Sáng sớm Hứa Ngôn thức dậy, rón rén rửa nặt xong,Thẩm Thực vẫn chưa tỉnh, nhưng mà tư bản không giống với người lao động bình thường, Hứa Ngôn vội vàng đi làm, còn Thẩm Thực có thể ngủ cho đến khi anh sẵn sàng mở mắt.
Rèm cửa sổ được kéo không khe hở, trong phòng một mảnh tối tăm, Hứa Ngôn mặc xong áo khoác từ phòng thay đồ đi ra, đi đến bên giường, cúi người nhìn chằm chằm giương mặt Thẩm Thực.
Thật ra không nhìn rõ lắm, mà gương mặt kia quả thực quá quen thuộc, không thấy rõ không phải là vấn đề. Hứa Ngôn vươn tay, vuốt nhẹ trên gò má của Thẩm Thực, nhẹ giọng nói: “Em đi làm đây, bữa sáng ở trong phòng bếp, anh nhớ ăn một chút.”
Hô hấp của Thẩm Thực vẫn đều đều, không hề bị quấy rầy, Hứa Ngôn đứng dậy bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lúc xuống lầu, cậu đưa tay sờ sau gáy, có chút đau, là Thẩm Thực làm.
Tối hôm qua, Hứa Ngôn đỡ anh đến giường, kết quả cả hai cùng ngã xuống, Hứa Ngôn chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Thực đột ngột đè lên sau gáy. Người say rượu ra tay không biết nặng nhẹ, hành động này cũng không còn xa lạ gì với Hứa Ngôn, ở phương diện giường chiếu Thẩm Thực ngang bướng như thế nào Hứa Ngôn hiểu rõ hơn hết, cậu còn hoài nghi có phải Thẩm Thực có đam mê gì đặc biệt, nhưng bởi vì khả năng kiềm chế tốt hoặc lười dùng trên người cậu cho nên bản thân mới có thể buông thả sống đến bây giờ.
Hứa Ngôn bị đè xuống cũng không giãy dụa, đều mà đàn ông, ai biết được uống sấy rồi là không cứng nổi, không chừng Thẩm Thực chính là tâm trạng không thoải mái muốn phát tiết.
Hô hấp Hứa Ngôn có chút khó khăn, nuốt xuống, thở dài cười cười nói: “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ, đừng tức giận.” Có trời mới biết Thẩm Thực ghét nhất là khi Hứa Ngôn gọi anh là bảo bối, mê man trong cơn say nghe cậu nói lời không nghiêm túc như thế, ra tay càng nặng, bàn tay đặt ở sau gáy, ngón trỏ và ngón cái hai bên bóp càng mạnh, Hứa Ngôn cau mày rên lên một tiếng.
“Cậu thực sự rất phiền.” Thẩm Thực cuối cùng cũng mở miệng lên tiếng, buông tay nằm xuống, nhắm mắt lại như đang ngủ.
Hứa Ngôn nằm ở trên giường một hồi lâu, cổ đau đến tê rần, cậu chầm chậm đứng lên, đi vào phòng tắm giặt một chiếc khăn nóng, quay lại giúp Thẩm Thực lau mặt.
Cuối cùng, cậu ngồi xuống, đầu ngón tay trượt từ trán Thẩm Thực xuống đường sống mũi thẳng tắp, giống tên lưu manh nói: “Em rất phiền, phiền anh nhiều năm như thế, sao anh vẫn chưa quen.”
Trở lại phòng tắm, Hứa Ngôn nghiêng người đi rửa mặt, hơi nước bốc lên nghi ngút, cậu ngẩng đầu, trên mặt ướt sũng nước, nhìn gương mặt mơ hồ trong gương, không hiểu được cứ ngẩn ngơ. Đôi mắt có chút đau, chắc là do dính nước, Hứa Ngôn vươn tay lau gương, nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của mình.
Cậu thật là, đã phiền Thẩm Thực nhiều năm như thế, sao còn chưa thấy quen – còn cảm thấy buồn rầu, khổ sở vì chút chuyện nhỏ này.
Ở công ty bận rộn cả buổi sáng, đến gần trưa mới rảnh một chút, Hứa Ngôn nằm nhoài trên bàn làm việc, mở điện thoại ra gửi cho Thẩm Thực một tin nhắn qua WeChat: Hôm nay có tới công ty không? Đầu còn choáng không? Nếu còn chóng mặt thì hãy ngủ trưa nghỉ ngơi một chút.
Thẩm Thực vừa mới kết thúc cuộc họp, lúc trợ lý mang điện thoại đến vừa đúng lúc điện thoạ sáng lên, anh lướt qua tin nhắn, hoàn toàn chưa thấy rõ, tổng giám đốc dự án đi đến, vội vàng đưa văn kiện nói: “Thẩm tổng, phòng tiếp thị bên kia vừa mới….” Thẩm Thực ấn mi tâm, nhận lấy tài liệu – đầu vẫn còn choáng.
Mãi đến khi tan ca, tin nhắn WeChat gửi đi vẫn không có được câu trả lời, ngay cả phản hồi “Ồ” “Ừ” một cách qua loa như bình thường cũng không có. Hứa Ngôn thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, tàu điện ngầm đông người chen lấn, cậu dựa vào một bên cửa xe, nhìn hình ảnh phản chiếu qua cửa kính, đường hầm bên ngoài cửa sổ vượt qua. Hứa Ngôn đoán Thẩm Thực hẳn vẫn còn giận, tức giận vì cậu hôm qua đột nhiên quay về, giận vì cậu ở trước mặt mọi người quay đầu bước đi… giận cậu da mặt dày phiền anh nhiều năm như thế. Nghĩ như thế, Thẩm Thực quả thật cũng không dễ dàng gì.
Về đến nhà, Hứa Ngôn vào bếp nấu cơm, trong nhà không có thuê bảo mẫu, chỉ có người quét dọn theo giờ, việc nhà bình thường đều do cậu đảm nhận. Lúc Thẩm Thực mở cửa, Hứa Ngôn vừa tắt máy khử mùi, đang lau dọn bồn rửa chén, cậu vẫn còn đeo tạp dề, dưới tạp dề là áo sơ mi trắng – Hứa Ngôn thật ra cũng là một người có thể diện, giám đốc bộ phận của một công ty, năng lực xuất chúng, thu nhập khá, ngoại hình đẹp trai ưa nhìn, nhưng đáng tiếc lại một người da mặt dày.
Nhưng chỉ da mặt dày với một mình Thẩm Thực.
“Về rồi à.” Hứa Ngôn bưng thức ăn đặt lên bàn, lấy cho Thẩm Thực một chén canh, nói: “Nếu vẫn còn khó chịu, uống chút canh nóng, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút”. Cậu tháo tạp dề, nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế. Thẩm Thực bước tới vị trí đối diện cậu, lúc đi ngang qua Hứa Ngôn, nhín xuống gáy cậu liền thấy vết bầm còn đọng lại hiện ra dưới làn da trắng nõn có chút chói mắt, nhờ vào cổ áo che lại.
Thẩm Thực khẽ cau mày, ngón tay cái và ngón trỏ theo bản năng mân mê mấy lần – bàn tay có chút ngứa lạ thường.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Thực ngồi dựa vào ghế sô pha đọc sách, Hứa Ngôn ngồi trên ghế sofa lười, mở màn hình máy chiếu, tìm đại một bộ phim để xem. Phòng khách mờ tối, chỉ có ngọn đèn bên người Thẩm Thực phát sáng, Hứa Ngôn cả người mềm mại nằm lún xuống, dần dần cơn buồn ngủ ập đến, nhìn màn hình, rồi quay qua nhìn gò má Thẩm Thực, muốn bảo anh đừng ngồi đọc sách dưới ánh đèn như vậy, nên vào thư phòng để xem. Nhưng vẫn chưa thể mở miệng, sợ làm phiền anh…Hứa Ngôn nhắm mắt lại, mơ màng chìm vào giấc ngủ trong âm thanh lật sách và tiếng đối thoại của bộ phim.
Lúc tỉnh lại bộ phim đã đến phần kết, phần giới thiệu với chữ màu trắng đang chầm chậm chạy lên dưới nền đen. Thẩm Thực không biết từ khi nào đã ngồi gần ghế sofa lười, chống cằm nhìn màn hình lớn, lại giống như đang cúi nhìn Hứa Ngôn – Hứa Ngôn cũng không chắc chắn. Hai người lại gần nhau, Hứa Ngôn giơ tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối Thẩm Thực, vừa mới tỉnh dậy, âm thanh hơi khàn khàn, hỏi anh: “Không mệt sao? Ngủ sớm đi.”
Thẩm Thực hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hôm qua cậu trở về làm gì?”
Còn có thể làm gì, cố ý về sớm để cùng anh đón sinh nhật, mặc dù anh không cần – Hứa Ngôn cười cười, nói: “Xử lý xong công việc nên trở về, quên nói với anh, lần sau nhất định sẽ nói trước.”
Lần sau nhất định. Câu nói này Hứa Ngôn đã nói không biết bao nhiêu lần, cậu quả thật đều làm được. Chỉ là cậu cứ luôn bị trách cứ, lúc cậu nói điều gì, không cẩn thận làm phiền đến Thẩm Thực…Thẩm Thực chưa từng cho cậu một chuẩn mực, khi Hứa Ngôn làm một chuyện, cậu không biết rằng mình đã xâm phạm vào ranh giới của Thẩm Thực, sau đó bị chất vấn một cách lạnh lùng.
Chỉ có cậu vẫn luôn nhân nhượng, vẫn đang học tập, như đứa trẻ mới tập tành bước đi, học tập những điều mà Thẩm Thực có thể chấp nhận khi yêu anh. Thẩm Thực cũng chưa bao giờ nhắc nhở cho cậu một gợi ý nào, Hứa Ngôn vẫn luôn ngầm hiểu nguyên tắc đó từ những biểu cảm lẫn lời nói lạnh lùng của anh, cũng đã thành thói quen.
Thẩm Thực không nói lời nào, Hứa Ngôn đột nhiên ngoắc ngón tay với anh, nói: “Anh lại gần đây chút” Thẩm Thực liếc nhìn cậu một cái, Hứa Ngôn đến cười cũng lười biếng, một bên mặt được ánh đèn mở ảo chiếu sáng, hiện ra vẻ đẹp dễ nhìn của chàng trai trẻ. Thẩm Thực cúi người, dựa sát người, trên mặt không cảm xúc, lạnh lùng hỏi: “Làm gì”
Lần này đến lượt Hứa Ngôn không nói, vươn người ôm lấy cổ Thẩm Thực, ngẩng đầu hôn anh. Bên nhau mấy năm, hôn ở đâu, hôn như thế nào khiến Thẩm Thực có phản ứng, Hứa Ngôn là người rõ nhất. Cậu mút lấy môi dưới của Thẩm Thực, cọ lên cằm anh, ngón tay cậu vuốt nhẹ sau đầu anh. Hô hấp của Thẩm Thực trở nên nặng nề, Hứa Ngôn buông anh ra, thấp giọng nói: “Em tỉnh rồi, nếu anh không mệt thì làm đi.”
Hai người hôn nhau, Thẩm Thực ôm lấy Hứa Ngôn đè cậu xuống sô pha, Hứa Ngôn tự mình cởi thắt lưng, cũng mò mẫn cởi cho Thẩm Thực. Áo sơ mi của cậu bị Thẩm Thực làm cho nhăn nhúm, mở từng cúc áo, cà vạt chưa tháo, lủng lẳng trên cổ rủ xuống ngang đến bụng. Thẩm Thực luồn bàn tay vào sau gáy Hứa Ngôn, hai ngón tay giữ chặt gáy, vết bầm sau gáy vẫn còn chưa tan, di chuyển ngón tay vừa vặn dán vào đó – tay cũng không còn cảm giác ngứa nữa.
Thân thể bị mở rộng quá mức, Hứa Ngôn ngẩng đầu lên thở dốc, yết hầu lộ ra, yếu ớt không chút phòng bị, Thẩm Thực cắn lên đó, Hứa Ngôn rên rỉ một tiếng vì đau, ôm chặt lấy lưng anh. Chỗ nào cũng thấy đau, nhưng Hứa Ngôn thích, cậu biết Thẩm Thực cũng rất thích – thích làm cho cậu đau.
Đau cũng tốt, còn hơn là không cảm giác, nếu mạnh mẽ quá lâu Hứa Ngôn dễ chìm vào mờ mịt. Cậu không sợ nhạt nhẽo, thứ cậu sợ là sự thờ ơ không chút động lòng của đối phương, càng sợ chính mình vì sự lạnh nhạt của Thẩm Thực mà dần cảm thấy chai lì. Cậu nguyện ý bào mòn mọi góc cạnh của bản thân, san bằng rồi lại bị khoét ra một khoảng rồi tiếp tục san bằng, cứ lặp lại một vòng tuần hoàn như thế, đến một ngày nào đó cậu sẽ trở thành người phù hợp nhất với Thẩm Thực.
Trừ khi Hứa Ngôn tự mình từ bỏ, không ai mong có thể khiến cậu dừng lại, Thẩm Thực cũng không được.