Ma chủ nhắc nhở: “Tỷ tỷ, mặc dù hắn là đệ đệ của tỷ nhưng cái tên A Mạc này chỉ một mình tỷ mới có thể gọi thôi”.
“Không phải chỉ là tên gọi thôi sao, ai gọi chẳng giống nhau”.
“Không giống, khắp thiên hạ chỉ có tỷ mới đủ tư cách gọi ta là A Mạc”.
“Được rồi, được rồi, hắn là Tư Mạc Phi, là đệ đệ của ta”.
Tiêu Vũ Hiên gãi gãi đầu.
Ma chủ là đệ đệ của nàng ấy?
Nghiêm túc sao?
Ruột thịt sao?
Nếu không phải thông tin của hắn có sai sót thì chính là hắn hiểu lầm rồi.
Ma chủ chỉ là đứa con hoang của Cố thừa tướng ở bên ngoài sinh ra?
Nhìn lại mối quan hệ của họ dường như rất thân mật, Ma chủ từng câu lại từng câu gọi tỷ tỷ, có lẽ hắn thực sự đã hiểu lầm, Cố Thanh Hy không hề lăng nhăng như trong tưởng tượng của bản thân.
Nếu Ma chủ là đệ đệ ruột của Cố Thanh Hy, vậy há không phải là em vợ của hắn sao?
Tiêu Vũ Hiên mỉm cười, đáp lại một cách có chút cứng nhắc: “Thất lễ thất lễ, rất nhanh chúng ta sẽ sớm trở thành một gia đình rồi”.
Nghe được câu rất nhanh sẽ trở thành một gia đình này, sự thù địch đối với hắn của Ma chủ biến mất ngay lập tức, thậm chí còn dành thiện cảm rất lớn cho Tiêu Vũ Hiên.
Cố Thanh Hy ngơ ngác.
Hai người này đang giở trò gì vậy?
Vừa rồi không phải còn đang giương cung bạt kiếm sao?
Tại sao trong thoáng chốc liền bắt tay giảng hòa rồi?
Người một nhà?
Không lẽ Ma chủ nhìn trúng tỷ muội nào đó nhà Tiêu Vũ Hiên, hoặc là Tiêu Vũ Hiên ưa thích các tỷ muội của Ma chủ rồi?
Tuy rằng không hiểu ra sao nhưng Cố Thanh Hy vẫn cười hùa theo đầy lúng túng: “Đúng vậy, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ thành người một nhà, do đó các người tuyệt đối không được đánh nhau nha”.
Câu nói này của Cố Thanh Hy khiến đôi mắt của Tiêu Vũ Hiên cùng Ma chủ thoắt cái sáng rực, trong lòng không khỏi thầm mừng rỡ.
Xem ra Cố Thanh Hy thực sự yêu thích hắn.
“Tiểu Hiên Hiên, khó có được dịp chúng ta mới quen đã thân, vừa rồi nghe các người nói muốn tới Túy Xuân Phong của thành Du uống rượu, không bằng hôm nay để ta làm người chủ trì, mời mọi người uống rượu đi”.
Thái độ của Ma chủ thân thiện, đôi mắt dị sắc còn nhuốm ý cười.
Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm phải nịnh nọt Tiêu Vũ Hiên cho tốt, tương lai mới thuận lợi rước được Cố Thanh Hy.
Ngoại trừ Cố Thanh Hy, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nói chuyện với người khác ôn hòa như vậy.
Tiêu Vũ Hiên bị Cố Thanh Hy một câu lại một câu gọi Tiểu Hiên Hiên nên cũng thôi đi.
Nhưng Ma chủ lại khăng khăng luôn miệng kêu hắn Tiểu Hiên Hiên khiến hắn cảm thấy thực sự rất kỳ quái.
Nhưng lại không tiện đắc tội tới cậu em vợ tương lai nên chỉ đành uyển chuyển đáp: “Cái này… hay là, ngươi vẫn nên gọi tên ta là được rồi, Tiểu Hiên Hiên ba chữ này…, thực sự… ừm… có chút…"
“Ta hiểu ta hiểu, phải gọi là đệ đệ. Đệ đệ, không biết ta có vinh hạnh được mời ngươi tới Túy Xuân Phong uống vài ly không”.
Tiêu Vũ Hiên không thể theo kịp mạch suy nghĩ của Ma chủ.
Gọi hắn là đệ đệ?
Không lẽ không phải nên gọi hắn là anh rể?
Hắn là do bọn họ chưa thành thân nên Ma chủ mắc cỡ gọi hắn là tiểu đệ đệ?
Cũng đúng, suy cho cùng thân phận hiện tại của nha đầu xấu xí vẫn là vương phi của chiến thần.
Xem ra hắn phải nỗ lực thay nàng nghĩ biện pháp thoát khỏi thân phận Dạ vương phi này mới được.
Tiêu Vũ Hiên cười đáp: “Đệ đệ khách sáo rồi, nói thế nào ta cũng phải là người mời ly rượu này, nếu ngươi không chê, chúng ta uống ba ngày ba đêm, thế nào?”
Lần này đổi lại đến lượt Ma chủ sửng sốt.
Tại sao Tiểu Hiên Hiên không kêu hắn bằng anh rể?
Gọi là anh rể oai phong biết bao.
Hay là vì hắn chưa chính thức cầu hôn tỷ tỷ? Do đó Tiểu Hiên Hiên nhất thời vẫn ngại ngùng gọi hắn là anh rể?
Ma chủ càng nghĩ càng có khả năng, trong lòng cũng hiểu tại sao Tiêu Vũ Hiên chỉ kêu hắn là đệ đệ.
Ma chủ cười quyến rũ: “Đương nhiên không vấn đề, rượu ngươi mời ta cầu còn không được nữa là. Nhưng lần đầu gặp mặt phải để đệ đệ”.
"Vẫn là để đệ đệ đi".
"Để đệ".
"..."
Hai người ta một tiếng đệ đệ, ngươi một câu đệ đệ, Cố Thanh Hy ở một bên đã hoàn toàn rơi vào sương mù.
"Hai người các ngươi ai rốt cuộc là đệ đệ, ai là ca ca đây".
Ma chủ: "Ta là đệ đệ".
Tiêu Vũ Hiên: "Ta là đệ đệ".
"Không không không, ta mới là đệ đệ".
"Huynh khiêm tốn rồi, ta mới là đệ đệ".
"..."
Não của hai người này không phải là bị lừa đá rồi đấy chứ?
Còn có người tranh giành để làm đệ đệ sao?
Cố Thanh Hy không hiểu ra sao, chỉ có thể đánh lạc hướng sang chủ đề khác mà hỏi Ma chủ: "Sao ngươi lại biết ta ở đây?"
"Trên người tỷ vương phấn hoa mạn đà la của ta nên ta đã thuận theo phấn hoa đó tìm được tỷ".
Nói đến đây, Ma chủ lại khoác lên mình dáng vẻ của một chú cún nhỏ đầy tủi thân: “Tỷ tỷ, tỷ cứ như vậy rời đi bỏ lại một mình A Mạc ở Dạ vương phủ, A Mạc sợ chết khiếp, tỷ nhìn xem, A Mạc đều bị đánh thành thế này rồi”.
Trời ạ.
Nếu không biết hắn là Ma chủ, nàng xém chút đã tin tưởng những gì hắn nói.
Tài năng cố làm ra vẻ của người đàn ông này đúng là không phải hạng xoàng xĩnh.
Hắn coi nàng là kẻ mù sao? Không biết trong trận chiến với chiến thần, hắn đã thể hiện sức mạnh bá đạo đến mức nào sao? Có lẽ cả vòm trời cũng vì hắn mà biến sắc rồi đi?
Cố Thanh Hy chun mũi ngửi mùi trên người mình, nàng không hề ngửi thấy mùi hương của hoa mạn đà la,
Nàng có hơi khó chịu: “Ngươi theo dõi ta?”
“Sao có thể, A Mạc lo lắng đi lạc không tìm được tỷ tỷ nên mới lưu lại chút hương trên người tỷ thôi”.
“Lập tức khử sạch mùi của ngươi đi, nhanh lên”.
Ánh mắt Cố Thanh Hy không có ý tốt, giọng nói cũng lạnh đi vài phần.
Tiêu Vũ Hiên không ngờ tới Cố Thanh Hy sẽ đột nhiên bùng nổ cơn giận như vậy.
Cho dù Ma chủ là đệ đệ ruột của nàng ấy nhưng hắn suy cho cùng vẫn là ma chủ, ngộ lỡ hắn giận dữ thì tùy tiện một cái phất tay cũng có thể hủy diệt nàng.
Tiêu Vũ Hiên vội khuyên nhủ: “Nha đầu xấu xí, sao ngươi lại nói chuyện với đệ đệ mình như vậy, mọi chuyện đều có thể thương lượng mà”.
Trái tim Ma chủ tức khắc chảy qua một dòng nước ấm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT