Giọng nói của Dạ Mặc Uyên hầu như rít ra từ kẽ răng: “Cố Thanh Hy, ta thật sự muốn móc tim nàng ra, xem nó có màu gì”.
“Xin lỗi…”
“Một câu xin lỗi là xong chuyện sao? Lúc nàng đùa bỡn bản vương như tên ngốc, trong lòng nàng không biết áy náy sao?”
Cố Thanh Hy cúi thấp đầu, đau khổ nhắm mắt lại.
Nàng không phải kẻ máu lạnh vô tình, Dạ Mặc Uyên đối tốt với nàng, nàng có thể cảm nhận được.
Nhưng nàng… không muốn yêu đương nam nữ, cũng không có tư cách yêu đương.
Sau khi từ Ngọc tộc ra ngoài, nàng chỉ cần nhắm mắt là lại thấy tình cảnh thê thảm của người dân Ngọc tộc trúng huyết chú sống không bằng chết, tàn sát người thân.
Đừng nói nàng là tộc trưởng của Ngọc tộc, dù nàng chỉ là một người qua đường cũng sẽ đau lòng như bị dao cắt.
Huống hồ người của Ngọc tộc đối tốt với nàng như vậy…
Huống hồ Thần Phi đại ca vẫn đang đợi nàng cứu mạng.
Huống hồ trước khi nàng xuyên không cũng bị người đàn ông mà mình tin tưởng nhất phản bội, sau đó chết thảm xuyên qua.
Nghĩ đến kiếp trước, tim Cố Thanh Hy vẫn đau đớn không thôi.
Nàng và hắn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là cộng sự tốt nhất trải qua sinh tử, cũng là đôi tình nhân dành tình yêu cho nhau.
Bọn họ đã giao hẹn sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng sẽ bước vào lễ đường hôn nhân.
Nhưng hắn… đã bán đứng nàng, dẫn đến nàng hành động thất bại, chết thảm xuyên không.
Đến bây giờ, nàng cũng không biết vì sao hắn lại phản bội nàng.
Vì sao phản bội đã không còn quan trọng.
Quan trọng là nàng không muốn nhắc tới chuyện quá khứ, cũng không muốn yêu đương gì nữa.
Bây giờ nàng không muốn lãng phí một phút giây nào, hằng đêm nàng không thể ngủ yên, trong lòng chỉ nghĩ đến việc tìm Long Châu.
Dạ Mặc Uyên…
Nàng định sẵn sẽ không cho hắn được thứ gì.
Cố Thanh Hy giấu hết bi thương vào đáy lòng, lúc mở mắt ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt đã không còn gợn sóng, bình thản nói: “Vậy Vương gia muốn thế nào?”
Lời nói thờ ơ và ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của nàng lập tức làm Dạ Mặc Uyên nổi giận.
“Vương phi khuyết thiếu đức hạnh, bắt giữ nàng ta trước”.
Thị vệ của sơn trang Thu Phong đồng thời bao vây lấy Cố Thanh Hy, người của Ma tộc giành trước một bước ngăn chặn người của Dạ Mặc Uyên.
Hai bên giằng co, chiến hỏa chạm vào là bùng nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra một trận đại chiến.
“Tư Mạc Phi, đây là chuyện giữa phu thê bọn ta, không liên quan đến ngươi. Nếu hôm nay ngươi dám nhúng tay vào, Dạ Mặc Uyên ta từ nay sẽ không đội trời chung với Ma tộc”.
Ma chủ cười một cách yêu nghiệt, trên khuôn mặt tuấn tú toàn là sự khinh miệt.
“Chiến thần Dạ Quốc? Lợi hại lắm sao? Bản tọa ghét nhất là bị người khác uy hiếp”.
Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã tỏ rõ lập trường.
Dạ Mặc Uyên vừa giơ tay ra hiệu, từ trong chỗ tối của sơn trang Thu Phong lại xuất hiện rất nhiều cao thủ, bao vây bọn họ, đồng thời khởi động không ít trận pháp tuyệt thế, nhốt bọn họ ở trong trận.
Ở đây toàn là người thông minh, ai cũng biết những người mà Dạ Mặc Uyên điều động đều là cao thủ đỉnh cao.
Nơi này lại là địa bàn của Dạ Mặc Uyên, nếu thật sự đối đầu thì người của Ma tộc chắc chắn sẽ thua thiệt.
Dù Dạ Mặc Uyên bị thương nặng nguy hiểm tính mạng, nhưng người của Ma tộc muốn thoát khỏi đây cũng phải trả cái giá đau đớn thê thảm.
“Nếu ngươi đã muốn chơi, vậy bản tọa sẽ chơi với ngươi tới cùng”.
Ma chủ cười quyến rũ, khuôn mặt trắng nõn góc cạnh rõ ràng hiện lên vẻ lạnh lùng. Đôi mắt hắn ta âm trầm thâm sâu, gợi cảm quỷ mị, nhưng lại lạnh lùng như băng sương, sát cơ hiện rõ.
Khi hắn ta định thu hồi chưởng lực tiêu diệt Dạ Mặc Uyên, một chuyện ly kỳ đã xảy ra.
Trên người Cố Thanh Hy dường như có một sức hút, không ngừng hấp thu nội lực của hắn ta.
Hắn ta muốn rút tay về, nhưng hai tay dường như bị dán dính lên đó, mặc kệ hắn ta có làm thế nào cũng không rút về được.
Nếu hắn ta miễn cưỡng rút tay, chắc chắn sẽ làm Cố Thanh Hy bị thương.
Cố Thanh Hy đã bị thương nặng chỉ còn hơi thở yếu ớt, nếu hắn ta làm nàng bị thương thêm nữa, nàng sẽ chết chắc.
Những người khác cũng đã phát hiện ra điều này.
Huyết Sát kinh ngạc nói: “Chủ tử, hình như Cố cô nương đang hút công lực của ngài”.
Ma chủ khẽ biến sắc.
Thôn công.
Sao nàng lại biết loại võ công tà ác này?
Cố Thanh Hy phiền não.
Nàng chỉ muốn vỗ đùi kêu lên.
Sao nàng lại quên mất chứ, không biết cơ thể nàng bị làm sao mà chỉ cần có người trị thương cho nàng, hễ chạm vào cơ thể nàng là nàng sẽ hút nội lực của người đó.
Quan trọng là nàng không muốn hút cũng không dừng giữa chừng được.
Huyết Sát sốt ruột nói: “Cố cô nương, cô mau dừng lại đi”.
Cố Thanh Hy đau khổ nhăn mặt: “Ta cũng muốn, nhưng ta không dừng được”.
Khi xưa nàng cũng như vậy, hút rất nhiều công lực của Ôn Thiếu Nghi, suýt chút nữa làm bản thân mình nổ tung.
Võ công của ma chủ không thua kém Ôn Thiếu Nghi, đừng nói nàng lại sắp bị nổ tung nữa chứ?
Bây giờ công lực không ngừng tràn vào cơ thể nàng, cơ thể nàng không tự chủ trướng phồng lên, mấy loại nội lực trên người chống lại nhau.
Khó chịu…
Khó chịu quá.
Hai luồng nội lực không ngừng kéo xé nàng, dường như sắp xé nát cơ thể nàng.
Cảm giác này còn đau hơn cả bị lăng trì.
Đồng tử Dạ Mặc Uyên co rụt.
Quả nhiên…
Nàng biết thôn công.
Loại võ công vừa tà vừa ác vừa bá đạo này đã thất truyền gần nghìn năm, sao nàng lại biết?
Nhìn từng giọt mồ hôi to như hạt đậu của Cố Thanh Hy lăn xuống, khuôn mặt thoắt đỏ thoắt trắng, đau đớn đến nỗi nhăn mày, rõ ràng đang đau đớn cố gắng kháng cự.
Dạ Mặc Uyên muốn giúp nàng, nhưng lại không tìm được lý do, tức đến nỗi hắn chỉ muốn để nàng đau đến chết đi cho xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT