh nữ ra, trên thế gian này không một ai có thể dùng đến tuyết liên hoa để bùng nổ công lực trong tình huống cấp bách.
Đóa tuyết liên này, ngoại trừ người của Băng tộc ra, người khác cũng không thể nào phát giác ra được.
Trưởng tộc đã quy tiên từ lâu, thế nhưng người trên thế gian không biết, đến cả tộc dân của Băng tộc cũng không biết.
Còn thánh nữ…
Thánh nữ đã mất tích nhiều năm trước, đến nay không rõ sống chết.
Đèn bảy màu là hồn đăng của thánh nữ.
Hồn đăng không tắt chứng minh thánh nữ chưa chết.
Lần này sở dĩ họ mang theo hồn đăng đến Đan Hồi cốc cũng vì hồn đăng xuất hiện dị tượng, dẫn dắt họ tới nơi đây.
Nàng rốt cuộc là ai?
Là thánh nữ của họ sao?
Nếu là thánh nữ, tại sao ánh mắt của nàng lạnh nhạt đến vậy?
“Ta là Bạch Cẩm, không biết cô nương đây là…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT