Dù sao cũng là em vợ của hắn ta, lòng vẫn hướng về hắn ta.

“Tiểu tỷ tỷ không thích trên người mình có mùi của A Mạc sao?”

“Nói nhảm, nếu ta lắp GPS trên người ngươi, theo dõi ngươi mọi lúc mọi nơi, ngươi có thể vui được à?”

“Tri bi ét tử, đó là kiểu chết gì? Tỷ tỷ yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương tỷ”.

“...”

Cố Thanh Hy nghi ngờ hai người này đã thông đồng với nhau để đùa nàng, đặc biệt là ma chủ.

“Bỏ cái mùi trên người ta ngay”.

“Được rồi được rồi, vậy tỷ có thể bỏ quả cầu trong bụng tỷ không?”

Ma chủ vung tay lên, mùi hoa mạn đà la thoang thoảng trên người Cố Thanh Hy lập tức biến mất.

Chỉ là đôi mắt quỷ dị của ma chủ nhìn chằm chằm vào bụng phẳng của Cố Thanh Hy, ý tứ trong mắt đầy khó hiểu.

Cố Thanh Hy bất giác lùi về sau một bước, che bụng mình lại: “Ngươi muốn làm gì?”

“Quả cầu kia quá đáng ghét, A Mạc không thích nó”.

Tiêu Vũ Hiên nghe một lát mới hiểu quả cầu mà ma chủ nói nghĩa là gì.

Hắn ta kinh ngạc: “Nha đầu xấu xí, cô mang thai? Không thể nào, phụ thân đứa bé là ai? Chiến thần?”

Cố Thanh Hy: “...”

Họ đã bị mù cả mắt lẫn trí tuệ à?

Nếu nàng thật sự mang thai thì có thể đào hôn ư?

Không biết trí thông minh của họ từ đâu ra?

“Nha đầu xấu xí, cô mau nói cho ta biết có phải là do chiến thần ép buộc cô không?”

Hơi thở trên người ma chủ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt hai màu có huyết quang lướt qua: “Dạ Mặc Uyên dám ép buộc tỷ?”

Cố Thanh Hy: “...”

Hai tên ngốc này, nói chuyện với họ, nàng cảm thấy trí thông minh của mình cũng bị giảm theo.

Ma chủ và Tiêu Vũ Hiên rất ít khi nhìn thấy Cố Thanh Hy im lặng, lúc này nàng cắn chặt răng, không nói lời nào, họ càng thêm xác định suy đoán của mình là đúng.

Không ngờ cái tên vô sỉ Dạ Mặc Uyên này lại dám ép buộc nàng.

Phẫn nộ dâng lên trong lòng hai người, sát khí vờn quanh, cả hai đều liệt Dạ Mặc Uyên vào danh sách người chết.

Tiêu Vũ Hiên an ủi: “Nha đầu xấu xí, cô đừng suy nghĩ nhiều. Nếu cô muốn giữ đứa bé này thì cứ giữ đi, ta sẽ đối xử với nó như con ruột của mình, ta tin rằng đệ đệ cũng có suy nghĩ giống ta”.

Ma chủ vốn đang định đi giết Dạ Mặc Uyên.

Vừa nghe thấy lời Tiêu Vũ Hiên nói, chân hắn ta như bị rót chì, không nhấc lên nổi.

Huyết Sát từng nói cần phải ở bên nữ nhân vào lúc nàng ấy đau buồn nhất, như vậy mới có thể làm dao động lòng nàng ấy.

Chắc hẳn bây giờ là lúc tiểu tỷ tỷ đau khổ nhất, đệ đệ cũng đang ám chỉ hắn ta an ủi tiểu tỷ tỷ, hắn ta không thể phụ lòng đệ đệ, càng không thể để tiểu tỷ tỷ chịu đựng đau khổ một mình.

Ma chủ nghiêm túc đáp: “Đúng vậy, ta sẽ đối xử với nó như con ruột của mình nên tỷ không cần lo lắng về vấn đề tương lai của đứa bé. Con của Tư Mạc Phi ta, thiên hạ có ai dám bắt nạt?”

Tiêu Vũ Hiên ngẩn ra, bèn sửa lại: “Đứa trẻ trong bụng nha đầu xấu xí không phải con của ngươi”, đó là con của ta.

Ma chủ bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng, họ chưa thành thân, hiện tại chưa phải con của hắn ta, nhưng đây chỉ là vấn đề sớm muộn.

“Sau này sẽ là con của chúng ta”, ma chủ đáp.

Cố Thanh Hy nghĩ kiếp trước nàng đã tạo nghiệp nên kiếp này mới có thể quen biết hai tên ngốc này.

Cố Thanh Hy lạnh lùng nói: “Các ngươi ai dám đi gây sự với Dạ Mặc Uyên, đừng trách ta không nhận các ngươi làm đệ đệ nữa”.

“Nha đầu xấu xí, Dạ Mặc Uyên đối xử với cô như vậy, sao cô còn nói giúp cho hắn ta? Có phải hắn ta uy hiếp cô không?”

“Hắn ta dám?”, ma chủ lập tức trở nên bá đạo lẫm liệt, toát lên khí thế càn quét thiên hạ, mình ta vô địch.

“Hắn không uy hiếp ta. Ta xin đấy, đầu óc các ngươi có thể bình thường một chút không? Đi với các ngươi, ta mất hết cả mặt mũi”.

Từ lúc quen biết cho đến nay, mặc dù thỉnh thoảng Dạ Mặc Uyên sẽ uy hiếp nàng, nhưng nhiều lần đều là sấm to mưa nhỏ, hắn không hề làm gì nàng.

Khi thấy họ còn định nói gì đó, Cố Thanh Hy nhướng mày, giận dữ nhìn ma chủ: “Nhất là ngươi, không được gây sự với Dạ Mặc Uyên nữa”.

“Dạ Mặc Uyên không ra gì cả”.

“Ta thấy ngươi mới không ra gì đấy, nhìn mười hai tên kỳ chủ dưới tay ngươi kìa, ai cũng cặn bã, đặc biệt là Lan kỳ chủ, nói ông ta cặn bã là đã đánh giá cao rồi”.

Ma chủ sửa lại: “Bây giờ chỉ còn bảy kỳ chủ, ta cũng không có ý định bổ sung năm vị kỳ chủ mà ta đã xoá sổ”.

Cố Thanh Hy nhíu mày, nàng không rõ chuyện của Ma tộc bọn họ, nhưng nàng thật sự không có chút thiện cảm nào với mấy tên kỳ chủ dưới tay hắn ta.

Nếu không phải do hắn ta và người của Thiên Phần tộc đột nhiên xuất hiện thì Lan kỳ chủ đã bị Dạ Mặc Uyên giết.

Nàng đột nhiên nghiêm mặt: “Ta hỏi ngươi, việc Lan kỳ chủ độc ác tàn nhẫn, ngược đãi người hầu là do ngươi bày mưu đặt kế phải không?”

Ma chủ vuốt mái tóc đen suôn mượt như thác nước của mình, lười nhác đáp: “Nếu người của Ma tộc không độc ác tàn nhẫn thì làm sao có thể có chỗ đứng?”

“Vậy là do ngươi bày mưu đặt kế?”, giọng điệu của Cố Thanh Hy trở nên lạnh lẽo.

Nếu ma chủ trả lời là phải, nàng sẽ lập tức tuyệt giao với hắn ta.

“Bản toạ không thích chém chém giết giết, càng không thích họ độc ác tàn nhẫn, vì thế bản toạ còn đang do dự có nên chấn chỉnh lại nếp sống hay không đây”.

Hắn ta vừa dứt lời, vẻ mặt Cố Thanh Hy tốt hơn phần nào, nàng tức giận: “Nên chấn chỉnh từ lâu mới đúng”.

“Hay là tỷ tỷ đi theo ta về Ma tộc, tỷ chấn chỉnh giúp ta nhé?”

“Vậy thì ta nhất định sẽ giết hết tất cả kỳ chủ dưới tay ngươi, đặc biệt là Lan kỳ chủ”.

“Lan kỳ chủ không được giết, mặc dù ông ta hơi tàn nhẫn, nhưng ông ta rất trung thành với ta”.

Trung thành?

Hơ...

Trung thành thật sao?

Nàng chưa quên Lan kỳ chủ từng nói ông ta đào tạo một nhóm kỳ thủ, một nhóm kỳ thủ mà ngay cả ma chủ cũng không biết.

Theo nàng thấy, cả Ma tộc chỉ có một tên ngốc như hắn ta, không biết hắn ta đã làm gì mới bò lên được vị trí ma chủ.

“Tỷ tỷ, chiếc chuông Phá hồn mà tỷ đang giữ không được hoàn chỉnh”, ma chủ gảy nhẹ vào chiếc chuông Phá hồn bị lòi ra một chút của Cố Thanh Hy, nói với giọng hờ hững, ánh mắt lười nhác vô vị như thể không hề có hứng thú với chuông Phá hồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play