Yêu [NGOẠI TRUYỆN]

Ngoại truyện 2


3 tháng


Khi Lâm Mộ Mai tỉnh lại, ban đầu mọi thứ còn rất mơ hồ, mơ hồ đến mức cô cho rằng mình vẫn đang nằm mơ. Dù rằng cô biết rõ ràng là mình đang ở bệnh viện, nơi này là phòng bệnh, cách đó không lâu cô vừa sinh ra một đứa con trai, con của cô và Vưu Liên Thành.

Con trai cô được đặt tên tiếng Anh là Garci, có ý nghĩa là bền bỉ, bất diệt.

Khắp cả phòng đầy hoa tươi nở rộ, hệt như vườn hoa của những nhà quý tộc cô thường lén ngắm nhìn qua song sắt hồi còn bé. Mộ Mai thích hoa, thích muôn loài hoa, thích từ hồi bé xíu hệt như những cô bé khác.

Suy nghĩ dần dần quay về, Lâm Mộ Mai nhìn chăm chăm vào một chỗ, nhoẻn môi cười. Vưu Liên Thành đã mang cả vườn hoa vào phòng bệnh của cô đây mà. Anh định làm gì, chơi trốn tìm với cô sao?

“Vưu thiếu gia, ra đây đi, em thấy anh rồi.”

Vừa dứt lời, Vưu Liên Thành từ từ đi ra khỏi góc bị che kín bằng hoa tươi. Anh mặc bộ vest trắng, tóc chải ngay ngắn, anh tuấn hơn bất cứ lúc nào.

Sau Vưu Liên Thành là Chu Á Luân, sau Chu Á Luân là Hồng Tiểu Hiền, Andrew, Brian, Wilder... Cả hàng đều ăn mặc chỉn chu, vẻ mặt nghiêm túc, lần lượt xuất hiện trước mặt Lâm Mộ Mai.

Rốt cuộc là Vưu thiếu gia định làm gì đây? Cô chăm chăm nhìn mặt anh, muốn đoán xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì qua vẻ mặt Vưu Liên Thành. Có điều gương mặt anh quá tuấn tú, biểu cảm cũng hết sức thâm tình, trong nháy mắt đã mê hoặc ánh mắt cô, trái tim cô và tư tưởng của cô. Thế nên khi anh đi đến gần, cô cảm tưởng mình như nghẹt thở.

Vưu Liên Thành ngồi xuống, nắm chặt tay Mộ Mai, vùi mặt vào lòng bàn tay cô: “Mộ Mai bảo bối, trong lúc em ngủ mười mấy giờ, anh đã làm một việc mà anh nghĩ nó là thành tựu lớn nhất hai mươi ba năm qua của mình. Anh còn đưa những người bạn của chúng ta đến đây, để họ chứng kiến giờ khắc thiêng liêng này.”

Mặt anh từ từ ngẩng lên, quỳ một chân xuống đất, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô. Lâm Mộ Mai vẫn ngơ ngác, mãi cho đến khi nghe anh nói: “Mẹ anh bảo, trong thế giới tình yêu, mỗi cô gái đều mãi mãi là cô bé, cần được che chở và thương yêu thật nhiều. Mộ Mai, hãy đến bên anh, làm cô bé của anh cả đời, lấy anh nhé!”

Ánh mắt cô tràn ngập sự hoang mang, cũng tại cả phòng đầy ắp hương hoa và chàng trai quá anh tuấn trước mặt khiến đầu óc cô không sao tập trung nổi. Cô mấp máy môi định hỏi: Liên Thành, anh vừa nói gì thế? Nhưng mà thật kỳ lạ, lời nói cứ mắc nghẹn nơi cổ họng không sao thốt lên được.

Anh lặp lại lần nữa: “Mộ Mai, lấy anh nhé!”

Đúng vậy, đúng vậy, anh bảo cô lấy anh. Tên Vưu Liên Thành chết bầm này!

Nước mắt cô rưng rưng.

Vưu Liên Thành thầm hốt hoảng. Lâm Mộ Mai đang giận anh cầu hôn quá muộn ư? Nhưng trước đây anh không có tư cách này, trước đây tình yêu của anh là tội lỗi! Thế nên cô tức giận, cần suy nghĩ lại sao?

Vưu Liên Thành khẩn trương đến mức từng câu chữ đã thuộc làu làu trở nên vấp váp, giọng nói ngắt ngứ ấp úng: “Mộ... Mai... Anh...”

Lâm Mộ Mai quay mặt đi! Vưu Liên Thành thở hắt, anh muốn biến thời khắc quan trọng nhất này trở thành dấu ấn khắc sâu mãi mãi trong lòng cô. Anh cưỡng ép quay mặt cô lại, tay chầm chậm mơn trớn từ mặt đến tay cô, giọng dịu dàng: “Tay Mộ Mai đẹp quá, ngón tay này đeo nhẫn vào là đẹp nhất. Anh đã mua rất nhiều nhẫn cho em này.”

Trên chiếc khay tinh xảo bày đủ hộp lớn nhỏ, hơn nữa còn rất nhiều khay được đặt trên xe đẩy thuốc bên cạnh Vưu Liên Thành.

“Vì giờ phút này...” Giọng anh trở nên thành kính, “Anh đã chuẩn bị rất nhiều việc, còn học thuộc tất cả cách cầu hôn truyền thống lãng mạn nhất khắp nơi trên thế giới, hi vọng em sẽ thích.”

Anh cầm một chiếc hộp lên, mở nắp ra: “Đây là nhẫn olive, lúc cầu hôn cô gái mình yêu, chàng trai Palestine sẽ khắc nhành olive tượng trưng cho hòa bình lên nhẫn, nguyện cuộc sống sau này của họ sẽ trải qua trong an yên. Mộ Mai, em hãy đeo chiếc nhẫn olive này gả cho anh nhé!”

Anh đặt hộp nhẫn olive xuống giường, ngay bên tay cô rồi mở chiếc hộp thứ hai ra.

“Đây là nhẫn vòng hoa, người Hà Lan thích khắc hoa tulip lên nhẫn cầu hôn, ở nước họ, hoa tulip đại biểu cho tình yêu nồng nhiệt say đắm. Mộ Mai, em hãy đeo chiếc nhẫn vòng hoa tulip này gả cho anh nhé!”

Hộp thứ ba được mở ra: “Đây là nhẫn cỏ ba lá, người Ireland tin rằng trong người họ có linh hồn Celtic, trung thành dũng cảm thiện lương tựa như cỏ ba lá. Họ khắc cỏ ba lá lên nhẫn, muốn biểu đạt sự trung trinh của mình với cô gái mình yêu. Mộ Mai, hãy đeo chiếc nhẫn cỏ ba lá này gả cho anh nhé!”

Hộp thứ tư được mở ra: “Đây là nhẫn vàng đen, người Arab luôn tin rằng vàng đen tượng trưng cho khoảng sản dầu hỏa trù phú của họ, họ cầu hôn bằng nhẫn vàng đen là muốn hứa hẹn cho cô gái mình yêu cuộc sống giàu có sung túc sau này. Mộ Mai, hãy đeo chiếc nhẫn vàng đen này gả cho anh nhé!”

Hộp thứ năm được mở ra: “Đây là nhẫn long phượng được chế tác bằng vàng, đến từ Trung Quốc thần thoại cổ xưa. Đời cha ông chúng ta đã đúc vàng thành nhẫn, một trong những khoáng vật cứng rắn nhất trên thế giới để cầu hôn cô gái mình yêu. Nó tượng trưng cho phẩm chất cao thượng, cha ông ta tin rằng tình vững hơn vàng, tin rằng tình yêu còn bất hủ hơn càng vàng trên đời. Mộ Mai, hãy đeo chiếc nhẫn long phượng này gả cho anh nhé.”

Xung quanh im ắng, như thể chỉ còn lại âm thanh hoa nở và giọng nói hút hồn của Vưu Liên Thành, nước mắt Mộ Mai tràn mi.

Hộp thức sáu được mở ra, ánh sáng long lanh trong hộp chói lòa mắt người khác.

“Đây là ngôi sao Châu Phi, là niềm tự hào của Châu Phi, được phát hiện ở Nam Phi năm 1905. Nó đại biểu cho tình yêu thuần khiết hoàn mỹ, được cho là tín vật đính ước tốt nhất suốt thế kỷ qua. Anh vất vả lắm mới thuyết phục được bá tước Alberton nhường lại cho mình, lầu đầu tiên gặp nó, anh đã cảm thấy nó cực kỳ thích hợp với em. Mộ Mai, hãy đeo ngôi sao Châu Phi này gả cho anh nhé!”

Mọi người đều như ngừng thở trước ánh sáng chói lóa của viên kim cương.

Lúc chiếc hộp thứ bảy chuẩn bị mở ra, một đôi tay sưng húp tức thì cản lại, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở: “Vưu Liên Thành, anh là tên đáng ghét, tại sao nhất quyết chọn thời điểm này cầu hôn? Bây giờ em nhất định xấu chết được, tóc tai rối bù, mặc đồ bệnh viện, mà còn béo như một con heo nữa...”

Người xung quanh á khẩu, biết điều rút lui.

Vưu Liên Thành ngồi xuống bên cạnh cô, một tay nắm tay cô, một tay vuốt tóc cô gọn gàng, dịu dàng cất lời: "Lâm Mộ Mai, anh từng thấy gương mặt em sưng vù do dị ứng, từng thấy mặt em một bên lớn một bên nhỏ do bị bóng rổ đập trúng, từng thấy tướng em chạy thục mạng vì bị chó đuổi, từng thấy em chật vật chen chúc trên xe buýt... Vưu Liên Thành từng thấy được dáng vẻ đẹp nhất và xấu nhất của Lâm Mộ Mai. Nhưng bất kể là bộ dáng thế nào, trong lòng Vưu Liên Thành, Lâm Mộ Mai vẫn mang gương mặt xinh đẹp hút hồn, hơn nữa còn mãi mãi hút hồn như thế. Mộ Mai, gả cho anh đi, anh sẽ cho mười ngón tay em đeo đầy kim cương, sẽ khiến gương mặt em mỗi ngày đều e ấp nụ cười hạnh phúc. Cả đời anh sẽ ở bên em nói những lời yêu thương."

Lâm Mộ Mai nín khóc khẽ cong môi, thoáng nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Tốt quá, không có giờ phút nào đẹp hơn hiện tại, cô muốn gả cho chàng trai đã từng thấy dáng vẻ cô đẹp nhất lẫn xấu nhất này, muốn gả cho chàng trai hứa hẹn cho mười ngón tay cô đeo đầy kim cương, mỗi ngày đều khiến gương mặt cô nở nụ cười hạnh phúc người người ganh tị này. Anh đã hứa sẽ nói những lời yêu thương với cô suốt cả đời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play