Cố Thanh Hy lấy chuông Phá Hồn trong lòng ra, giơ lên trước mặt hắn ta: “Thế ngươi có biết phải làm sao để tìm được hai mảnh ngọc, ghép lại cho hoàn chỉnh không?”

“Tỷ tỷ có hứng thú với cái này hả?”

“Ngươi thật sự biết cách tìm hả?”, Cố Thanh Hy thở gấp.

“Ặc, đây là một mảnh, còn một mảnh nữa hẳn là đang ở núi Tầm Long”, cánh tay trắng nõn của ma chủ tùy ý giơ lên, một mảnh ngọc Nguyệt Nha được ném cho Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy không ngờ ma chủ lại sảng khoái ném cho mình như thế.

Bên tai là giọng nói trầm thấp của ma chủ.

“Trước kia cũng có một nữ nhân cứ mãi thu thập Long Châu”.

“Nữ nhân nào?”

"Môn chủ Tu La Môn".

Cố Thanh Hy như vừa nắm bắt được gì đó, hỏi: “Nàng ta thu thập Long Châu để làm gì, Long Châu đã bị nàng ta mang đi rồi ư?”

“Có trời mới biết nàng ta muốn làm gì, nghe nói là có liên quan đến người trong tộc. Khi đó Long Châu có tổng cộng bảy viên, nàng ta lấy được nhiều nhất là bốn viên”.

Bảy viên Long Châu, nàng thu gom được ba viên, đã là nhiều lắm rồi.

Nàng ta là môn chủ Tu La Môn, thế nghĩa là Tu La Môn có bốn viên Long Châu.

Nàng muốn có được Long Châu thì cứ đến Tu La Môn trộm là được.

Cố Thanh Hy cầm mảnh ngọc Nguyệt Nha, đôi mắt ngập nước khẽ híp lại, lẳng lặng nhìn ký hiệu trên ngọc Nguyệt Nha, khắc ghi vào chuông Phá Hồn, chuông Phá Hồn dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được tạo ra một tấm bản đồ.

Bản đồ trông cực kỳ phức tạp, vẫn còn thiếu một phần, bọn Cố Thanh Hy nhìn một lúc lâu, vẫn không biết rốt cuộc nó ở đâu.

“Tin tức của ngươi có chính xác không vậy? Mảnh ngọc kia thật sự đang ở núi Tầm Long hả?”

“Có lẽ thế, ta cũng quên mất mình đã nghe hay thấy nó ở đâu rồi, tiểu tỷ tỷ, Long Châu đâu phải thứ gì tốt, nó không may mắn, những người dính đến Long Châu, kết cục hầu như đều không được tốt, A Mạc không muốn tỷ tỷ đi thu thập Long Châu”.

Không may mắn?

Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy chuyện như thế.

Cố Thanh Hy kéo dài giọng: “Ồ… Không may mắn là sao?”

“Không thể nói rõ, nhưng nó cho ta cảm giác không được tốt lành gì, có rất nhiều người từng cướp đoạt Long Châu, kẻ nào cũng biến mất giữa vòm trời, chẳng tìm thấy xác. Không biết bên ngoài đồn đãi thế nào, lại thành họ mọc cánh thành tiên, ha… Trên đời này làm gì có thần tiên?”

Cố Thanh Hy cất chuông Phá Hồn đi, trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ.

Xem ra nàng phải quay về học viện Hoàng gia một chuyến, đại hội tầm bảo sắp mở ra, nàng phải tìm được mảnh ngọc cuối cùng trước thời gian đó.

Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy ma chủ dùng ánh mắt uất ức nhìn mình, như đang chờ sự an ủi của nàng.

Cố Thanh Hy tức giận nói: “Dẹp cái ánh mắt đáng thương đó của ngươi đi, ta sẽ không để mình bị lừa nữa, chuyện Lan kỳ chủ ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đấy”.

“Tâm trạng tỷ tỷ không được tốt, hay là ta gỡ đầu Dạ Mặc Uyên xuống tặng cho tỷ nha”.

“…”

Đầu óc hắn ta không được bình thường hả?

Rõ ràng nàng vừa mới nói tới Lan kỳ chủ.

Tư Mạc Phi lại cố tình nói lảng sang chuyện khác, hay là hắn ta nghe không hiểu tiếng người?

Tuy là dây thần kinh của ma chủ hoạt động hơi lạ một chút, nhưng võ công của hắn ta lại là vô địch thiên hạ.

Dạ Mặc Uyên đang bị thương, nếu như ma chủ cố tình đối đầu với hắn, có lẽ Dạ Mặc Uyên sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.

Cố Thanh Hy cố nén sự phiền chán trong lòng, kiên nhẫn nói: “Ngươi ngoan ngoãn quay về Ma tộc đi, đừng kiếm chuyện với Dạ Mặc Uyên nữa được không?”

“Tỷ tỷ muốn tự tay giết hắn ư?”

“Chuyện của ta với hắn cứ để ta tự giải quyết, ngươi có thể đừng nhúng tay vào nữa được không, còn nhúng tay vào nữa ta sẽ tức giận đấy”.

Tim ma chủ chợt ấm áp.

Tiểu tỷ tỷ của hắn ta vẫn thích hắn ta lắm.

Tiểu tỷ tỷ biết Dạ Mặc Uyên võ công cao cường, sợ hắn ta bị thương nên không cho hắn ta đi gây chuyện với Dạ Mặc Uyên.

Tiểu tỷ tỷ luôn bảo vệ hắn ta.

“Được rồi, một khi tỷ tỷ đã nói thế thì ta sẽ không nhúng tay vào nữa”, cứ để kẻ khác nhúng tay vào, bắt sống Dạ Mặc Uyên, giao cho tỷ tỷ đích thân xử lý là được.

Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm.

Tên ngu ngốc này.

Cuối cùng cũng nghe hiểu tiếng người được một lần.

“Tỷ tỷ, ta về Ma tộc đây, tỷ có muốn về Ma tộc luôn không?”, về Ma tộc thành thân với hắn ta đó.

“Rồi rồi rồi, chờ ta giải quyết mọi chuyện xong sẽ đến Ma tộc tìm ngươi”.

Tiêu Vũ Hiên không nhịn được cảm động.

Ai cũng nói ma chủ giết người không chớp mắt, tàn nhẫn hung ác, nay gặp được, lại là kẻ xem trọng tình thân.

Tiểu cửu tử này cũng chân thành lắm.

“Nha đầu thối, đến lúc đó ta với cô cùng nhau trở về Ma tộc, sau này nơi đó sẽ là ngôi nhà thứ hai của chúng ta”.

Hai mắt ma chủ sáng lên: "Ngôi nhà thứ hai? Câu này có lý, ta phải bảo thuộc hạ quét dọn phòng ốc cho thật đẹp, đến lúc đó các ngươi tới thì cứ trực tiếp vào ở”.

Tiểu cửu tử này cũng thật lòng thật dạ, xem bọn họ thành người một nhà, cả Ma tộc cũng thành nhà của bọn họ.

Đầu Cố Thanh Hy lại đau nhói lên từng cơn.

Hai tên ngu ngốc này, lại lên cơn rồi.

Cố Thanh Hy dỗ tới dỗ lui, dỗ xuôi dỗ ngược mới dỗ cho ma chủ chịu quay về, trước khi đi còn không ngừng thề thốt, nhất định sẽ đến Ma tộc tìm hắn ta, bấy giờ ma chủ mới được tiễn đi.

Tiêu Vũ Hiên nói: “Nha đầu thối, bây giờ chúng ta lại đến Túy Xuân Phong hay là học viện Hoàng Gia?”

Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm về phía trước, thở dài: “Ta cảm thấy dù có đi đâu, thì kết cục của ta cũng sẽ rất thảm”.

Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã bị người ta đá rầm một tiếng, thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên tràn vào, chia nhau xếp thành hai hàng, bao vây bọn họ lại.

Ngay sau đó, Thanh Phong và Giáng Tuyết đỡ Dạ Mặc Uyên với sắc mặt âm u bước vào.

Sát khí lượn lờ xung quanh Dạ Mặc Uyên, sắc mặt xanh mét, cả người lạnh đến mức có thể đông chết người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play