Yêu [NGOẠI TRUYỆN]

Ngoại truyện 1


3 tháng


Tháng 9 năm 2012.

London.

Trước cổng bệnh viện St. John, cánh nhà báo tụ tập đông đúc, ai ai cũng muốn lấy được tin tức sớm nhất, hận không thể lôi cả xe phát sóng trực tiếp đến đây.

Trong phòng sinh tầng 8 truyền đến tiếng trẻ con khóc lanh lảnh, thần kinh của tất cả bác sĩ đều rơi vào trạng thái cực kì căng thẳng, y tá tham gia ca đỡ đẻ lần này đều không thể thả lỏng, rõ ràng chỉ là sinh thường vậy mà ba của đứa bé kia lại khiến họ mang áp lực nặng nề.

Đối phương đã ra một loạt điều kiện:

Một, bằng mọi giá phải đảm bảo sản phụ không có bất kỳ nguy hiểm tính mạng nào, tránh để sản phụ phải chịu đau đớn.

Hai, phải hoàn thành ca đỡ đẻ trong thời gian sớm nhất, anh muốn nghe được câu mẹ tròn con vuông.

Ba, trong lúc đỡ đẻ tuyệt đối không được xảy ra bất cứ sai lầm nào, sản phụ phải được sinh trong hoàn cảnh tốt nhất.

Bốn...

À đúng rồi, ba đứa bé này tên là Vưu Liên Thành, chàng trai luôn được những nhà bình luận dành cho những lời có cánh như là người đại diện cho cái đẹp của người dân thành phố London, mỗi bước đi của anh đều tạo nên kỳ tích.

Còn mẹ đứa bé tên là Lâm Mộ Mai, từng là hầu học cho Vưu Liên Thành, một nhân vật mang đến nhiều tranh cãi. Những cuộc tranh luận luôn kéo dài mãi không dứt kể từ lúc cô từ hầu học trở thành bạn gái, tiếp theo sinh con cho Vưu thiếu gia. Đa số người đều cho rằng cô đã trăm phương nghìn kế quyến rũ anh, bảo cô là một cô gái may mắn. Và cũng có số ít người nhận xét cô là một cô gái có sức hút, được Vưu Liên Thành yêu thương là lẽ đương nhiên.

Mãi cho đến thời khắc sinh ra đứa bé này, mọi người vẫn nghi ngờ việc cô có thể danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Vưu thiếu gia hay không. Và nguyên nhân như sau:

Một, thời nay có nhân vật nổi tiếng nào mà không có một hai đứa con riêng bên ngoài, bình thường họ chỉ nhận con chứ không nhận mẹ.

Hai, từ đầu đến cuối, Vưu Liên Thành không hề nói rằng sẽ cưới Lâm Mộ Mai. Điều này cũng phản ánh phần nào về suy nghĩ của tầng lớp thượng lưu nơi đây. Hiển nhiên xuất thân của Lâm Mộ Mai là trở ngại lớn nhất cho việc cô gả vào nhà giàu có. Bọn họ không tài nào chấp nhận một cô nhi được một người đàn bà không có danh tiếng gì ở London này nhận nuôi trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Vưu.

Ba, điều quan trọng nhất là kể từ khi có tin tức Lâm Mộ Mai mang thai đến nay, Vưu tước gia luôn từ chối phát biểu về vấn đề này trong những trường hợp công cộng. Thậm chí người luôn ôn hòa với giới truyền thông như ông đã nhiều lần bị ép đến mức bực bội, thẳng thắn cảnh cáo những phóng viên đeo bám dai dẳng chủ đề này. Chỉ xuất phát từ điểm này đã thấy được viễn cảnh tương lai được trở thành chủ nhân đích thực dinh thự họ Vưu của Lâm Mộ Mai không mấy sáng sủa rồi.

Jen chính là một trong số những người không thích Lâm Mộ Mai. Chị ta là nhân viên điều dưỡng cao cấp của bệnh viện St. John, có mười mấy năm kinh nghiệm trong nghề. Tháng trước được chỉ định trở thành một trong những người tham dự đỡ đẻ, chăm sóc cho sinh hoạt thường ngày trước và sau sinh cho cô. Có điều sau vài lần tận mắt chứng kiến Vưu Liên Thành hộ tống Lâm Mộ Mai đi khám thai, cũng như trải qua thời khắc đỡ đẻ trước đó không lâu, Jen cảm giác có lẽ tình yêu của hai người này không hề giống chuyện tình qua đường của đám cậu ấm giàu có mà mọi người thường nghĩ. Có lẽ một ngày nào đó, họ sẽ khiến đám người luôn coi thường cuộc tình này phải trầm trồ ngạc nhiên cho xem.

Vưu Liên Thành vẫn trông chừng bên giường cô suốt thời gian Lâm Mộ Mai vẫn còn bị gây mê, cho đến khi có một bác sĩ đến gọi anh đến văn phòng mình, giao tài liệu về đứa bé và sản phụ cho anh. Bấy giờ Jen cũng có mặt, chị ta chịu trách nhiệm báo cáo thực đơn dinh dưỡng ba ngày tiếp theo của sản phụ cho Vưu thiếu gia.

Khi Vưu Liên Thành nhận lấy tài liệu, nhìn chằm chằm vào hồ sơ ấy thật lâu, do khoảng cách giữa Jen và anh rất gần nên thấy rất rõ từng biểu cảm vô cùng phong phú trên gương mặt ấy. Ban đầu là chau mày, tiếp theo lẩm bà lẩm bẩm: “Không phải, sao lại như vậy? Sao nhóm máu không hề giống? Sao lại thế?” Sau đó bàn tay anh cầm xấp tài liệu run rẩy, hỏi bác sĩ với giọng run run: “Có phải tài liệu này sai chỗ nào không?”

“Không hề. Tài liệu trong tay của cậu chính xác cả nghìn phần trăm đấy.” Bác sĩ trả lời với giọng khẳng định tuyệt đối.

Vẻ mặt Vưu Liên Thành như thể bị ấn tạm dừng trong nháy mắt.

Hồi sau, anh cúi đầu, tay run kịch liệt, cổ họng bắt đầu vang lên những âm thanh ú ớ, gương mặt dần dần méo xệch, thể hiện biểu cảm không biết là khóc hay cười. Anh chậm chạp liếc mắt nhìn vào khoảng không, âm thanh nơi cổ họng dần hóa thành câu nói tiếng Trung. Với hiểu biết ít ỏi của Jen về ngôn ngữ này, chị chỉ nghe được Vưu thiếu gia không ngừng lặp đi lặp lại: “Vưu Liên Thành, mày đúng là một thằng chết nhát.”

Nói thật, biểu hiện lúc đó của anh khiến Jen hơi giật mình, chị chưa từng ngờ rằng khuôn mặt tinh xảo của Vưu thiếu gia lại có biểu cảm khiến người ta kinh ngạc như vậy. Nhưng cảm giác này chỉ hiện trên mặt anh giây lát thì đã bị một giọt lệ trào ra nơi hốc mắt anh xóa tan.

Khuôn mặt ấy bắt đầu dịu dàng, mọi niềm vui sướng toát lên từ khóe mắt đuôi mày của anh. Jen nhìn đến ngẩn ngơ.

Vưu Liên Thành nở nụ cười như thiên sứ chốn thiên đàng mộng mơ, ôm bác sĩ rồi quay sang ôm Jen, luôn miệng chân thành cảm ơn họ, còn cúi gập người chào họ hết lần này đến lần khác, thành kính như một con chiên ngoan đạo.

Tuy Jen không biết anh muốn cảm ơn họ vì điều gì, nhưng lòng chị lại thấy vui vẻ lẫn chua xót trước nay chưa từng có. Bác sĩ tinh ý bảo: “Cậu Vưu, tôi nghĩ tôi nên tạm thời nhường văn phòng này lại cho cậu chút nhé.”

Rời khỏi văn phòng, Jen nghe được Vưu Liên Thành ở bên trong thét lên, tiếng thét như được giải thoát, cuồng hoan, ẩn nhẫn, phát tiết, cảm ơn, phẫn nộ, tức giận... Đấy là âm thanh phong phú nhất Jen nghe được suốt mấy mươi năm qua.

Chị luôn không thể nào hiểu được tại sao lại âm thanh khiến người nghe muốn lã chã rơi lệ lại xuất phát từ một chàng trai cực kỳ trẻ tuổi kia. Rất nhiều năm sau, thi thoảng Jen vẫn nhớ lại cảnh ngày hôm nay.

Nửa giờ sau, một y tá khác của bệnh viện St. John bắt gặp chàng trai được cả thành phố London yêu thích tại hành lang. Anh núp sau ngã rẽ, tựa lưng vào tường, người co ro, thì thào vào di động: “Ba... ba, không phải, không phải... Con của con là một đứa bé thông minh...”

Hóa ra chàng trai trẻ vừa lên chức ba này đang vui sướng tự hào khoe khoang với Vưu tước gia. Thế nhưng lời nói tiếp theo có chút khó hiểu: “Ba, con và cô ấy không có quan hệ đó. Không phải... ba à. Thượng đế đã phù hộ, không phải, thật sự không phải. Ba, giờ con thật sự sợ đây chỉ là một giấc mơ, cảnh này con đã mơ thấy vô số lần...”

Sau khi nói lảm nhảm một hồi, anh cúp máy rồi châm một điếu thuốc. Ấy vậy mà anh không hề cầm lên hút mà là châm đầu lửa vào cánh tay mình, cơn đau khiến anh nhe răng xuýt xoa. Tiếp theo anh ngồi xổm xuống, lưng vẫn tựa sát vào tường, lẩm bẩm một mình: “Không phải, không phải.”

Dứt lời anh lại cất tiếng cười sang sảng, hết sức thoải mái và nhẹ nhõm. Cười xong anh lại khóc, tiếng khóc ban đầu nho nhỏ rấm rứt, cuối cùng lại hóa thành òa khóc nức nở.

Trong vài phút nhìn lén này, cô y tá chợt nhớ đến chứng bệnh mà đám người giàu có thường mắc phải. Nghe nói họ luôn tồn tại đủ kiểu thế giới tinh thần không thể tưởng tượng nổi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play