Yêu [NGOẠI TRUYỆN]

Ngoại truyện 4


3 tháng


Đến ba tuổi, Vưu Khải Tây nghiễm nhiên trở thành một cuốn bách khoa toàn thư di động, cậu hiểu biết hết tất cả những điều cần biết và không cần biết ở lứa tuổi của mình.

Cùng với căn bệnh già đời sớm của bạn nhỏ Vưu Khải Tây, Vưu Liên Thành cũng bắt đầu chịu đủ mọi áp lực với con trai mình, đặc biệt là vào ngày kỉ niệm kết hôn nồng nàn.

Vào kỷ niệm ba năm ngày cưới, Vưu Thiếu gia vất vả từ Nam Mỹ kịp về London sau khi làm đủ mọi cách vui lòng vợ, rốt cuộc cũng dỗ được cô cười tươi như hoa.

Lúc về đến dinh thự nhà họ Vưu, xe vừa chạy vào gara, Vưu Liên Thành lập tức cho tài xế nghỉ, bắt đầu nghĩ xem nên làm chuyện gì đó mang tính thực tế hơn với vợ mình.

Chuyến công tác lần này đã tiêu mất của anh gần nửa tháng, đối diện với nhan sắc càng ngày càng yêu kiều của vợ yêu, anh đã xoắn xít cả lên, chẳng khác gì một con sói đang đói ngấu.

Trên thực tế, tối nay anh chỉ muốn giấu cô đi cho riêng mình.

Cuộc sống đủ đầy, tháng ngày yên ổn, nghỉ ngơi theo qui luật và còn niềm hạnh phúc vui vẻ khi làm mẹ khiến cho trên mặt Lâm Mộ Mai mất đi vẻ gai góc thêm vào chút trang nhã.

Đặc biệt là cô của đêm nay đã trang điểm tỉ mỉ, chiếc váy màu be phối với chiếc khăn choàng tua rua màu xanh ngọc, mỗi hành động cử chỉ, mỗi ánh mắt liếc nhẹ đều khiến người ta như bị nghiện.

Anh cấp tốc ôm lấy Lâm Mộ Mai đặt ngồi lên đùi mình, nâng cằm cô hôn lấy đôi môi kiều diễm, thể hiện nỗi nhớ nhung mười bốn ngày qua. Đồng thời đưa tay kéo khăn choàng của cô xuống, men theo khóa lưng, tối nay chiếc áo cô mặc cổ hơi trễ, dường như anh không cần tốn công phí sức đã có thể luồn tay vào bên trong, chạm vào nơi êm ái nào đó...

Giọng cô dần vụn vỡ. Song dù đã ý loạn tình mê, nhưng cô vẫn thốt ra những lời khiến anh mất hứng.

“Liên... Thành, chúng ta... Về phòng rồi hãy... Khải Tây... Vẫn...”

Hừ, lại là Khải Tây nữa!

Lòng bàn tay anh thêm ra sức, môi hung hăng chặn lấy môi cô, không để cô thốt bất cứ lời nào khác khiến anh không vui.

Giọng phản kháng yếu ớt của cô trở nên thở gấp, tay cùng lúc kéo dây lưng của anh, nồng nhiệt lần tìm vào trong như anh mong muốn.

Thư đồng của anh, đã biến thành cô nàng nóng bỏng rồi. Anh nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời theo từng động tác của cô.

Hiển nhiên, cô đã không thể kiểm soát bản thân được nữa, kề đến bên tai anh, thì thầm: “Liên Thành, không về phòng cũng... Cũng được.”

“Ồ, thật không, vậy Vưu Khải Tây thì sao?” Hơi thở nóng hực phả lên mặt cô, mặt Lâm Mộ Mai ửng hồng.

"Vưu Khải Tây? Vưu Khải Tây là ai?" Cô thở hổn hển, mở to mắt ngơ ngác, ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng mơn trớn nơi nào đó.

Chết tiệt, Lâm Mộ Mai đúng là một yêu cơ, chỉ một ánh mắt đã có thể khiến anh không kiềm chế được muốn phun trào rồi.

Thế nhưng, cái câu “Vưu Khải Tây là ai” kia của cô đã thu được hiệu quả không tệ. Vưu Liên Thành hết sức hài lòng với câu nói của vợ mình.

Hãy gác bạn nhỏ Vưu Khải Tây qua một bên đi. Anh mau chóng kéo tuột chiếc váy cô ra, tìm tư thế tuyệt nhất chuẩn bị hưởng thụ thời khắc vui sướng.

Nào ngờ...

Khi vừa điều chỉnh đến tư thế tuyệt vời, hai người đều hơn cả sẵn sàng, điện thoại trong chiếc túi nhỏ bên cạnh Mộ Mai đổ chuông như giáng đòn chí mạng.

[Bầu trời đầy sao lấp lánh...] Nhạc chuông này rõ ràng là của kẻ hay gây rối kia đây mà. Vưu Liên Thành cáu tiết, “Lâm Mộ Mai, chẳng phải bảo em tắt điện thoại đi rồi sao?”

Lâm Mộ Mai hoàn hồn lại, vội vàng lần tìm túi mình

“Lâm Mộ Mai!” Vưu Thiếu gia nổi đóa, Lâm Mộ Mai tức khắc rụt tay lại. Vưu Liên Thành tiếp tục duy trì tư thế vừa rồi, tay thò sâu vào trong túi, tóm lấy chiếc điện thoại định tắt nguồn

“Liên... Thành, nghe một chút thôi...” Lâm Mộ Mai kéo nhẹ Vưu Liên Thành.

Vưu Liên Thành chau mày, bực dọc nghe máy.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói non nớt: “Mami, mẹ đã hứa về sớm kể chuyện cho con nghe mà. Con đang đợi mẹ đây này.”

Mẹ nó! Vưu Liên Thành đang định văng tục thì nhìn thấy ánh mắt tha thiết cầu cứu của cô, anh đành mềm lòng. Thằng nhóc Vưu Khải Tây thật sự là cái gai trong lòng anh, luôn dễ dàng khiến anh xù lông và như vậy thì lại làm Lâm Mộ Mai buồn...

Cầm lấy điện thoại, hít sâu vào một hơi rồi mới áp điện thoại vào tai, giọng Vưu Liên Thành dịu dàng: “Khải Tây, con trai ngoan, con bảo quản gia Nguyệt kể chuyện cho con nghe đi, daddy và mami đang bị kẹt xe, có thể sẽ về nhà rất trễ, con ngủ trước nhé, ngoan nào!”

Bên kia im lặng chốc lát.

Lúc này, thân thể mềm mại đang bị đè dưới thân kia khiến Vưu Liên Thành mê loạn, anh không thể đợi được câu trả lời của Vưu tiểu thiếu gia, một tay giữ lấy điện thoại, tay còn lại bắt đầu hành động...

“Vưu Liên Thành, ba nói dối.” Giọng nói lanh lảnh truyền qua loa điện thoại, vang rõ trong không gian yên ắng.

Lâm Mộ Mai giật nảy mình, đẩy Vưu Liên Thành ra, bất giác che lấy ngực.

Vưu Liên Thành lại lần nữa ra dáng người ba tốt, nhỏ nhẹ nói với điện thoại: “Con trai ngoan, daddy không nói dối, ba mẹ đúng là đang bị kẹt xe...”

Lời vừa dứt, kính chắn gió truyền đến âm thanh đùng đùng và hiện lên bàn tay bé xíu. Sau đó một cái chiếc nhỏ tóc xoăn tít ló lên, đèn trong nhà xe soi rõ biểu cảm trên gương mặt cậu, cậu liếc Vưu Liên Thành với vẻ khinh thường rồi mắng vào điện thoại: “Đồ lừa gạt!”

Tiếp theo cậu chậm rãi quay đầu nhìn sang Lâm Mộ Mai, khẽ hé môi, vươn tay ra, cất giọng ngây thơ đáng yêu: “Mami, bế con.”

Thế là, Vưu Thiếu gia đành trơ mắt nhìn Lâm Mộ Mai ôm lấy Vưu Khải Tây cứ thế mà đi. Đã vậy, hai người này còn chẳng mảy mai ngó ngàng đến thân thể và tâm tình đang bị tổn thương của anh, mải lo trò chuyện

“Mami, mẹ thấy nói dối có phải là thói quen tốt không?”

“Ồ, không, đương nhiên là không rồi.”

“Ừm, con cũng thấy đây không phải thói quen tốt. Con còn cảm thấy nói dối giống như một loại virus truyền nhiễm vậy, mami, mẹ thấy con nói có đúng không?”

“Đúng, bảo bối của mẹ nói chuẩn cực.”

“Thế thì, sau này mẹ nhất định phải tránh xa virus kia đi, để tránh bị lây nhiễm.”

“Đương nhiên rồi.”

Nói dối? Virus? Rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng đây mà, rốt cuộc ai mới là virus chứ? Vưu Liên Thành thật muốn mắng ầm lên.

Thế là đi tong một đêm nồng cháy. Khi còn năm phút nữa là qua mười hai giờ, Vưu Liên Thành không kiềm được đến gõ cửa phòng của bạn nhỏ Vưu Khải Tây. Hồi trong nhà xe Lâm Mộ Mai đã dỗ dành anh, bảo anh tắm rửa trước rồi lên giường đợi cô, cô đảm bảo trong vòng nửa tiếng sẽ xử lý xong Vưu Khải Tây, mà giờ này đã hai tiếng trôi qua rồi đấy.

Cửa mở ra, bạn nhỏ Vưu Khải Tây đang tựa vào đầu giường xem sách, vừa nhìn thấy anh liền khẽ nháy mắt, đưa ngón trỏ lên miệng, rất thân thiện tỏ ý bảo anh im lặng.

Lòng Vưu Liên Thành nổi bão, quả nhiên Lâm Mộ Mai đang ngủ mất đất bên cạnh giường.

Lại liếc nhìn Vưu Khải Tây, cậu từ tốn gấp sách lại vô tội nhìn anh chăm chăm. Lia mắt xuống thấy rõ tên cuốn sách Vưu Khải Tây đang xem, Vưu Liên Thành thật muốn quấn cái thằng nhãi này lại ném xuống sông Thames luôn.

Có đứa bé ba tuổi nào mà lại đi đọc “Làm sao để trở thành một quý ông đạt chuẩn - Một trăm kỹ xảo lấy lòng phụ nữ” cơ chứ!

Lửa giận bùng phát, anh tóm gọn người phụ nữ đang ngủ như heo kia bằng một tay, chẳng thèm ngó đến Vưu Khải Tây lấy một cái, sập cửa bỏ đi.

Thế rồi, tối hôm đó, đa số người trong dinh thự nhà họ Vưu đều nghe thấy tiếng phát mông bôm bốp cùng với giọng nói vô cùng tức giận của Vưu Thiếu gia, Lâm Mộ Mai, em ngậm miệng lại cho anh, em mà còn già mồm, anh sẽ trừng phạt em ngay chỗ này đấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play