Cùng lúc Dạ Mặc Uyên đẩy Cố Thanh Hy ra.

Ma chủ Tư Mạc Phi dùng cơ thể mình chống đỡ lỗ hổng bị nứt của trận pháp, đồng thời vung tay phải. Những đóa hoa mạn đà la kèm theo dây leo há to chiếc miệng như bồn máu, dường như mọc mắt, gặm nhấm tay xương khô vang tiếng răng rắc.

Tay xương khô đao thương bất nhập lại giống như đậu phụ không chịu nổi một đòn trước hoa mạn đà la xinh đẹp, từng đôi tay xương khô bị cắn nuốt vào bụng hoa.

Không còn sự ràng buộc của tay xương khô, Dạ Mặc Uyên điểm mũi chân bay lên khỏi mặt đất, lao ra khỏi trận Cổn Đao đầy hung hiểm.

Trái tim căng thẳng của mọi người mới hơi thả lỏng.

Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là chủ tử của bọn họ đã mất mạng.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim bọn họ lại trở nên căng thẳng.

Bởi vì hoa mạn đà la ăn thịt người mà ma chủ gọi ra không biết có bao nhiêu đóa, miễn cưỡng ngăn chặn được dây mềm.

Đây là một chuyện tốt.

Nhưng…

Nhưng sao ma chủ lại bế Vương gia đang bị thương nặng.

Hơn nữa…

Hơn nữa còn là bế công chúa.

Bọn họ…

Nhìn lầm rồi sao?

Mắt mù rồi sao?

Mọi người dụi mắt, nhưng vẫn nhìn thấy ma chủ bế Dạ Mặc Uyên lao ra khỏi hung trận thượng cổ, trên mặt ma chủ vẫn tràn ngập nụ cười tươi rói.

Chuyện… chuyện này…

“Bốp…”

Nụ cười của ma chủ vẫn còn đó, mặt lại bị tát một cái thật mạnh. Người bị hắn ta bế công chúa trong tay cũng lộn nhào một cách lưu loát, rời khỏi vòng tay hắn ta.

Ma chủ sững sờ, ôm gò má nóng bừng của mình, ngẩn ngơ nhìn Dạ Mặc Uyên chảy máu đầm đìa ở trước mặt đang phẫn nộ nhìn hắn ta.

Sau đó lại nhìn sang Cố Thanh Hy ở bên cạnh, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Còn những người ở sơn trang Thu Phong, bao gồm thuộc hạ của hắn ta, ai nấy đều há hốc miệng to đến nỗi có thể nhét vừa quả trứng gà.

“Nhìn bản tọa làm gì? Tiểu tỷ tỷ, tỷ bị thương nặng như vậy, sao sức lực tay vẫn lớn thế, đánh cho bản tọa không những mặt đau rát, mà răng cũng sắp rụng mất. Ui… đau thật đấy, tiểu tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ oán giận ta không xông vào cứu tỷ ngay?”

Huyết Sát không muốn thấy chủ tử nhà mình bị người ta xem như trò cười nữa, nhắc nhở: “Chủ tử, người vừa đánh ngài… là chiến thần Dạ Mặc Uyên”.

“Ngươi nói cái gì?”

“Người đánh ngài là Dạ Mặc Uyên, người ngài bế cũng là Dạ Mặc Uyên”.

Dung nhan tuyệt thế như yêu nghiệt của ma chủ biến sắc liên tục, cứ như vải nhuộm.

Tim mọi người đập thình thịch, ai nấy lùi ra sau.

Ma chủ nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt yêu dị quyến rũ nhuốm vẻ tức giận: “Chẳng trách bản tọa lại cảm thấy sao tiểu tỷ tỷ lại mập lên. Dạ Mặc Uyên, ngươi có thấy buồn nôn không?”

Dạ Mặc Uyên khinh bỉ cười nhạo.

Ai buồn nôn?

Hắn không giết hắn ta đã là không tệ rồi.

Đường đường là chiến thần lại bị một gã đàn ông bế, truyền ra ngoài thì mặt mũi hắn để đâu.

“Ầm…”

Cũng không biết là ma chủ hay Dạ Mặc Uyên ra tay trước, cả mặt đất đều rung chuyển, gạch ngói xung quanh cũng bị đánh bay đầy trời.

“Ầm ầm ầm…”

Sơn trang Thu Phong lập lòe quyền ảnh, sát khí đằng đằng. Trong cơn thịnh nộ, hai người ra chiêu đều ác.

“Phụt…”

Cố Thanh Hy miễn cưỡng đứng dậy, phun ra ngụm máu, cả người ngã thẳng xuống.

“Vương phi nương nương…”

“Cháu gái…”

Tiếng hô kinh ngạc của mọi người khiến ma chủ và Dạ Mặc Uyên đồng thời thu tay, bay thật nhanh đến trước mặt Cố Thanh Hy.

Dạ Mặc Uyên muốn đi dìu nàng, nhưng vì trong lòng vang lên câu nói của Cố Thanh Hy, nàng chỉ đang lợi dụng hắn, trong bụng cũng không mang đứa con của hắn, nên hắn đã do dự.

Cho nên bị ma chủ giành bế trước.

“Tiểu tỷ tỷ, trời ạ, tỷ bị thương nặng quá”.

Ma chủ đặt hai tay lên lưng nàng, công lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào cơ thể nàng, giúp nàng áp chế nội tức, đồng thời cho người nhanh chóng cầm máu giúp nàng.

Nhưng cả người nàng đều bị thương, máu như vỡ đê, trong thời gian ngắn hoàn toàn không cầm được.

Mọi người lại trở nên lo lắng.

Dạ Mặc Uyên cũng bị thương không nhẹ, máu chảy từ trên người hắn xuống rơi lách tách.

Nhưng hắn từ chối để thái y trị thương, chỉ đứng trên cao nhìn xuống Cố Thanh Hy một cách lạnh lùng.

Cố Thanh Hy đau đớn nhíu mày, đôi mắt trắng đen rõ ràng vẫn luôn nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người có quá nhiều lời muốn nói, có quá nhiều lời muốn hỏi, nhưng đôi bên lại không biết nên nói gì.

Một hồi lâu sau, Cố Thanh Hy mới khó khăn động đậy môi, yếu ớt nói: “Chàng bị thương rất nặng, tìm đại phu cầm máu trước đi”.

“Những lời nàng vừa nói là thật sao?”

Trong mắt Cố Thanh Hy lóe lên vẻ đau khổ và áy náy.

Dạ Mặc Uyên bỗng nhiên quát lên: “Thái y, thái y đâu, mau chẩn đoán cho nàng xem nàng có đang mang thai hay không”.

Ma chủ tức giận: “Dạ Mặc Uyên, ngươi dám hung dữ với tiểu tỷ tỷ của ta”.

Sát khí trên người hắn ta tuôn trào mãnh liệt, nếu không phải đang giúp Cố Thanh Hy vận công trị thương, chỉ sợ hắn ta đã ra tay giết Dạ Mặc Uyên từ lâu.

Cố Thanh Hy yếu ớt nói: “Đây là chuyện giữa ta và hắn, để bọn ta tự giải quyết, ngươi đừng can thiệp”.

Thái y run rẩy tiến lên hành lễ, trong lòng sợ ma chủ ở sau lưng Cố Thanh Hy, nhưng lại không dám làm trái lệnh của Vương gia.

Cố Thanh Hy hiếm khi chủ động đưa tay để thái y bắt mạch.

Thái y quỳ xuống, run rẩy nói: “Vương phi nương nương, đắc tội”.

Tơ đỏ đặt lên cổ tay nàng, thái y bắt đầu bắt mạch.

Vừa bắt mạch, bọn họ đều giật mình, trong lòng càng sợ hãi: “Bẩm… bẩm Vương gia, Vương phi nương nương quả thật không mang thai, vi thần… vi thần cũng không biết vì sao mấy lần trước bắt mạch đều là hỉ mạch”.

Cơ thể Dạ Mặc Uyên lảo đảo, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Không… không mang thai…

Vậy lời nàng nói là thật, nàng vẫn luôn lừa hắn, vẫn luôn lợi dụng hắn…

Rắc một tiếng…

Tay Dạ Mặc Uyên càng lúc càng siết chặt, chặt đến nỗi gân xanh nổi lên, cơn giận trong lòng cũng dâng cao, gần như sắp làm hắn nổ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play