Hoa ngô đồng đã héo tàn, rơi vào bên bậc cửa sổ, đầu cành kết quả nặng trĩu. Hai con chim tước tham ăn bay tới bay lui giữa tầng tầng cành lá, cánh chim chao lượn.
Ngày mới sáng lên, chủ viện yên tĩnh, chủ nhân vẫn chưa rời giường, cũng không thấy người hầu tiến vào trong viện quét tước, chỉ thấy hai con chim tước không an phận hót vang lanh lảnh, vui sướng ngập tràn.
Việt Tiềm rời giường, ngồi bên giường mặc quần áo. Mấy lần hắn ngẩng đầu đều thấy người trên giường vẫn còn đang trong giấc mộng.
Sáng sớm mỗi ngày đều tỉnh dậy trong phòng Linh công tử đã trở thành chuyện tập mãi thành quen, mỗi khi tỉnh lại nếu không thấy Linh công tử nằm bên cạnh, ngược lại còn thấy không thoải mái.
Việt Tiềm buộc chặt áo bào, tiện tay buộc tóc dài lên, vừa muốn đi giày bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng vang ầm ĩ bên ngoài. Là giọng của quản gia, hình như lão đang muốn ngăn trở người nào xông vào chủ viện.
“Vệ khanh, khoan đừng lại đã! Vệ khanh!”
“Ôi dào! Vệ khanh, dù Vệ khanh có truyền đạt việc gấp của Thái tử, cũng không thể liều lĩnh như vậy được!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT