Yêu [NGOẠI TRUYỆN]

Ngoại truyện 5


3 tháng


Kỉ niệm bốn năm ngày cưới, Vưu Liên Thành tổ chức party tại nhà, trong buổi tiệc anh nhận được huân chương Kị sĩ do cung điện Buckingham ban tặng. Hằng năm cung điện Buckingham đều thông qua Quốc hội thảo luận, tiến cử người của giới quý tộc, cùng với một trăm phiếu bầu đại diện cho dân chúng nước Anh, chọn ra một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi có biểu hiện kiệt xuất nhất trong năm trở thành chủ nhân của huân chương Kị sĩ năm nay.

Họ còn cố ý mang huân chương và chứng nhận đến trước mặt anh vào đúng dịp kỉ niệm ngày cưới của Vưu Liên Thành.

Khi sắp kết thúc buổi tiệc, quan khách được mời đến tham dự buổi tiệc mới phát hiện nam nữ chủ nhân đều biến mất.

Vào lúc này đây, trong phòng ngủ của chính của ngôi dinh thự lại là cảnh tượng khác.

Ánh đèn được cố tình điều chỉnh ở trạng thái mông lung, tấm gương tròn tinh tế trên bàn trang điểm soi vào gương mặt yêu kiều của Lâm Mộ Mai mặc lễ phục kiểu Anh thập niên năm mươi đã được cách điệu đang ngồi trên ghế cao, dưới chiếc eo thon là chiếc váy tùng rộng.

Biểu cảm của cô đã bị che mất một nửa dưới ánh đèn nên nhìn không được rõ, chỉ mơ hồ nhận được đôi mắt long lanh đang nhìn chăm chăm vào trong gương, xem dáng điệu hết sức ngạc nhiên.

Trong gương, Vưu Liên Thành đang đứng sau cô, khẽ hé môi nói một câu gì đó. Câu nói kia trực tiếp tác động đến bàn tay đang định tháo khuyên xuống của Lâm Mộ Mai.

Thật ra, câu Vưu Thiếu gia nói chính là: “Em yêu này, anh sẽ biểu diễn tuyệt chiêu cởi tuốt trong ba nốt nhạc cho em xem nhé.”

“Đừng... Liên Thành,... Khải Tây...” Mộ Mai ngập ngừng nói với Vưu Liên Thành đã say ngà ngà.

“Suỵt...” Anh giơ ngón tay chặn môi cô lại, “Mộ Mai, vào lúc này anh không thích nghe đến cái tên kia cũng như bất cứ chuyện gì có liên quan đến nó cả.”

Đồng thời, trong lòng Vưu Liên Thành vênh váo tự đắc, tên Hobbit Vưu Khải Tây đã bị anh bảo quản gia Nguyệt đưa đến nhà thờ tận đầu Đông nghe cha xứ giảng đạo rồi. Đi về phải mất những mấy giờ đồng hồ!

“Nhưng mà...”

“Không nhưng gì cả!” Vưu Liên Thành cảm thấy trong lòng sảng khoái.

Hơi men bốc cao, ánh mắt anh hau háu nhìn vợ mình.

Vào ngày kỉ niệm bốn năm ngày cưới thuộc về hai người họ, trong đầu anh không ngừng bắt đầu hồi tưởng đủ mọi hình ảnh hai bàn tay nắm lấy vòng eo trắng ngần của cô, để cô ngồi trên người mình.

Vưu Liên Thành thừa nhận rằng lúc này đây, dưới tác động của nồng độ cồn pha lẫn với ham muốn, đầu óc anh bắt đầu quanh quẩn những ý nghĩ trắng trợn lạ lùng.

Chẳng hạn như, thuật thoát thân ba mươi giây của ma thuật kinh điển trong truyền thuyết. Chỉ là nói đến đây, anh tự động đổi từ thoát thân ba mươi giây thành cởi đồ trong ba nốt nhạc.

Như vậy cũng tốt, để Lâm Mộ Mai thưởng thức một chút, để thân hình khiến người thèm khát của Vưu Thiếu gia anh khiến cô phải tự động nôn nóng rũ bỏ chiếc váy của mình.

Vưu Thiếu gia đã nói là làm.

“Em yêu à, bắt đầu đếm ngược đi thôi.” Giọng Vưu Liên Thành hết sức nghiêm túc.

Anh vừa nhìn chăm chăm cái kim giây trên đồng hồ treo tường vừa hỏa tốc cởi đồ. Men say không hề ảnh hưởng đến anh, tính nhanh nhẹn được rèn luyện từ thời niên thiếu vẫn còn đó, khi kim giây chỉ đến đúng thời gian, Vưu Liên Thành tuột nốt chiếc cuối cùng trên người.

Động tác cực chuẩn cực đẹp!

“Thư đồng, hôm nay em lời to rồi, cho em một phút chiêm ngưỡng thân hình Vưu Thiếu gia thỏa thích đấy.” Vưu Liên Thành to mồm không biết ngượng.

Đối với màn biểu diễn ba mươi giây tận tình của Vưu Thiếu gia, Mộ Mai lại như bị mắc nghẹn nơi cổ họng. Vừa hoàn hồn lại thì Vưu Liên Thành đã trần trùi trụi đứng trước mặt cô, ánh mắt cô bất đắc dĩ nhìn xuống, thầm than trong lòng.

Sau khi tỉnh rượu Vưu thiếu gia nhất định sẽ hối hận, vô cùng hối hận đến nỗi không chốn dung thân, có lẽ còn phải nghĩ đến tìm một cái hố mà chui vào cho xem.

“Liên Thành, tối nay anh uống nhiều quá rồi đấy.” Mộ Mai cố nói hết sức tự nhiên, muốn gỡ gạc mặt mũi về sau cho anh.

“Có uống chút rượu, nhưng không nhiều như em nghĩ đâu.” Vưu Liên Thành không hài lòng, Lâm Mộ Mai đối diện với thân hình tỉ lệ vàng của mình mà còn biểu hiện bình thản đến thế cơ á.

Vừa định chứng minh với Lâm Mộ Mai mình không hề say thì chợt nghe thấy váy của Lâm Mộ Mai vang lên một tiếng sột soạt. Lòng Vưu Liên Thành dự cảm chằng lành.

Quả nhiên, cơn ác mộng kỷ niệm ngày cưới lại tái diễn.

Một quả đầu trái dưa be bé thật chậm chạp thò ra từ dưới váy của Lâm Mộ Mai.

Vưu Liên Thành sững người, ngây như phỗng nhìn cô

Người phụ nữ đáng ghét này!!!

“Liên Thành... Trước đó... Em... Đã... Muốn... Đã muốn nói với anh...” Giọng nói càng về sau càng nhỏ đi, “Là anh nói không muốn nghe đến bất cứ chuyện gì của Khải Tây cả.”

Đây tuyệt đối là tính huống đột phát xảy ra trong khoảng thời gian cực ngắn, Mộ Mai không thể nào ngờ rằng quả bóng của Vưu Khải Tây sẽ lăn vào dưới váy của cô, càng không thể ngờ trong thời gian Vưu Khải Tây bò vào trong váy của cô nhặt bóng thì trùng hợp là Vưu Thiếu gia cũng bước vào, lại càng không may rằng anh đã biểu diễn màn kia.

Trong không khí im lặng như tờ, một giọng cười trong trẻo đầy hả hê vang lên,. Tiếp theo là câu nói hết sức ngây thơ vô tội:

“Không phải là màu hồng mami thích.”

Hai người trân trối nhìn nhau, Vưu Liên Thành với vẻ mặt khó tin còn Lâm Mộ Mai thì ngượng chín cả mặt.

Giọng nói ngây ngô vô tội lại lần nữa thốt ra một câu không dọa người không cam tâm.

“Vô cùng tiếc nuối phải thông báo rằng, thưa ngài Vưu Liên Thành, ngài đã không còn cơ hội có được màu hồng mami thích nữa. Còn con thì vẫn còn màu hống ấy trăm phần trăm.”

Bạn nhỏ Vưu Khải Tây hất mái tóc xoăn của mình, dùng ánh mắt đúng chuẩn chuyên gia giám định nhìn vào nơi nào đó của Vưu Thiếu gia.

Vưu Thiếu gia muộn màng phản ứng, nhanh như chớp che chắn bộ phận quan trọng. Anh quả thật muốn ngửa mặt lên trời gào thét.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play