Dưới lớp mặt nạ quỷ, mắt của hắn cũng tím bầm, mũi còn bị lệch một bên, con mắt bị đánh bầm tím kia, vừa vặn trái ngược với ma chủ.
Cố Thanh Hy đỡ trán.
Thật sự không dám nhìn vào ánh mắt như muốn giết người của Dạ Mặc Uyên, không dám tưởng tượng sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Tiêu Vũ Hiên che chắn trước mặt Cố Thanh Hy, tức giận nói: “Ngươi muốn làm gì”.
“Rầm”.
Dạ Mặc Uyên vung tay áo lên, Tiêu Vũ Hiên bay thẳng ra ngoài, bọn thị vệ lập tức mang hắn ta đi.
“Buông ra, Dạ Mặc Uyên, ngươi muốn làm gì, là ta ép nàng phải đi, không liên quan gì đến nàng, ngươi có bản lãnh thì đừng làm khó dễ một nữ nhân, buông ra”.
Thị vệ trực tiếp bịt miệng hắn ta lại.
Trong sân viện cũ nát, ngoài gió lạnh gào thét thì cũng chỉ còn tiếng lá rơi xào xạc.
Lạnh.
Còn lạnh hơn cả tiết trời tháng chạp.
Thuộc hạ Dạ Mặc Uyên đứng thẳng lưng, sừng sững bất động như một bức tượng.
Dạ Mặc Uyên dùng con ngươi sắc bén như dao găm nhìn chằm chằm vào nàng, hắn chẳng nói một lời nào, cũng vì thế nên con người ta lại càng sợ hãi, đó là sự bình yên trước cơn bão táp.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng: “À này... Ta chỉ thấy hơi ngộp nên mới ra ngoài hít thở chút không khí rồi lại về”.
“…”
Yên tĩnh, vẫn là sự yên tĩnh đầy quỷ dị đó.
Cố Thanh Hy lại bịa ra một lý do: “Người đời đồn đãi ngươi tàn nhẫn khát máu, giết người như ngóe, ta sợ ngươi sẽ đột ngột giết ta, giết ta thì cũng không vấn đề gì, nhưng quan trọng là đứa bé trọng bụng ta thì phải làm sao?”
Yên tĩnh, im ắng đến mức có thể nghe thấy từng tiếng thở.
Thanh Phong, Giáng Tuyết đều im lặng.
Vương phi mà cũng biết sợ hả?
Đùa cái gì vui thế?
Nếu nàng biết sợ thì có dám đào hôn với Tiêu Vũ Hiên ngay trong ngày đại hôn không.
Bọn họ chưa bao giờ thấy chủ tử tức giận như thế.
Dù lần đó bị vương phi cưỡng bức cũng không thấy chủ tử tức giận thế này.
Lần này, e là vương phi nương nương đá phải tảng đá cứng rồi.
Cố Thanh Hy thấy không có hiệu quả gì bèn dứt khoát ôm bụng, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó thành một cục, đau đớn nói: “Ai da, bụng ta đau quá, đau chết mất, lúc nãy ma chủ còn cho ta uống một viên thuốc, không biết là thuốc gì”.
Cố Thanh Hy tinh mắt phát hiện, tay cầm sáo bạch ngọc của hắn chợt run lên, nhưng Dạ Mặc Uyên vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt chất chứa mưa rền gió dữ.
Cái định mệnh…
Tên kiêu căng chết tiệt này.
Bình thường mấy chiêu này đều hiệu quả, hôm nay lại hờ hững như thế.
Nàng muốn nhìn xem ai lạnh lùng hơn ai.
Cố Thanh Hy không ngừng lăn lộn dưới đất, ôm chặt bụng kêu rên: “Bụng của ta, hài tử của ta, đau chết mất, có khi nào hài tử đã mất rồi không, Dạ Mặc Uyên, ngươi mau tìm đại phu khám cho ta đi, đó cũng là hài tử của ngươi mà”.
Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Mặc Uyên lại có thêm chút tức giận.
Hắn không biết Cố Thanh Hy có cố tình giả vờ hay không.
Ngày đại hôn lại đào hôn, còn dây dưa không rõ ràng với vài nam tử khác, nàng để hắn ở đâu?
“Chủ tử, sắc mặt vương phi không được tốt, chắc không phải là…”
“Người đâu, lập tức mời đại phu, mau lên”.
Ở một nơi Dạ Mặc Uyên không thể nhìn thấy, Cố Thanh Hy nở nụ cười đắc thắng.
Trong lòng hắn là một bụng lửa, hận không thể bóp nàng chết tươi, nhưng thấy nàng đau đớn nhăn nhó như thế lại thấy lo lắng, tức giận cũng chẳng thể làm gì được nàng, chỉ có thể kêu người đỡ nàng về.
Trong Dạ Vương phủ.
Thái y trong ngoài tổng cộng mười mấy người, từng người bắt mạch cho Cố Thanh Hy, nhưng bọn họ đều không biết mạch tượng của nàng có vấn đề gì, chỉ là Cố Thanh Hy cứ gào khóc thảm thiết, các thái y sợ đắc tội Dạ Mặc Uyên nên chỉ có thể nói dối là động thai khí, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Trong chỗ động phòng, Cố Thanh Hy nằm, Dạ Mặc Uyên ngồi, ngoài tiếng lách tách của nến hỉ đang cháy thì chẳng còn một chút tiếng động nào.
Chữ song hỉ đỏ rực, trong bầu không khí này lại có vẻ không thích hợp cho lắm.
Cố Thanh Hy chờ một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng Dạ Mặc Uyên, đành phải chịu thua: “Đừng có trưng cái bản mặt đó ra được không? Đứa nhỏ cũng bị ngươi dọa sợ”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên cực kỳ lạnh lùng, khóe miệng là vẻ châm chọc.
Đứa nhỏ mới có hơn một tháng, còn chưa thành hình, sợ hãi cái gì.
“Tiểu Uyên Uyên, ngoan, cười lên một cái đi, ta đã trở về rồi cơ mà?”
Tay Dạ Mặc Uyên cầm sáo bạch ngọc chợt run lên, hắn nheo mắt lại đầy nguy hiểm và lạnh lẽo: “Tiểu Uyên Uyên…”
“Gọi như thế thân thiết hơn mà”.
“Thế nên cô mới gọi Tiêu Vũ Hiên là Tiểu Hiên Hiên hả?”
“Tiêu Vũ Hiên là huynh đệ, ngươi thì khác”, Dạ Mặc Uyên với nàng là phu thê trên danh nghĩa, cái gì cần diễn phải diễn một lượt, gọi là Tiểu Uyên Uyên cũng không có gì sai.
“Tại sao lại muốn đào hôn?”, Dạ Mặc Uyên nhìn chằm chằm mặt nàng, không muốn bỏ qua một chi tiết nào.
Cố Thanh Hy vắt nát óc để tìm cớ.
Dạ Mặc Uyên bất thình lình cảnh cáo: “Nếu cô dám nói dối, bổn vương không ngại cho cô một xác hai mạng”.
Cố Thanh Hy ngồi bên giường, kéo lấy chăn, hít thật sâu: “Muốn nghe ta nói thật không?”
“Nói”.
“Được được, nếu như ngươi đã muốn ta nói thì thôi ta nói vậy, tuy hai chúng ta từng có một đêm phu thê chi thực, nhưng lần đó chỉ là ngoài ý muốn, ngươi trúng độc, ta cũng vậy, chẳng qua ta trúng loại độc mạnh hơn ngươi một chút mà thôi”.
Khí lạnh trên người Dạ Mặc Uyên lại dâng lên, căn phòng đại hỉ, lại chẳng có một chút độ ấm nào, không có chút vui mừng nào của ngày đại hôn.
Cố Thanh Hy phớt lờ khí lạnh trên người hắn, tiếp tục nói: “Thế nên, nếu đã là trúng độc, chuyện đêm hôm đó, chúng ta cứ xem như không có gì xảy ra”.
“Có cả đứa nhỏ rồi, sao lại không có gì xảy ra?”
“Ặc… Cái này…”, Cố Thanh Hy sờ vùng bụng bằng phẳng.
Nếu lúc này nàng nói cho hắn biết mình giả vờ mang thai, không biết Dạ Mặc Uyên có bóp chết nàng luôn không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT