Mưa xuân kéo dài, bay xuống trên y phục của mọi người. Việt Tiềm đứng trong mưa, cạnh hắn còn không ít người ở cùng đứng ngoài cửa cung, lẳng lặng chờ đợi, đều là tuỳ tùng của con cháu nhà quý tộc. 

Chiêu Linh đi từ Phán cung ra, vội vã trèo lên xa ngựa. Y ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xám xịt, nói với Ngự phu: “Về Biệt đệ.” 

Từ khi học tập tại Phán cung, Chiêu Linh thường xuyên ở lại Biệt đệ qua đêm. Hôm nay cũng vậy. 

Màn xe được thả xuống. Chiêu Linh thản nhiên dựa vào trong buồng xe. Xe ngựa chậm rãi tiến lên, tuỳ tùng theo sát ở phía sau. 

Bỗng nhiên, Chiêu Linh nghe thấy có người gọi y, mà Ngự phu nghe tiếng cũng đã dừng xe lại. Phía sau có một chiếc xe ngựa đuổi tới, ngồi trên xe là con trai thứ bảy của Quốc quân Dung Quốc — công tử Chiêu Thuỵ. 

Chiêu Thuỵ thân hình đầy đặn, trông còn mập hơn một vòng so với năm trước. Hắn lò dò đi từ trong buồng xe ra, nhiệt tình chào hỏi: “Bát đệ, ngày hôm nay có về Vương cung không?” 

Hẳn là hắn muốn đi dạo cùng Chiêu Linh, cho nên mới cố ý đuổi theo, dò hỏi. 


Chiêu Linh trả lời: “Ta không về.” 

Hai chiếc xe cứ vậy mà tách ra, càng đi càng xa. Lúc này, mưa cũng lớn dần, tiếng nước mưa rơi át cả tiếng người. 

Nhìn theo xe ngựa của Chiêu Linh rời đi, Chiêu Thuỵ tự mình lẩm bẩm: “Ta thật sự không hiểu. Toà Biệt đệ kia của y trống rỗng, ngay cả mỹ cơ hát ca khiêu vũ còn chẳng có, ở nơi đó thì có gì thú vị chứ?”

Biệt đệ của Chiêu Thuỵ có đông đảo mỹ cơ, hắn có thể tuỳ ý tầm hoan mua vui. Có điều hắn cũng không ở lại BIệt đệ nhiều mà thường xuyên hồi cung hơn, thừa dịp chưa bị đuổi tới đất phong sẽ dành thời gian biểu hiện trung tâm tận hiếu với phụ vương, giữ gìn mối quan hệ. 

Việt Tiềm tháp tùng bên xe ngựa của Chiêu Linh, không che cũng chẳng chắn, một thân quần áo bị mưa xối cho ướt nhẹp. Hắn không thèm để ý nước mưa, trái lại đang quan sát xe cộ đi tới đi lui trong mưa bụi. 

Những người ngồi bên trong xe kiệu, hoặc là học sinh, hoặc là học quan của Phán cung. Mỗi người bọn họ đều mang theo tuỳ tùng, tuỳ tùng của mỗi người cũng không hề giống nhau. 

Đứng bên ngoài Phán cung, Việt Tiềm đã gặp công tử Chiêu Thuỵ vô số lần, thế nhưng chưa bao giờ Chiêu Thuỵ nhận ra hắn, từ xưa tới nay cũng không hề chú ý tới hắn. 

Biệt quán của Chiêu Linh rất gần Phán cung, cách một đoạn đường nhỏ. Dù là vậy, mưa rào vẫn xối ướt từng vị tuỳ tùng, hệt như mới vớt từ trong nước ra vậy. 

Mưa to không ngừng hắt lên mặt mũi Việt Tiềm, che khuất tầm mắt của hắn. Việt Tiềm không nâng tay lên lau, chỉ chớp mạnh đôi mắt mấy lần. Những tuỳ tùng khách hoặc là cuống quýt căng tay áo che mưa, hoặc là thấp giọng oán giận, chỉ có hắn thờ ơ không động lòng. 

Khi còn là một Nô nhân, hắn đã gặp bao nhiêu đau khổ, phải kéo võng bắt cá trên sông trong mưa rào sóng lớn, có vài lần còn suýt nữa gặp nạn. Đi trên con đường rộng rãi bằng phẳng, chỉ là mưa rào mà thôi, không ảnh hưởng gì nhiều đến Việt Tiềm. 

Việt Tiềm không để ý, người khác sẽ để ý. 

Hắn vẫn luôn theo sát vị trí bên cạnh cửa sổ xe ngựa, vị trí này vô cùng gần với chủ nhân trong xe. Chiêu Linh đột nhiên nghe thấy tiếng mưa rơi, đẩy cửa sổ ra nhìn, trông thấy nước mưa như trút xuống, dồn dập đánh vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Việt Tiềm, làm áo hắn ướt nhẹp. 

Việt Tiềm không có phản ứng như người bình thường, không hoảng loạn, không che mưa, như đã tập mãi thành quen. 

Khoảng thời gian này ở chung, Chiêu Linh phát hiện Việt Tiềm khác hẳn với những người thường còn lại. Phản ứng của hắn đối với bên ngoài có lúc rất chậm chạp, quá nửa có liên quan đến kinh nghiệm cuộc sống sau chuỗi ngày gian khổ trong Hữu uyển. 

Xe ngựa đội mưa to trở về Biệt đệ, tuỳ tùng theo xe tất cả đều bị nước mưa dội cho ướt nhẹp. 

Việt Tiềm mang một thân quần áo thấm đầy nước quay trở về Trắc ốc. Hắn gỡ phát quan xuống, cởi ủng ra, lột hết quần áo trên thân xuống, cầm lấy một tấm khăn vải lau chùi thân thể. 

Vừa mới lau sạch thân thể, còn chưa kịp lau tóc, đã nghe thấy tiếng thị nữ bên ngoài gọi hắn: “Mau mau đi qua, công tử gọi ngươi.” 

Việt Tiềm mặc một bộ quần áo khô ráo vào, cài lại phát quan lên đầu tóc còn ẩm ướt. Hắn mở cửa phòng, cùng thị nữ đi tới phòng của Chiêu Linh. 

Nếu những người hầu khác muốn tiến vào phòng ngủ của Linh công tử, trước đó phải đi lên thông báo, có sự cho phép của chủ nhân mới có thể vào. Việt Tiềm thì không cần. Hắn đi theo thị nữ, tiến thẳng vào trong. 

Trong phòng có một thị nữ đang đứng sau màn trướng, nói nhỏ: “Công tử đang thay y phục.”

Từ Phán cung tiến ra xe ngựa, tới biệt quán lại xuống xe tiến vào trong cửa viện. Cả quá trình đó, ít nhiều Chiêu Linh cũng sẽ dính chút nước mưa. 

Chiêu Linh ở bên trong nghe thấy tiếng, gọi: “Việt Tiềm, đi vào.” 

Sau màn trướng chính là phòng ngủ của Chiêu Linh. Đây không phải lần đầu tiên Việt Tiềm bước vào trong. Nghe thấy tiếng, hắn trực tiếp đi vào. 

Chiêu Linh đưa lưng về phía Việt Tiềm. Phát quan trên đầu y đã gỡ xuống, mái tóc dài khoác lên vai. Y vừa cởi bỏ quần áo lót, lộ ra phần lưng trắng nõn bóng loáng. 

Hai mắt Việt Tiềm nhìn thẳng, đúng lúc hắn không biết nên nhìn vào đâu, thị nữ đã phủ thêm một lớp áo mỏng, sau đó là từng tầng từng tầng quần áo phía sau, rườm rà mà phức tạp. 

Chiêu Linh xoay người lại. Thị nữ giúp y thắt đai lưng, người sau liếc mắt nhìn Việt Tiềm vừa mới đi vào một cái, thấy đối phương đã nhanh nhẹn thay một bộ quần áo khô ráo, chỉ có tóc tai là chưa kịp lau khô, nhiễu ra vài vệt nước mảnh trên cổ áo.

Y chỉ lạnh nhạt nói: “Mấy quyển sách lụa vừa mang về bị ẩm, ngươi mang đi hong khô đi.” 

Trong góc phòng, có một cái bếp đồng thau trông rất đặc biệt. Trên bếp có nhựa thông đang đốt nóng, vừa dùng để sưởi ấm, vừa dùng để loại bỏ bệnh nhẹ. 

Khi Chiêu Linh nói những lời này, thị nữ đang buộc chặt đai áo cho y. Hai tay thị nữ ôm qua eo y, bắt đầu thắt đai lưng lại. Để buộc được thắt lưng, nhất định hai thân thể sẽ phải dựa vào thật gần, da thịt va chạm, cử chỉ thân mật. 

Thị nữ xinh đẹp, công tử tuấn mỹ, thân thể gần như dán sát vào nhau. 

Việt Tiềm cụp mắt, trả lời: “Dạ.” 

Nhìn hắn rời đi, Chiêu Linh nghĩ, hắn chưa bao giờ xưng là “thần”, mỗi lần trả lời mệnh lệnh đều chỉ có một chữ “dạ”, sau đó không có gì nữa. 

***

Trên mộc án ở thư phòng cách vách bày hai quyển sách lụa. Trên trang lụa dính vài vệt nước mưa, để khô tự nhiên cũng được, hong khô cũng được. Sách lụa vừa mỏng manh vừa quý giá, thường ngày phải cất giữ thật cẩn thận, không thể tuỳ ý như sách thẻ tre được. 

Việt Tiềm cầm sách lụa trong tay, hong khô bên cạnh bếp lò. Khi hong nhất định phải trải sách lụa lên hai tay, không thể đứng quá gần bếp, cũng không thể đứng quá xa, còn phải duy trì tư thế bất động. 

Nếu là những vật phẩm khác, Việt Tiềm sẽ không sinh lòng quý trọng, thế nhưng đây là sách lụa chỉ dùng để viết những văn tự giá trị, từ xưa đến nay vẫn là thứ quý giá. Hắn ngồi bên cạnh bếp lò, tỉ mỉ hong sách lụa, thần sắc vô cùng chăm chú. 

Chiêu Linh mặc quần áo tử tế, tóc đen xoã tung, dựa vào trên giường nhỏ cách bếp lò bằng đồng thau không xa. Tóc y mang theo hơi ẩm, dù chỉ dính vài giọt nước mưa, vẫn có thị nữ theo hầu sát bên cạnh, phòng tránh nếu y sinh bệnh. 

Y thanh nhàn vô sự, liền nằm ở nơi đó, nhìn Việt Tiềm hong sách lụa. Ánh mắt y không nhìn sách lụa, mà rơi vào trên người Việt Tiềm. 

“Qua lau khô tóc cho hắn.” Y sai khiến thị nữ. 

Vết nước ẩm ướt trên cổ áo Việt Tiềm đang lan rộng. Mái tóc của hắn tích nước, phát quan trên đỉnh đầu cũng ướt nhẹp. 

Mặc dù yêu cầu này cổ quái, thế nhưng thị nữ vẫn sẽ phục tùng. Nàng cầm khăn lụa của Chiêu Linh, bước qua lau tóc cho Việt Tiềm. 

Việt Tiềm tự giác gỡ phát quan xuống, để thị nữ tuỳ ý chải lại rồi lau khô từng lọn tóc của hắn. Trong lòng hắn đương nhiên sẽ cảm thấy quái dị, thế nhưng ánh mắt luôn dừng lại trên sách lụa, không nhấc tay hay quay đầu lại, không muốn đối mặt với Linh công tử. 

Người ta còn đang nhìn hắn chằm chằm, mặc dù quay lưng về phía y, hắn vẫn có thể cảm nhận được. 

Trong quá trình hong khô sách lụa, mái tóc ướt át của Việt Tiềm cũng dần khô ráo, trên người cũng cảm thấy ấm áp. 

Ngoài phòng mưa rơi tí tách tí tách, trong phòng lại ấm áp vô cùng.

Khi sách lụa trên tay Việt Tiềm sắp khô hoàn toàn, bên ngoài tẩm cư truyền đến âm thanh của Trịnh Minh. Gã đứng trước cửa phòng, bẩm báo với Chiêu Linh: “Công tử, thần đã trở về từ trong thành.” 

Cách màn trướng, âm thanh của gã vang dội: “Quân phu nhân mọi sự đều bình an, chỉ là vô cùng nhung nhớ công tử, hỏi công tử khi nào hồi cung.” 

Chiêu Linh trả lời: “Ta đã biết.” 

Cũng chỉ là ba, bốn ngày không hồi cung, Hứa Cơ phu nhân đã sinh lòng nhung nhớ rồi. 

“Quân phu nhân lo lắng đồ ăn ở Biệt đệ không phù hợp với khẩu vị của công tử, cố ý sai thần mang về một hộp ngó sen ngâm mật, nói đây là đồ công tử thích ăn.” Hai tay Trịnh Minh nâng một hộp ngó sen ngâm mật, lớn tiếng bẩm báo. 

Ống tay áo của gã có vài vệt nước nhỏ, ủng da dưới chân cũng dính chút bùn đất, hiển nhiên là vừa mới từ trong thành về. 

Trên đường về đột nhiên gặp mưa, gã lại trú mưa ở trong xe, làm sao có thể bị xối ướt. Thế nhưng, để biểu hiện chính mình gian lao một đường, tới quần áo gã cũng không thay đã vội vội vàng vàng tới đây tìm Chiêu Linh phục mệnh. 

Một thị nữ đi từ trong phòng ra, tiếp lấy hộp ngó sen ngâm mật trên tay Trịnh Minh. 

“Không còn gì thì lui xuống đi.”

Trong phòng truyền ra âm thanh của Chiêu Linh. 

Trịnh Minh đáp: “Vâng, công tử.” 

Gã không rời đi ngay lập tức, mà đuổi theo thị nữ đang cầm ngó sen ngâm mật, nhỏ giọng hỏi nàng: “Ai đang ở trong phòng ngủ của công tử?” Có một bóng người lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng không phải thân ảnh mảnh khảnh của nữ tử. 

Phòng ngủ của Linh công tử không phải nơi tuỳ tiện muốn tiến vào là được, đến Trịnh Minh cũng chưa từng được bước vào. 

Thị nữ phải đem ngó sen ngâm mật xuống bếp, bị Trịnh Minh dính theo một đường, đành phải nói: “Là Việt hầu. Công tử gọi hắn tới hong sách bên trong phòng.” 

Trịnh Minh hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là hắn.” 

***

Xua Trịnh Minh đi, Chiêu Linh đứng dậy, đi tới bên người Việt Tiềm, thấy hắn đã hong khô sách lụa, đang cuộn sách lại thành một bó. 

Chiêu Linh khen: “Không nhìn ra, ngươi còn rất có kiên nhẫn.” 

Quả thực, hắn ngồi hong sách rất lâu, đến tư thế cũng không đổi. Khổ cực là chuyện nhỏ, đáng nói ở đây là đa số người khác sẽ không có được định lực như vậy. 

Chiêu Linh ghé sát lại, nhìn mái tóc của Việt Tiềm, hỏi: “Tóc đã khô chưa?” 

Nhận ra được ý tứ hàm xúc trong câu hỏi của Chiêu Linh, Việt Tiềm nâng tay đi sờ mái tóc rối tung trên vai. Vốn là ướt nhẹp, thế nhưng bây giờ đã khô ráo, hắn trố mắt, trả lời: “Đã khô.” 

Hắn ý thức được, vì sao Linh công tử lại gọi hắn tiến vào, vì sao lại để hắn đi hong sách lụa. 

“Đưa sách lụa cho ta.” 

Chiêu Linh đưa tay đón lấy sách lụa, đầu ngón thon dài, bóng loáng. 

Việt Tiềm nghe được tiếng nhắc nhở, lúc này mới nâng sách lụa lên cho y. 

Cầm sách lụa, Chiêu Linh đi tới trước bàn trang điểm rồi ngồi xuống. Một bên y kiểm tra sách lụa, một bên thị nữ giúp y chải chuốt lại đầu tóc. 

Thấy không có gì cần sai phái, Việt Tiềm lui ra khỏi chỗ ở của Chiêu Linh. Chân hắn sải dài trên bậc đá, nện bước vội vàng. 

Trở lại gian phòng của mình trong Trắc ốc, Việt Tiềm vuốt lại tóc tai, buộc hết mớ tóc dài rối tung lên, kết thành búi rồi dùng trâm cố định lại. Trong phòng đặt sẵn một bàn trang điểm, hắn rất ít khi sử dụng. Giờ phút này, hắn bước đến trước mặt kính, nhìn chính mình trong gương. 

Tự thân biến hoá vô cùng to lớn, đột nhiên nhìn thấy người trong gương, Việt Tiềm cảm thấy vô cùng xa lạ. 

Hắn đã làm nô lệ bắt cá bơi thuyền trong Hữu uyển, làm nô công vận chuyển sách thẻ tre trong Tàng thất, hiện nay lại làm người hầu của Linh công tử, con trai của Quốc quân Dung Quốc. 

Hắn rốt cuộc là cái gì? Hắn muốn làm cái gì? 

Việt Tiềm che mặt gương lại, trên bàn là hộp gỗ sơn son, đồ án tinh xảo, đến cả cái lược trên mộc án trông cũng vô cùng đặc biệt. 

Sinh hoạt gian khổ bên trong Hữu uyển nhiều năm khiến cho một số phương diện của Việt Tiềm trở nên chậm chạp. Chính hắn cũng không biết, những vật dụng mình đang có tinh xảo đến mức nào.

Năng lực phỏng đoán tâm tư chủ nhân của quản gia, quả thật quá mạnh mẽ. 

***

Hoàng hôn buông xuống, mấy tên đầu bếp xếp hàng nghiêm chỉnh dưới bậc cửa. Hai tay họ nâng lên những cái mâm, trong mâm toàn là đồ ăn. Quản gia tiếp nhận đồ ăn từ tay đầu bếp, mỗi món đều sẽ nếm thử một lần, xem trước mùi vị, sau đó tự mình đem đồ ăn vào trong phòng, đặt lên bàn ăn. 

Món ngon mỹ vị xếp đầy bàn. 

Mỗi món Chiêu Linh chỉ ăn một phần rất nhỏ, y vô cùng kén ăn. 

Đầu bếp đứng ở ngoài cửa vừa thấp thỏm vừa bất an, lo sợ thức ăn không đúng với khẩu vị của chủ nhân, sẽ lại bị quản gia trách phạt. Sợ bị khiển trách không chỉ có đầu bếp mà còn có nhạc công, bọn họ thổi sáo trúc, lại đánh đàn, phụ trách trợ hứng. 

Một bữa cơm chiều, một đám người vây quanh hầu hạ. Chiêu Linh từ nhỏ đến lớn, vẫn là áo đến đưa tay, cơm đến há mồm. 

Việt Tiềm cắt một nửa miếng thịt chưng, chọn chỗ ngon nhất rồi lại cắt ra thành bảy, tám miếng thật mỏng, xếp lên một cái khay đồng thau sơn vàng rực rỡ. Khi hắn làm những việc này, bên cạnh có quản gia chỉ đạo, phải chú ý rất nhiều quy củ. 

Quản gia đợi Việt Tiềm xếp xong thịt mới bưng lên, theo thứ tự mà đặt đến trước mặt Chiêu Linh. 

Thị nữ gắp một miếng thịt trên khay đồng thayu, chấm vào muối tiêu, sau đó mới bỏ vào trong chén của Chiêu Linh. 

Bảy, tám miếng thịt, Chiêu Linh chỉ ăn đúng ba miếng. Bàn ăn bao nhiêu mỹ vị, có những món y còn chẳng động tới một đũa. 

Chiêu Linh gắp ngó sen ngâm mật lên, chậm rãi ăn. Vẫn là ngó sen ngâm mật của mẫu thân đưa tới ăn ngon nhất. Ăn xong ngó sen, Chiêu Linh nhấc một tay lên, thị nữ bên cạnh bèn lấy khăn lau tay cho y. 

Trong bụng đã no rồi, Chiêu Linh liếc mắt qua một bàn đầy đồ ăn, nói: “Bỏ đi.” 

Quản gia đang muốn lấy đi, bỗng nhiên lại nghe thấy Chiêu Linh nói: “Chậm đã.” Lão lập tức dừng động tác lại, chờ đợi chỉ thị mới. 

“Lấy cho hắn một bộ bát đũa, đồ ăn tương tự như ta.” Chiêu Linh hạ lệnh cho người đối diện, ánh mắt lại nhìn về Việt Tiềm phía sau. 

Việt Tiềm nhận lệnh hầu hạ Chiêu Linh dùng cơm, lúc này trong bụng hoàn toàn trống rỗng. 

Quản gia đáp: “Vâng, công tử.” 

Được ăn đồ ăn giống như chủ nhân, đây chính là vinh quang vô cùng to lớn. 

Không dám thất lễ chút nào, quản gia tự tay cầm muỗng, múc canh thịt, bới cơm, bưng ra một phần đồ ăn giống hệt như của Linh công tử, đặt xuống trước mặt Việt Tiềm. 

Trên mâm có thịt dê nướng, canh thịt bò, ba ba chưng, cá hấp, cơm lúa mạch, ngó sen ngâm mật, còn có thịt rang muối và rất nhiều món khác nữa. 

Việt Tiềm nhìn một bàn đầy mỹ vị, trong lòng cảm thấy vô cùng bất ngờ. 

Chiêu Linh nhìn chằm chằm vào Việt Tiềm, giục: “Mau ăn đi.” 

Bé ngoan Chiêu Linh từ nhỏ đã bị mẫu thân giục ăn cơm, không nghĩ có một ngày chính mình sẽ đi giục người khác ăn cơm. 

Việt Tiềm cầm lấy đôi đũa sơn son, thưởng thức từng loại đồ ăn một. Sườn cừu nướng thơm ngát, canh thịt bò nức mũi, thịt ba ba chưng trong veo, còn có đặc sản của Dung Quốc – ngó sen ngâm mật hắn chưa bao giờ thưởng thức… 

Ngó sen ngâm mật rất ngọt, khiến Việt Tiềm nhớ tới vị ngọt duy nhất trong ký ức của hắn – lần ăn kẹo mạch nha trong Hữu uyển năm nào. 

Nếm trải mỹ vị trên đầu lưỡi khiến người ta vui thích, cũng khiến cho người ta yếu đuối. 

Mỗi một món đều là thứ đến cầu cũng chẳng dám ở Hữu uyển. Đồ ăn của Nô nhân buổi tối đều là canh cá hầm với rau dại, đôi khi là thêm vài con ngao sò không lọt được vào mắt của binh sĩ mà thôi. 

Những loại thịt dê, bò này là đồ ăn chuyên cung cấp cho quý tộc. Rất nhiều bách tính bình thường cả đời cũng chẳng thể nếm thử, dù chỉ là một miếng. 

Việt Tiềm có ăn thì ăn, có uống thì uống, không lãng phí chút đồ ăn nào. Rất nhanh, đĩa đã sạch bóng. 

Chiêu Linh ngồi một bên xem Việt Tiềm ăn uống, đột nhiên cảm thấy những món ăn này rất thơm ngon, rõ ràng khác xa so với lúc chính mình ngồi ăn.

Chẳng biết vì sao, khi nhìn hắn thưởng thức món ngon, nội tâm y lại sinh ra cảm giác thoả mãn. 

Chờ tới khi Việt Tiềm dùng bữa xong, quản gia mới dẫn người thu dọn. 

Mấy nô bộc nhấc theo hộp cơm, nâng mâm đồng, mang hết bếp lò và những vật dụng còn lại xuyên qua cửa chủ viện, quay trở về thềm đá trong sân biệt viện, không khỏi nhỏ giọng nghị luận chuyện phát sinh khi công tử dùng bữa. 

Một tên nô bộc nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy chuyện như vậy, tên người hầu kia đúng là có lộc ăn!” 

Một người khác đáp lời: “Nếu ta có thể được ăn một bữa như vậy, mai có chết ta cũng cam lòng!”

Có ai mà không yêu món ngon mỹ vị, huống hồ là hạ nhân một ngày hai bữa chỉ có cơm đậu cá mắm kèm rau dưa đạm bạc. 

Trịnh Minh ăn cơm no trong nhà bếp của biệt việt, đang muốn trở về chủ viện lại nghe được cuộc đối thoại của nô bộc. Lòng đố kị qua đi, gã cảm thấy vô cùng khó hiểu. 

Làm người hầu của Linh công tử đã một thời gian, gã chưa bao giờ thấy Linh công tử chia sẻ đồ ăn cho người hầu đi theo mình. 

Trịnh Minh lẩm bẩm một mình: “Tên Nô nhân Tàng thất này, rốt cuộc hắn có lai lịch gì?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play