Y đột nhiên ý thức được, mấy lần y gặp gỡ Việt Tiềm, chưa bao giờ trông thấy chút phiền muộn nào trên mặt hắn, một chút vết tích đau thương cũng chẳng có. Chiêu Linh không khỏi suy nghĩ, cảm xúc trong ngày thường của hắn là thế nào, hắn đăm chiêu vậy là đang nghĩ những gì?
Trong phòng lặng im, chẳng biết đã qua bao lâu, quản gia vội vàng tiến vào bẩm báo: “Công tử, thợ khoá đã đến!”
Chiêu Linh đứng lên, nói: “Truyền hắn tiến vào.”
Việt Tiềm cũng chậm rãi đứng lên. Xiềng chân theo động tác của hắn phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Thợ khoá quỳ trên mặt đất, cúi đầu kiểm tra xiềng sắt trên chân Việt Tiềm. Vì kinh ngạc, gã há to mồm, thế nhưng cái gì cũng không nói ra.
Trên đường tới đây, người hầu kia đã nhắc nhở gã, cái gì cũng đừng hỏi, chỉ cần chú tâm đến mở khoá, mở không được sẽ bắt gã trói lại.
Thợ khoá nhận ra đây là khoá sắt chuyên dụng của quan phủ, điều này chỉ rõ người này là nô lệ của quan phủ mà không phải nô lệ của phú thương hay gia đình nhỏ.
Nếu là nô lệ của quan phủ, làm sao có khả năng làm mất chìa khoá xiềng chân được? Sao lại phải gọi thợ khoá tới mở ra?
Nếu gã hỗ trợ mở khoá ra, quan phủ tra xét xuống dưới, nhất định gã sẽ bị bắt giam, nói không chừng còn bị đày đi làm nô lệ; nếu không hỗ trợ người ta mở khoá, toà biệt quán này khí thế bất phàm, gã cũng chẳng dám suy đoán thân phận của chủ nhà, nào dễ đắc tội được.
Thợ rèn nào dám chối từ nói không biết mở. Gã lấy từ bên hông ra một xâu chìa khoá lớn, vừa run lẩy bẩy vừa tìm cách mở chìa.
Đôi xích sắt kia đang ở ngay trước mắt, phía sau lưng là thiếu niên thân phận cao quý hiển hách đang nhìn gã chằm chằm.
Tay thợ khoá run rẩy hệt như lão già đã bảy, tám mươi tuổi, tra đến mấy lần chìa cũng chẳng cắm đúng vào lỗ khoá được. Mặc dù ổ đã ở ngay trước mắt, nhưng chìa có tra tới mấy lần cũng chẳng mở được ra.
Chìa này không được, mở không ra, cái kia cũng không đúng.
Thợ khoá mồ hôi đầm đìa, không ngừng run sợ.
Đương căng thẳng hốt hoảng, chìa khoá trong tay thợ khoá đột nhiên bị cướp đi. Gã ngẩng đầu lên nhìn, thấy là thiếu niên cao quý không thể nhìn thẳng kia, lại cúi đầu xuống ngay lập tức, ép mình càng thấp hơn, hận không thể chôn mình trong đất.
Bởi vì hắn phủ phục trên đất, cho nên không nhìn được vẻ mặt khiếp sợ của quản gia và người hầu bên cạnh.
Quản gia và người hầu cũng chẳng dám ngăn cản hành động của Chiêu Linh, đều trợn mắt lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Chiêu Linh ngồi xổm xuống trước mắt Việt Tiềm. Trong tay y cầm xâu chìa khoá, động tác nhanh nhẹn thử từng chìa, cuối cùng cũng có một chiếc sau khi tra vào lỗ khoá có thể xoay được. Chỉ nghe “cạch” một tiếng, một bên xiềng sắt đã được mở ra!
Xiềng sắt khoá chặt trên chân theo năm tháng cuối cùng cũng được cởi bỏ, rơi xuống đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh, để lộ ra cổ chân đầy những vết thương cũ của Việt Tiềm, đánh dấu lại những năm tháng dài đằng đẵng phải chịu đựng ràng buộc.
“Trịnh Minh, tới đây.”
Chiêu Linh đưa chiếc chìa khoá trong tay cho người hầu đứng sau. Y vỗ vỗ tay, chậm rãi đứng dậy, cảm thấy ngồi xổm có chút mệt mỏi.
Việt Tiềm đang cúi đầu nhìn, Chiêu Linh ngẩng đầu lên, hai người gần trong gang tấc. Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đối diện với con ngươi sâu không thấy đáy của Việt Tiềm, lúc này Chiêu Linh mới ý thức được chuyện minh vừa làm thái quá đến mức nào.
Y tự tay mở còng cho một tên nô lệ.
Quả thật, y chẳng cần tự tay động thủ. Thợ khoá tay run, y có thể gọi quản gia, gọi người hầu đi làm.
Trịnh Minh có hơi không tình nguyện, thế nhưng gã cũng coi như có mắt nhìn, biết công tử rất coi trọng Nô nhân Tàng thất này. Gã cúi rạp người, nằm nhoài bên chân Việt Tiềm, cầm chìa khoá mở ra xiềng sắt trên chân còn lại của Việt Tiềm.
“Cạch” một tiếng, xiềng sắt theo đó mở ra. Việt Tiềm lập tức gỡ ngay xiềng chân xuống, dùng tay sờ sờ cổ chân. Trọng lượng quen thuộc đã bị gỡ xuống, giờ đây hai chân hắn chẳng còn trói buộc.
Chiêu Linh hỏi quản gia: “Đã thu dọn phòng ốc chưa?”
“Hồi bẩm công tử, lão nô đã gọi người tới dọn dẹp sạch sẽ rồi. Gian phòng đầu tiên quay về hướng đông, ánh sáng rất tốt, gian phòng cũng rộng rãi, ở lại sẽ rất thoải mái.” Quản gia hầu hạ quyền quý đã nhiều năm, am hiểu nhất là nghe lời đoán ý.
Hiểu được cách phỏng đoán tâm tư của chủ nhân, gian phòng phân cho Việt Tiềm đương nhiên sẽ là gian phòng tốt nhất trong Trắc ốc.
Trịnh Minh nhanh chóng dẫn thợ khoá đi ra ngoài. Thợ khoá được trọng thưởng, vừa mừng vừa sợ, tự biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Quản gia dẫn Việt Tiềm tới Trắc ốc, lại thu xếp cho hắn, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một mình Chiêu Linh.
Chiêu Linh đứng trước cửa sổ, nhìn thấy quản gia đi trước, Việt Tiềm theo sau. Quản gia đẩy ra một cánh cửa phòng trong Trắc ốc, quay đầu làm động tác mời với người đằng sau lưng.
Không có sự trói buộc của xiềng chân, Việt Tiềm bước từng bước một, leo lên bậc cửa, đi vào trong phòng của hắn.
Giờ khắc này, trong lòng Chiêu Linh đột nhiên có một loại cảm giác kỳ diệu, tựa như có lại vật phẩm mình đã đánh mất từ lâu, cuối cùng cũng bị y cuộn chặt vào trong túi áo.
Nửa năm trước mang người về từ núi Nam, cuối cùng cũng đã thuộc về mình rồi.
***
Đêm khuya, ngoại thành lại càng thêm yên tĩnh, có điều chẳng phải kiểu hoang vu, một chút âm thanh cũng chẳng có, mà là có thêm những thanh âm nho nhỏ của chim muông động vật. Nơi này cách núi rừng cũng không xa. Ban ngày, nếu phóng tầm mắt nhìn từ cửa sổ, có thể thấy mây mù trắng xoá quấn quanh một đỉnh núi lớn. Ấy chính là núi Nam.
Đêm đầu tiên ngủ tại biệt quán, Việt Tiềm ngủ rất say. Trong tiếng chim kêu rả rích, hắn mơ một giấc mơ, giấc mơ hoá thành thanh xà.
Đã hơn nửa năm không hoá thành thanh xà trong mơ, đây có lẽ là vì biệt quán ở sát bên rừng núi, cũng có lẽ đây chính là duyên cớ của nó.
Thanh xà tự do du ngoạn trong rừng. Nó bò đến ven hồ uống nước, uống xong lại ngẩng đầu, tắm mình trong ánh trăng. Gió rừng thổi qua từng chiếc vảy trên người nó, lại như cánh tay vô hình chải chuốt lại lông bờm thật dài trên lưng, khiến nó thư thái thè dài đầu lưỡi ra ngoài.
Tới hừng đông, Việt Tiềm bừng tỉnh. Đập vào mắt là căn phòng rộng rãi, cửa sổ thật lớn, hắn mới ý thức được bản thân đang nằm trong Trắc ốc sạch sẽ thư thái ở biệt quán. Việt Tiềm lấy cánh tay làm gối, mi mắt nhắm lại, tâm tư bay xa. Trong chốc lát, hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm hai chân của mình, hệt như đang xác nhận lại.
Trên cổ chân hắn vẫn không có vật gì khác. Xiềng chân nặng nề từng trói buộc hắn, hôm qua đã được tháo bỏ.
“Rầm rầm!”
Bên ngoài có người gõ cửa, không biết là ai.
Việt Tiềm đứng dậy mặc quần áo, không trả lời.
“Đã dậy chưa? Mau ra đây!”
Ngoài cửa truyền tới âm thanh nam tử đè thấp, người hẳn là còn trẻ, ngữ khí nôn nóng, đoán chắc là người hầu Trịnh Minh của Linh công tử.
Cách cửa, Việt Tiềm chậm rãi mặc trường bào, đội phát quan[2], ung dung từ tốn, không chút hoang mang nói: “Đang mặc quần áo.”
[2] Phát quan: đồ dùng để vấn tóc.
Đêm qua, quản gia của biệt quán đã tự mình đưa những vật dụng thường ngày tới cho Việt Tiềm, còn có trang phục phù hợp với thân phận người hầu của hắn.
Trường bào bên ngoài, cẩm bào hợp thể bên trong, thắt lưng nạm gỗ, ủng da chất tốt, còn có một chiếc phát quan.
Quản gia là người chuyên phỏng đoán tâm tư của chủ nhân, nhìn thấy chủ nhân thu xếp cho Nô nhân Tàng thất này phòng ở ngay bên cạnh, liền biết trang phục hạ nhân sẽ không thích hợp với hắn.
Không bao lâu, Việt Tiềm ăn mặc chỉnh tề mở cửa phòng, thấy ngoài cửa quả nhiên là Trịnh Minh. Lúc này trong viện đã có đèn đuốc, cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của nô bộc cách vách truyền tới.
Việt Tiềm hiểu được, nhiều người như vậy mà lại không được ngủ đến bình minh, là vì những nha hoàn hầu hạ còn đang ngủ say, Linh công tử cũng muộn một chút mới tỉnh lại.
Thật nhiều năm trước, trong Vương cung Vân Việt Quốc, Việt Tiềm cũng chính là người được hầu hạ kia.
Trịnh Minh thấy trên thân Việt Tiềm là trang phục của người hầu, nghĩ thầm còn rất ra dáng. Trong lòng gã không phục, dựa vào cái gì!
Dựa vào đâu một Nô nhân của Tàng thất như hắn cũng có thể làm người hầu của Linh công tử, cũng có thể đứng ngang hàng với ta, còn được quang vinh khác biệt, ở lại trong Trắc ốc.
Trịnh Minh lạnh lùng nói: “Ngươi vốn là Nô nhân, lại không hiểu quy củ, hôm nay ta mới có lòng tốt tới gọi ngươi. Những ngày sau đó, nghe thấy tiếng gà gáy là phải dậy.”
Dĩ nhiên, gã làm gì có lòng tốt, đây chỉ là bởi vì Linh công tử đã dặn dò mà thôi.
Lại nghĩ tiếp, đây chỉ là một tên Nô nhân thấp hèn, căn bản không hiểu được phải hầu hạ quyền quý như thế nào, tâm lý Trịnh Minh mới thoáng cân bằng.
Sắc trời dần sáng rõ, Trịnh Minh dẫn Việt Tiềm tới bên ngoài phòng ngủ của Linh công tử, đứng dưới bậc cửa, chờ đợi sai phái.
Sáng sớm giá lạnh, Trịnh Minh nhét hai bàn tay vào ủ trong ống tay áo. Gã liếc mắt nhìn Việt Tiềm, thấy đối phương hệt như không hạnh, không hít khí cũng chẳng giậm chân, càng không xoa xoa tay rồi đút vào túi áo.
Trịnh Minh khinh thường nghĩ, Nô nhân đúng là thấp hèn.
Nô nhân sẽ phải gọt băng, vận chuyển băng về kho cất trữ riêng trong trời đông giá rét; phải đốn củi, thiêu than dưới mặt trời chói chang như lửa đốt. Nô nhân hệt như súc vật, chịu nóng, chịu lạnh đến mức tê liệt.
Việt Tiềm sao có thể không biết nóng lạnh, có điều vì sinh tồn trước đây, nên hắn học được cách nhẫn nại mà thôi.
Ánh mắt của hắn lướt qua tường viện, nhìn đến núi Nam ở xa xa. Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống, lưng núi từ từ hiện ra ở phía chân trời, nguy nga tráng lệ vô cùng.
Mặt trời chầm chậm lên cao, ánh mặt trời chiếu lên người mang tới cảm giác ấm áp. Việt Tiềm phảng phất như có thể thấy cây cối hai bên bờ Quái thuỷ, đầu cành dường như đã dồn dập lộ ra chút sắc xanh. Trên khe núi, chim muông uống nước, đầu bờ sông lác đác có vài chiếc thuyền cá, Nô nhân bị binh sĩ xua đuổi xuống lòng sông lạnh giá thấu xương bắt cá cho Quốc quân.
“Công tử tỉnh ngủ rồi?”
Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng Trịnh Minh nói chuyện, Việt Tiềm mới phục hồi tinh thần lại.
Cửa phòng ngủ chẳng biết đã mở ra từ lúc nào. Hai thị nữ yểu điệu đang nâng dụng cụ rửa mặt đi từ trong phòng ra, một người trong đó quay đầu lại, nói nhỏ với Trịnh Minh: “Công tử vừa mới tỉnh lại.”
Giọng nàng nhẹ mà thanh, giống như sợ làm kinh động đến người trong phòng.
“Trịnh Minh, gọi Vệ Hoè chuẩn bị xe.”
Trong phòng truyền tới giọng nói của Chiêu Linh. Thanh âm kia lười biếng, còn mang theo chút buồn ngủ. Trịnh Minh thân là người hầu thiếp thân, thường sẽ hướng về những người khác để truyền đạt mệnh lệnh của chủ nhân, vậy nên gã luôn tự cho mình là người giỏi nhất.
Vệ Hoè là Ngự phu của Chiêu Linh, hiển nhiên, y dự định sẽ hồi cung.
Trịnh Minh lập tức tiến lên, đứng ở cửa đáp lời: “Vâng, công tử. Thần sẽ đi ngay.”
Gã vừa muốn đi, lại nghe người trong phòng nói: “Gọi Việt Tiềm tiến vào.”
Đứng ngoài phòng ngủ không thể thấy được tình huống bên trong. Lúc này chỉ thấy loáng thoáng vài thân ảnh đang đi lại của thị nữ, Linh công tử còn hẳn còn đang ở trên giường, bị màn giường che chắn kín kẽ.
“Công tử, hắn đang ở ngoài cửa.” Trịnh Minh vừa nói vừa nháy mắt với Việt Tiềm, ra hiệu cho hắn đi vào.
Việt Tiềm bước lên bậc đá, xuyên qua màn cửa, tiến vào phòng ngủ.
Trong lòng Trịnh Minh không vui. Gã rời khỏi chủ viện, đi về phía tiền viện, chân giẫm lên bậc đá, trong miệng lầm bầm gì đó, cũng chẳng ai nghe rõ.
Gã hầu hạ Chiêu Linh đã lâu ngày, đây là lần đầu tiên thấy Chiêu Linh để cho người hầu tiến vào phòng ngủ lúc sáng sớm. Đãi ngộ như thế, đến gã còn chưa từng được hưởng.
***
Việt Tiềm dừng lại bên ngoài màn giường. Cách màn giường, hắn có thể nhìn thấy thân ảnh của người đang nằm bên trong, đồng thời, người bên trong cũng có thể thấy bóng người đứng bên ngoài.
“Công tử cho ngươi tiến vào.”
Thị nữ kéo lên một góc màn giường, vẫy nhẹ tay với Việt Tiềm, thanh âm vô cùng ôn hoà.
Thị nữ tại biệt quán xinh đẹp tựa hoa, y phục hào hoa phú quý, đều là người đang tuổi thanh xuân.
Toà biệt quán này vốn là biệt quán của Thái tử, mà trước kia các nàng cũng là thị nữ của Thái tử, đều đã được chọn lựa vô cùng tỉ mỉ.
Việt Tiềm có hơi chần chừ, sau đó hắn mở màn ra, đi vào, vừa ngẩng đầu đã thấy Chiêu Linh đang ngồi trên giường. Y mặc một thân áo tơ trắng thuần, tóc đen da trắng, từng lọn từng lọn xoã tung ra.
Chiêu Linh liếc mắt thấy người vừa tiến vào trong màn giường, chậm rãi nói: “Ngươi đứng đợi ở bên cạnh.”
Không nhiều lời, Chiêu Linh nhấc hai tay lên. Thị nữ hiểu rõ ý tứ của y, lập tức tiến lại giúp y mặc quần áo.
Việt Tiềm không biết y gọi hắn tiến vào là có ý gì, đành phải đứng xem ở một bên.
Trung y mỏng manh xuyên thấu, thân hình thiếu niên như ẩn như hiện. Việt Tiềm hạ mắt xuống, dời ánh nhìn đi nơi khác.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Chiêu Linh vẫn chẳng có biểu hiện gì. Y đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, thị nữ hai bên bắt đầu vấn tóc cho y.
Dưới bàn tay khéo léo của hai thụ nữ, một đầu tóc dài đen bóng của Chiêu Linh nhanh chóng được buộc thành một búi tóc phức tạp, đỉnh đầu gắn phát quan vào bên trên búi tóc, lại dùng trâm ngọc cố định.
Từ khi chào đời, Chiêu Linh đã luôn sống trong cơm ngon áo đẹp, sinh hoạt trong nhung lụa, chưa nói tới khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết, tới tóc tai cũng đen bóng tựa lụa.
Vương công quý tộc Dung Quốc, bất luận là nam hay nữ, đều sẽ chăm chút cho chính mình. Điểm ấy bất đồng cùng với Vân Việt Quốc.
Đây cũng là sự khác nhau giữa phong tục tập tính của bộ tộc hai nước.
Chiêu Linh hơi ngẩng đầu, nói với Việt Tiềm đang đứng hầu một bên: “Mang ngọc bội tới đây.”
Việt Tiềm thấy trên bàn trang điểm có một miếng ngọc bội liền cầm lên tay, vốn muốn đưa cho thị nữ bên cạnh, lại thấy Chiêu Linh dùng ánh mắt ra hiệu, muốn hắn tự mình tới.
Việt Tiềm chưa từng hầu hạ ai bao giờ, đối với hắn mà nói, việc này còn khó hơn cả cầm mái chèo gỗ, khoa tay lướt sóng hay xuống sông bắt cá.
Hắn đi tới trước mặt Chiêu Linh, hạ thấp thân thể, biểu hiện vô cùng cứng nhắc, nỗ lực treo ngọc bội lên thắt lưng thiếu niên, thử đến hai lần cũng không được, vất vả mãi mới có thẻ treo lên.
Công việc thường ngày của hắn là lao động chân tay, ngón tay chẳng hề mềm mại linh hoạt như thị nữ, tới lúc cần phải làm chuyện cẩn thận như thế này liền hiện ra vẻ ngốc nghếch hiếm thấy.
Lực chú ý của Chiêu Linh không ở nơi này. Y nghe được hương xà phòng nhè nhẹ trên thân Việt Tiềm, đó là mùi hương sau khi tắm, không có huân hương hỗn loạn, nhẹ nhàng khoan khoái, lại vô cùng thuần khiết.
Thay trang phục xong, Chiêu Linh ngồi lên xe ngựa. Ngự phu Vệ Hoè lái xe, tất cả quản gia, tỳ nữ, người hầu của biệt quán đều đứng ngoài cửa viện cung tiễn, đầu cúi thật thấp.
Việt Tiềm phục tùng mệnh lệnh, đi theo ở một bên xe ngựa. Bây giờ, thân phận của hắn là người hầu của Linh công tử.
Xe ngựa rời khỏi biệt quán, quay trở về Vương cung.
Hành trình không cấp bách, tốc độ xe cũng rất chậm.
Vùng đồng nội – ngoại ô có núi có sông, đất trời rộng lớn, không chen chúc chật chội như ở trong thành. Chiêu Linh thưởng thức phong cảnh ngoài xe, thi thoảng sẽ nhìn xuyên qua cửa sổ, liếc về phía Việt Tiềm.
Vừa ngủ dậy y đã triệu kiến Việt Tiềm, đương nhiên là có nguyên nhân.
Lúc này thấy Việt Tiềm đang theo sát bên xe, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, Chiêu Linh nói: “Đêm qua, ta lo lắng ngươi có cơ hội sẽ đào tẩu, nên cố ý gọi quản gia phái người giám thị trắng đêm, chỉ cần vừa có động tĩnh thì phải bẩm báo ngay lập tức.”
Dù sao cũng vừa mới giúp hắn mở còng, hai chân không hề bị trói buộc. Chiêu Linh biết rõ dù tường viện không thấp, nhưng chỉ cần Việt Tiềm muốn, hắn sẽ có thể vượt tường chạy trốn.
Những lời y nói nằm ngoài dự liệu của Việt Tiềm, khiến hắn thầm giật mình.
“Ngươi không muốn chạy trốn đúng không? Tại sao?” Chiêu Linh nhìn về phía núi Nam xa xôi ngoài cửa sổ, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Tại sao?
Những lần vận chuyển cá tươi tới bến tàu đô thành, trên thuyền gỗ, đã vô số lần Việt Tiềm nảy sinh tâm tư muốn giết chết binh sĩ chủ quản, cướp đoạt chìa khoá, mở ra xiềng xích chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng đều thôi.
Khi đó là vì cái gì, thì bây giờ vẫn như vậy.
Việt Tiềm tâm lặng như nước, chậm rãi thuật lại: “Dung Quốc không cho bách tính thu lưu người không rõ lai lịch, một khi bị phát hiện sẽ xử phạt liên đới, đừng nói vợ con, đến cha mẹ đều sẽ gặp phải tai ương. Cho dù ta chạy trốn, cũng không có chỗ ở, chỉ có thể hướng tới nơi rừng sâu núi thẳm.”
Việt Tiềm có thể nói được Dung ngữ, tuy rằng vẫn mang chút khẩu âm của Vân Việt.
Chiêu Linh trả lời: “Đúng là như vậy. Không chỉ Dung Quốc, tất cả các quốc gia đều có quy định như thế, chắc chắn Vân Việt các ngươi cũng vậy.”
Y phát hiện, Việt Tiềm không phải vụng miệng, chỉ là rất ít khi nói chuyện. Một đoạn dài như thế, hắn không đến mức nói không trôi chảy.
Hẳn là sau khi trở thành đầy tớ mới trở nên trầm mặc ít nói.
“Đúng là có quy định như thế.” Việt Tiềm không phủ nhận.
Bất kỳ Quốc quân nào cũng sẽ không cho phép bách tính vì tránh khỏi lao dịch mà lẩn trốn, càng không cho phép tình huống nô lệ bỏ chạy xảy ra. Nếu không phải vì biến thành đầy tớ, Việt Tiềm sẽ không bao giờ ý thức được, làm như vậy là vô cùng tàn khốc.
Chiêu Linh gật gật đầu, nói: “Nếu lưu vong rừng sâu núi thẳm, có vô số mãnh thú độc trùng không đếm hết được, chẳng còn đường sống, sớm muộn cũng sẽ biến thành xương khô giữa nơi hoang dã, chết không toàn thây.”
Nếu Việt Tiềm không có lý trí, chỉ một mực muốn chạy trốn, thì chính là tự ném mất mạng của mình đi.
Việt Tiềm không nói nữa. Quả thực là như vậy, một thân một mình, tay không tấc sắt, ở nơi sơn dã khó có thể sinh tồn được.
Những năm tháng đầu tiên ở trong Hữu uyển đã khiến Việt Tiềm biết được sự hung hiểm của rừng sâu núi thẳm, thế nhưng không biết tại sao, tiểu công tử của Dung Quốc lại hiểu rõ đến vậy?
“Xem ra, ta không đáng sợ như mãnh thú độc trùng.” Khoé môi Chiêu Linh cong lên, ý cười rất nhạt.
Nắng mai xán lạn chiếu lên cẩm bào ngọc sức trên người y, tiểu công tử trên xe mặt mày như hoạ, ngũ quan còn tinh xảo hơn so với hai thị nữ mỹ mạo ở biệt quán kia, đương nhiên là không đáng sợ.
Việt Tiềm nhìn thẳng về phía trước. Con đường dưới chân kéo dài, phần cuối dẫn tới cửa thành Dần Đô. Còn chưa tới gần, cũng đã có thể thấy ngoài cửa thành có không ít người đang tụ tập.
Hắn tất nhiên sẽ không trốn, không chỉ bởi vì không có chút nghĩ suy nào. Thân ở Dung Quốc, còn có vô số những cổng thành ngăn cản, dù chết vô số lần, hắn cũng không thể quay về chốn cũ Vân Việt.
Xe ngựa chậm rãi đi vào cửa thành. Tường thành Dần Đô cực kỳ dày rộng, thời điểm thông qua cửa thành, ánh nhìn của Việt Tiềm rơi vào tối tăm trong chốc lát. Tới khi trước mắt sáng lên lần thứ hai, Việt Tiềm đã bước vào bên trong thành.
Nắng nóng chiếu thẳng lên mặt, quanh thân lại ầm ĩ náo nhiệt, người xe trên đường xen kẽ vào nhau. Hai bên đường có không ít phủ đệ hiển hách, tráng lệ cực kỳ.
Con đường trước mắt bằng phẳng mà rộng rãi, hướng thẳng về phía Vương cung. Vương cung phía trước, chính là hai toà lầu to lớn, cao vút trong mây.
Xe ngựa của Chiêu Linh tiến thẳng trên đường đi về phía cung điện, toàn bộ tuỳ tùng của y đều lưu lại ngoài cung, bao gồm cả Việt Tiềm.
Trở lại Dần Đô, đứng bên trong tường thành, chỗ ở của Việt Tiềm được thu xếp hệt như lần đầu hắn tới đây, chính là mảnh đất đã được quy hoạch chỉnh tề phụ cận Vương cung, nhà dưới – nơi cư trú của người hầu trong Vương cung.
Lúc này, phòng đơn của Việt Tiềm ở nhà dưới rộng rãi sáng ngời, vật phẩm vô cùng đầy đủ.
Việt Tiềm thân mặc cẩm bào, đầu đội phát quan, khác biệt một trời một vực so với dáng vẻ của nô lệ lúc trước, người không biết sẽ không liên hệ hắn với những nô lệ kia, nhà dưới lại càng không thể phân biệt được, chỉ cho rằng hắn là tuỳ tùng mới của Linh công tử.
Người hầu hạ Chiêu Linh có hai nơi để ở. Thân là người hầu của y, Việt Tiềm cũng có hai nơi ở.
Chiêu Linh ở lại trong cung, Việt Tiềm ở nhà dưới. Chỉ cần Chiêu Linh xuất hành, Việt Tiềm sẽ phải theo sau không rời.
Việt Tiềm ở lại trong thành 3 ngày. Sáng sớm ngày thứ tư, hắn đi theo xe ngựa của Chiêu Linh tới biệt quán ở ngoại thành. Lần này có đông đảo tôi tớ đi theo, còn mang về không ít vật phẩm. Dường như Linh công tử muốn ở lại biệt quán lâu dài.
Ngoại thành khắp nơi đều là sắc xanh, khung cảnh tiêu điều cuối đông đã bị cơn mưa xuân cuốn trôi đi từ lâu. Trên con đường đi từ trong thành ra ngoại ô, thi thoảng có thể nhìn thấy con cháu quý tộc ngồi trên những chiếc xe ngựa xa hoa, mang theo tuỳ tùng, cùng đi du xuân.
Phía trước con đường này có một ngã ba, một bên đi về hướng biệt quán ở ngoại thành của Chiêu Linh, một bên đi về Phán cung.
Ngày xuân đến, Chiêu Linh cũng đã đến tuổi tiến vào Phán cung đọc sách.