Từ phu tử?

Từ phu tử đều đã năm mươi, sao có thể là kẻ đeo mặt nạ cướp chuông Phá hồn của Diệp Phong?

Theo miêu tả của Diệp Phong, kẻ cướp đoạt chuông Phá hồn của hắn là một thiếu niên đeo mặt nạ mặc áo trắng với võ công cực cao?

Tiêu Vũ Hiên đáp: “Không lẽ là Từ phu tử đã cử người tới cướp chuông Phá hồn?”

Đôi mày thanh tú của Cố Thanh Hy khẽ nhíu, nàng cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng thực sự rất muốn khám phá ra bí mật của chuông Phá hồn và tìm được long châu trong truyền thuyết.

“Dù là ai đã cướp chuông Phá hồn, nha đầu xấu xí, cô định cả đời ở lại phủ Dạ Vương, làm Dạ vương phi của hắn sao? Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, không lẽ cô không muốn ra ngoài ngắm nhìn sao?”

“Vậy được, bây giờ chúng ta liền rời đi”, Cố Thanh Hy vén tung chăn bông, lấy mũ phượng rồi nhảy xuống đường hầm trước.

Tiêu Vũ Hiên nhìn tới chết lặng.

Vừa rồi nha đầu xấu xí không phải còn từ chối sao? Sao nói đi liền đi rồi? Còn gấp gáp hơn cả hắn nữa.

Thu Nhi sốt ruột: “Tiểu thư, người đây là muốn làm gì vậy, hôm nay thế nhưng là ngày cưới trọng đại, ngộ lỡ bị vương gia biết được, ngài ấy sao có thể bỏ qua cho người đây”.

“Thu Nhi, ngươi thiệt thòi ở lại Dạ vương phủ một thời gian, Dạ Mặc Uyên độc miệng nhưng lòng dạ không xấu, hắn sẽ không làm gì bất lợi với ngươi đâu, Tiểu Hiên Hiên, chúng ta đi”.

Không đợi Thu Nhi lên tiếng, Tiêu Vũ Hiên đã trực tiếp đánh nàng ta bất tỉnh, sau đó nhảy theo xuống đường hầm, bỏ lại một nhóm khách mời cùng chiến thần và ma chủ đang đánh nhau tới sục sôi ngất trời.

Cửa ra của lối đi bí mật là một cái giếng bỏ hoang, hai người đã phải mất rất nhiều công sức mới leo lên được.

Cố Thanh Hy vừa chỉnh trang lại quần áo lộn xộn vừa ngay thẳng nói: “Tiểu Hiên Hiên, ngươi làm thế nào đánh tới Dạ vương phủ vậy, ngươi cũng chẳng phải chuột chũi chuyên đi đào hang”.

Cố Thanh Hy biết thân phận thực sự của Tiêu Vũ Hiên không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng, nhưng nàng cũng không muốn truy hỏi hắn.

“Cô nghĩ ta là chuột chũi vậy ta chính là chuột chũi đi. Nghe nói ở Du thành có một khách điếm tên là Túy Xuân Phong, không chỉ có đồ ăn ngon mà rượu càng tuyệt hơn, hơn nữa còn dựa núi gần sông, phong cảnh đẹp đẽ, hay là chúng ta tới nếm thử rượu ở đó?”

“Được, đi thôi”, Cố Thanh Hy choàng vai hắn ta, trên mặt cũng lộ ra nét cười, trong lòng lại đang tính toán xem Tiêu Vũ Hiên kéo nàng tới đó để làm gì.

“Nha đầu xấu xí, trong ngày cưới lại ném bỏ chiến thần như vậy thực sự không hối hận chứ?”

“Có hối hận, cho nên khi chiến thần lùng giết ta ngươi nhất định phải giúp ta đó”.

“Vậy tại sao cô lại muốn cùng ta ra ngoài?”

Cố Thanh Hy siết chặt chuông Phá hồn, tại sao lại cùng hắn trốn ra ngoài…

Nàng cũng không biết bản thân vì sao lại đồng hành cùng hắn.

Có lẽ là do vài ngày qua trong đầu nàng vẫn luôn xẹt qua một vài mảnh vỡ ký ức.

Là những đoạn ngắn có liên quan đến chuông Phá hồn cùng long châu, nàng luôn cảm thấy rằng không phải ngẫu nhiên mà bản thân xuyên không vào trong một cơ thể cùng tên cùng họ với mình là Cố Thanh Hy này.

Tu La Môn càng không vô duyên vô cớ cứu giúp nàng, thậm chí còn cử ám vệ sát bên người bảo vệ nàng.

Nàng cảm thấy mình đã quên đi rất nhiều ký ức.

Muốn tìm lại những hồi ức đó, đồng thời làm rõ nguyên nhân xuyên việt chỉ có thể mở ra chuông Phá hồn, tìm được long châu.

Hơn nữa nàng cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Cá lớn nuốt cá bé, tại thế giới này không có võ công tương đương với việc không có vốn để kiêu ngạo.

Nàng nhất định phải giết chết Lan kỳ chủ, nhưng nàng không muốn gửi gắm tất cả hy vọng lên một mình Dạ Mặc Uyên.

Cố Thanh Hy mỉm cười đáp: “Có lẽ chính vẻ ngoài điển trai của ngươi đã hấp dẫn ta chăng”.

Nghe được lời này cả người Tiêu Vũ Hiên khựng lại, trong lòng hắn bất giác dâng lên niềm vui sướng: “Nhưng tướng mạo của Dạ Mặc Uyên cũng không tồi”.

Cố Thanh Hy xoa cằm, làm như thật đáp: “Dạ Mặc Uyên quả thực rất đẹp trai, nhưng ta cũng rất thích loại hình như ngươi”.

Một câu thích này khiến trái tim Tiêu Vũ Hiên khơi gợi lên một tia hy vọng, ánh mắt hắn nhìn Cố Thanh Hy không khỏi càng thêm nóng rực.

“Đi thôi, mau chóng rời khỏi đây thôi”.

Cố Thanh Hy liếc nhìn khoảng sân bị bỏ hoang, cũng không biết Dạ Mặc Uyên có nổi điên hay không sau khi biết được nàng đã rời đi?

Cuộc hôn nhân của họ vốn dĩ là một vụ giao dịch, nàng cũng không quên việc chữa khỏi độc và chân của hắn, đợi nàng giải được bí mật chuông Phá hồn ắt sẽ trở về.

‘Kẽo kẹt’ một tiếng.

Cố Thanh Hy đẩy cánh cửa đã bị phủ đầy bụi từ lâu, và thứ xuất hiện trong tầm mắt nàng là khuôn mặt ai oán của Ma chủ.

Ma chủ có khuôn mặt xinh đẹp vô song như yêu nghiệt, cùng một đôi con ngươi tuyệt đẹp dị sắc, chỉ là không biết có phải là bị đánh hay không mà đôi mắt của màu lam nhạt của hắn lúc này đã biến thành mắt gấu trúc.

Ngay cả đôi môi đỏ mọng gợi cảm cũng lệch sang một bên, thoạt nhìn có chút ‘đầu Ngô mình Sở’, là ảo giác pha trộn giữa thánh phẩm và thứ phẩm.

Ma chủ hờn tủi nói: “Tỷ tỷ, tỷ không cần A Mạc nữa sao?”

Tiêu Vũ Hiên giống như gặp phải đại địch mà siết chặt chiếc quạt trong tay, sẵn sàng cúng tế bất cứ lúc nào.

Cố Thanh Hy giật mình hỏi: “Là bị Dạ Mặc Uyên đánh sao?”

“Đau quá, tỷ tỷ cũng không thương tiếc A Mạc”.

Cố Thanh Hy tặc lưỡi: “Dạ Mặc Uyên ra tay quả thực rất hung tàn, một khuôn mặt xinh đẹp như vậy đến ta cũng không nỡ động tới”.

Vừa nói tầm mắt của nàng vừa hạ xuống phía dưới, cuối cùng dán chặt vào nửa mình dưới của hắn ta.

Tiêu Vũ Hiên choáng váng.

Người phụ nữ này lại bắt đầu rồi.

Rốt cuộc nàng ta thiếu thốn đàn ông đến mức nào.

Nhìn thấy trai đẹp bất luận xấu hay tốt đều không chối từ.

“Tỷ tỷ, tên đàn ông này là ai?”, Ma chủ nheo lại đôi mắt nguy hiểm, sát khí thoáng lóe qua.

Cố Thanh Hy sững người một lúc.

Cho dù Tư Mạc Phi biểu hiện ngây thơ thế nào nàng cũng không quên thân phận ma chủ của hắn.

Cố Thanh Hy khoác lấy vai Tiêu Vũ Hiên, cười đáp: “Đây là đệ đệ của ta, trông có giống ta không?”

Sát khí nguy hiểm tiêu tan vài phần, thay vào đó là dáng vẻ nghi hoặc: “Đệ đệ? Ruột thịt sao? Tại sao không giống nhau chút nào vậy?”

“Không lẽ còn có thể là giả?”

Nói như vậy đây là cậu em vợ của hắn rồi?

Ma chủ đột nhiên bật cười, một nụ cười đầy lẳng lơ và mê hoặc: “Thì ra là Tiểu Hiên Hiên, thất lễ thất lễ, chẳng bao lâu nữa chúng ta chính là người một nhà rồi”.

Tiêu Vũ Hiên quăng cái nhìn đầy căm giận về phía Cố Thanh Hy.

Biểu thị điều gì đang xảy ra vậy?

Cố Thanh Hy ngược lại tiếp tục giới thiệu một cách hào phóng: “Tiểu Hiên Hiên, đây là đệ đệ của ta, Tư Mạc Phi, ngươi có thể gọi hắn là A Mạc”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play