Yêu [NGOẠI TRUYỆN]

Ngoại truyện 3


3 tháng


Trên thế giới này có một loại hiện tượng gọi là nguyên tố hỗn loạn, nói chung là chỉ những thứ người ta không thể lý giải theo tư duy bình thường, và họ thường thích viện cớ là do lực lượng thần bí nào đó. Ví dụ như một người có thể dự đoán những sự việc sẽ xảy ra trong tương lai, hay nói ai đó đó có thể bói ra được số phận của một số người, hoặc nói một đứa bé mới chào đời khi vừa phát âm đã có thể đọc chính xác các chữ số Arab...

Thật không may, cậu bạn nhỏ Vưu Khải Tây - Graci chính là một trong những hiện tượng hỗn loạn kia. Khi những đứa trẻ khác chỉ vừa mới học nói bập bẹ thì cậu đã có thể đọc chính xác hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh và một loạt các chữ số Arab; Lúc những đứa trẻ khác vừa biết gọi ba gọi mẹ thì cậu đã biết hơn một ngàn từ vựng tiếng Anh, và cả những dãy hàm số.

Song, đây là việc bí mật mà Vưu Liên Thành không cho phép bất cứ ai tiết lộ.

“Con trai tôi là một đứa trẻ bình thường.” Anh thường nói đi nói lại với người ngoài như thế.

Vưu Khải Tây không vui vì việc này tẹo nào, bởi cậu cho rằng đây là chuyện rất cừ khôi, phải có chiếc mũ thần đồng đội lên đầu cậu mới đúng.

Mỗi khi như thế, Lâm Mộ Mai sẽ dịu dàng bảo với cậu: “Bảo bối, ba con làm thế là bảo vệ cho con đấy.”

Lâm Mộ Mai là người phụ nữ Vưu Khải Tây thích nhất, cô còn có một tên gọi khác là mami.

Vưu Khải Tây thích nhất là Lâm Mộ Mai, thích thứ hai vẫn là Lâm Mộ Mai và thích thứ ba cũng là Lâm Mộ Mai nốt.

Mà thật ra, vị trí từ một đến một trăm Vưu Khải Tây đều ưu ái cho mẹ mình cả, thích từ lâu rất lâu về trước rồi.

Khi ấy, có lẽ cậu chỉ mới là một phôi thai, mỗi ngày nghe thấy tiếng cô hít thở, cảm nhận được trái tim dịu dàng và giọng nói êm tai của cô gần trong gang tấc.

Cậu nghe thấy cô yêu thương nói chuyện với cậu, nghe thấy tiếng hát du dương bên tai, ban đầu cô gọi cậu là con trai, sau đó thì chuyển sang gọi Tiểu Khải Tây.

Vưu Khải Tây đặc biệt thích những thời khắc như thế, nhưng người đàn ông tên Vưu Liên Thành thì cứ luôn...

Thôi được, cứ bắt đầu nói từ lúc cậu vẫn còn là một phôi thai nào!

Lúc sắp được ba tháng, Vưu Khải Tây đã mơ hồ nghe được một đoạn đối thoại thế này.

Nữ: Vưu Liên Thành, tên biến thái, anh... Anh mau mặc quần áo vào cho em, em... Em không muốn bị nổi lẹo mắt đâu.

Nam: Mộ Mai bảo bối, còn có năm phút nữa thôi. Đâu phải em chưa thấy anh không mặc quần áo.

Nữ: Năm... Phút... Là sao?

Nam: Lâm Mộ Mai, đừng có giả bộ nữa. Tối qua chẳng phải anh đã ngầm ám hiệu với em ư? Tối nay... Qua năm phút nữa là đã đủ ba tháng, chúng ta có thể chơi trò “tàu lượn siêu tốc” rồi.

Và trò chơi ấy vẫn đều đặn tiếp diễn vào mỗi tuần cho đến khi cậu được sáu tháng.

***

Lúc bạn nhỏ Vưu Khải Tây tròn nửa tuổi, truyền thông Anh lại ồ ạt đổ xô đến một hòn đảo nhỏ nào đó ở Thái Bình Dương. Theo nguồn tin đáng tin cậy, cuộc hôn lễ khiến cả thành phố London háo hức mong chờ đang được tổ chức tại nơi ấy. Lẽ ra cuộc hôn lễ này vốn được định vào ba tháng trước, chẳng biết vì sao lại bị dời đến tận đến nửa năm sau. Có rất nhiều ý kiến trái chiều về vụ việc này, người thì nói là Vưu thiếu gia thay lòng, người thì bảo rằng Vưu tước gia ngăn cản. Thậm chí có người còn dám khẳng định Vưu Thiếu gia đã có tình mới. Song, mãi cho đến ba ngày trước, một người bạn thân của Vưu Liên Thành đã lỡ miệng tiết lộ tin này với một ký giả xinh đẹp. Hóa ra, nguyên nhân dời hôn lễ là do Vưu Liên Thành muốn mang đến cho cô dâu một niềm vui bất ngờ. Vưu Thiếu gia đã mua một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện trên mặt biển, hai người họ sẽ cử hành hôn lễ dưới sự chứng kiến của cha xứ và tất cả thân bằng quyến thuộc.

Thế nhưng, trong khi đông đảo phóng viên đang gấp rút di chuyển từ Tây sang Nam, thì Vưu Liên Thành đã hoàn thành hôn lễ với Lâm Mộ Mai.

Đúng như tin đồn, Vưu Thiếu gia đã mua lại một hòn đảo nhỏ xem như là nơi hưởng tuần trăng mật của họ. Hòn đảo được đặt tên bằng hai chữ cái đầu tiên trong tên của họ. Có điều hòn đảo kia không phải ở Thái Bình Dương mà là gần với Hawaii. Hôn lễ không quá long trọng, nhưng được tổ chức rất thiêng liêng, do vị tù trưởng bộ lạc hơn trăm tuổi trên đảo làm người chứng hôn, khách mời tham dự là bạn bè thân thiết với Vưu Liên Thành và vài cư dân sống trên đảo. Khi ông lão tóc bạc phơ đọc xong lời tuyên thệ hôn nhân, dưới trời xanh mây trắng, nước mắt Lâm Mộ Mai rưng rưng.

Đêm đến, Vưu Liên Thành sập nguồn điện trên đảo, chỉ còn lại lân quang nhân tạo là nguồn sáng duy nhất nơi đây, chúng được rải khắp ngọn cây, tựa như ánh sao rơi xuống từ bầu trời đêm. Họ ở trong ngôi nhà trên cây mà Vưu Liên Thành đã kỳ công xây dựng suốt ba tháng, cảnh đêm trên đảo hắt qua khung cửa sổ, xung quanh chỉ còn lại tiếng sóng biển ì oạp, và âm thanh rì rào của những động vật nhỏ.

Giờ này phút này, Vưu Thiếu gia có thể nói là vui sướng đến rơn cả người.

Thứ nhất, cuối cùng anh đã thành công đá bay tên nhóc Vưu Khải Tây nhà anh. Trước giờ Vưu Liên Thành luôn tức anh ách thằng quý tử của mình, mỗi lần đọ sức với nó, có thể nói là anh hoàn toàn thất bại, kể từ khi Vưu Khải Tây ra đời, tình mẹ của Lâm Mộ Mai bắt đầu dâng tràn không ngơi nghỉ.

Thứ hai, đây là đảo hoang thuộc về khu nguyên sinh, chẳng có bất cứ tín hiệu điện thoại nào, có chăng chỉ là sóng biển và các động vật bé nhỏ khác. Đêm tân hôn cháy bỏng mà bị điện thoại quấy nhiễu là đáng ghét nhất trên đời.

Thứ ba, anh đã chuẩn bị cực kỳ chu đáo cho đêm tân hôn của mình., còn kèm theo món quà vô cùng đặc biệt.

Hiện tại, Lâm Mộ Mai đang ở trong phòng mặc lễ vật đặc biệt của anh, đó chính là bộ nội y gợi cảm

Ánh đèn mờ mờ ảo ảo chiếu lên tấm màn trắng, để có được hiệu quả mơ màng, trong nhà trên cây đều được bày trí theo cuộc sống của cư dân trên đảo từ nửa thập kỷ trước. Thời đại ấy, người ta không mấy chú ý việc kín kẽ, chỉ dùng tạm tấm màn thay cho cửa phòng.

Giờ phút này, thân thể duyên dáng của Mộ Mai in bóng lên tấm màn, rõ ràng dáng vóc cô đã hoàn toàn khôi phục như trước khi mang thai, thậm chí là...

Vưu Liên Thành nuốt khan, ánh mắt chăm chăm nhìn tấm màn kia. Đúng là tuyệt vời, chẳng trách trong hôn lễ Andrew đã ngầm ám chỉ anh thật là có phúc.

Vưu Liên Thành lại nuốt khan lần nữa, máu huyết toàn thân như thể tập trung về một chỗ, đã sáu tháng ba ngày anh chưa được chạm vào cô rồi. Sau khi sinh con, ngoài hôn môi ra, Lâm Mộ Mai sống chết không cho anh tiến thêm một bước, bảo là để dành cho anh một đêm tân hôn mỹ mãn.

Vâng, vì đêm tân hôn mỹ mãn này mà anh đã tọng hết mấy thứ bổ dưỡng vào người, hòng để có thể hoan lạc đến sáng.

Nghĩ đến đây Vưu Liên Thành cười ngốc nghếch, hận không thể ngay lập tức tiến vào nơi ấm áp kia. Có trời mới biết anh nhớ nhung nơi ấy biết bao, khát khao mỗi tấc da thịt cô bao dung lấy anh nhường nào.

Cô bắt đầu trút bỏ xiêm y đằng sau tấm màn, bàn tay đưa lên phía sau lưng kéo dây kéo xuống. Tiếng “xoẹt” vang lên phá tan đêm tối tĩnh lặng,, đó là âm thanh quyến rũ nhất trên đời này. Toàn bộ máu huyết anh bắt đầu sôi sục.

Chiếc áo cưới chầm chậm trượt khỏi người cô, từ bờ vai nõn nà đến bờ ngực căng đầy, rồi khẽ khàng lướt qua eo xuống bờ mông tròn trịa, lại qua chân rơi xuống đất.

Sau đó cô vươn tay buông xõa mái tóc phủ choàng qua vai, rồi khẽ nghiêng người ba mươi lăm độ, bộ ngực căng tròn hiện rõ mồn một.

Một loạt tiếng ừng ực vang lên, máu huyết bắt đầu lưu thông mất kiểm soát, Vưu Liên Thành chợt có dự cảm chẳng lành, quả nhiên...

Thời điểm Lâm Mộ Mai thay xong bộ quần áo Vưu Liên Thành thần thần bí bí đưa cho bước ra, thấy Vưu Liên Thành đang tựa người vào vách, cầm quạt đuổi muỗi che đi nửa gương mặt.

Ánh mắt Vưu thiếu gia hết sức quái gở, Lâm Mộ Mai tò mò đẩy chiếc quạt ấy ra.

Tuy nhiên, Vưu Thiếu gia nhất quyết không muốn để cô nhìn thấy nửa gương mặt còn lại của mình, sống chết không buông cây quạt ra.

Mộ Mai chau mày, sau đó nhoẻn cong cong môi cười quyến rũ với Vưu Thiếu gia.

Quả nhiên chiếc quạt rơi xuống.

Thế nhưng, lúc này nụ cười của cô lại đọng lại nơi khóe môi.

Hai dòng máu chảy dài từ mũi nổi bần bật trên gương mặt khiến Vưu thiếu gia trông cực ngốc nghếch.

“Ừ, chỉ vì tối nay anh đã ăn quá nhiều thứ bổ dưỡng thôi. Không sao... Không sao đâu...” Vừa dứt lời, Vưu Liên Thành liền ngã lăn ra đất.

Thế là câu chuyện đêm tân hôn này đã trở thành một trò cười đeo bám anh suốt từ thời Vưu thiếu gia trẻ trung cho đến sau này thừa kế tước vị của ba mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play