Mới đó mà mười ngày qua rồi. Vết thương trên người Túc Bảo gần như đã lành lại, mọi người chuẩn bị xuất viện về thủ đô. Bên ngoài cửa mơ hồ vang lên tiếng cảm thán đầy kinh ngạc của bác sĩ:
- Thật khó tin… Vết thương nặng như vậy ít nhất phải mất ba tháng mới xuống giường được…
Chỉ chốc lát sau Tô Ý Thâm mở cửa bước vào, cậu út thấy Túc Bảo ngồi trên giường rũ mắt lẳng lặng nhìn dây chỉ đỏ trên cổ tay. Bóng dáng nhỏ nhắn lại trông có vẻ cô đơn.
- Túc Bảo. - Tô Ý Thâm lập tức bước qua xoa đầu bé: - Sao vậy?
Thấy dây chỉ đỏ trong tay bé thì không khỏi hỏi:
- Đây là gì?
Là cậu út đã nhớ lầm sao? Hôm đó khi đưa Túc Bảo vào phòng cấp cứu, hình như cậu út không nhìn thấy trên tay Túc Bảo có sợi dây đỏ này.
Túc Bảo ngẩng đầu, hỏi:
- Cậu út, thỏ con của con đâu…
Tô Ý Thâm hé miệng không nói nên lời, khi Túc Bảo hôn mê đúng là có ôm một chú thỏ con rách bươm trong lòng. Lúc ấy vì sơ cứu nên cậu út chỉ lau sạch tuyết trên người Túc Bảo, trong lúc gấp gáp chú thỏ con cũng bị cậu út ném sang một bên.
Tô Ý Thâm nhẹ giọng hỏi:
- Túc Bảo, thỏ con rất quan trọng à? Không… không thấy đâu cả.
Sau đó lại vội nói thêm:
- Cậu út mua một chú thỏ con mới cho Túc Bảo được không? Bây giờ đi mua liền luôn.
Túc Bảo mếu máo, trong đôi mắt ngân ngấn nước nhưng lại cố gắng không để cho nước mắt chảy xuống. Giọng của bé rất nhỏ rất nhỏ:
- Đó là mẹ tặng cho Túc Bảo.
Đồ của mẹ bị ba vứt hết rồi, chỉ có chú thỏ con này là thứ duy nhất mẹ để lại cho bé.
Bây giờ cũng không còn nữa…
Không thấy mẹ, không thấy “sư phụ” - ngay cả thỏ con cũng không thấy nữa.
Tô Nhất Trần mở cửa bước vào thì thấy Tô Ý Thâm chọc cho Túc Bảo sắp khóc, thế là nhíu mày lạnh giọng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Mặt Tô Ý Thâm đầy vẻ oan uổng:
- Anh cả, không phải em làm! Là thỏ con của Túc Bảo bị rớt ở nhà họ Lâm.
Cậu út không dám nói thỏ con mất rồi, sợ cục bột nhỏ sẽ khóc thật. Nói bị rớt ở nhà họ Lâm thì ai biết có còn ở đó nữa không? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giọng Tô Nhất Trần dịu đi, nói:
- Túc Bảo ngoan, cậu cả mua con khác cho con nhé.
Một chú thỏ bông mà thôi, nếu bé thích thì cậu cả có thể mua hết thỏ bông trên thế giới này.
Tô Ý Thâm lắc đầu bảo:
- Đó là thứ duy nhất Ngọc Nhi để lại cho Túc Bảo.
Tô Nhất Trần sững người, thứ duy nhất Ngọc Nhi để lại cho Túc Bảo?
Cậu cả nhanh chóng quyết định:
- Đi thôi, đi lấy về.
Không biết con thỏ có còn ở đó không, nếu không còn thì cho dù lục tung bãi rác ở Nam Thành cậu cả cũng phải tìm cho ra con thỏ kia.
Bỗng nhiên Túc Bảo nghĩ đến điều gì đó bèn nói:
- Cậu cả… Túc Bảo cũng muốn đi.
Ngoại trừ thỏ con, bé còn một người bạn rất quan trọng, rất quan trọng… - chuyển ngữ bởi Tuyền của autumnnolove
*
Tại nhà họ Lâm
Lâm Phong và ông Lâm đang ngồi trên sô pha ở phòng khách lầu một, tóc tai gã bù xù. Ngôi biệt thự huy hoàng một thời bây giờ chỉ còn lại sự bừa bộn, đồ vật có giá trị cũng bị dọn đi hết rồi. Mặt Lâm Phong mọc đầy râu ria, sắc mặt tiều tụy. Bà Lâm ở bên cạnh khóc rống:
- Con à, sao con lại mượn tiền với lãi suất cao như vậy!
- Bây giờ làm sao đây! Hu hu hu…
Ngày mà Lâm Phong bị đánh nằm viện thì nhà họ Lâm cũng phá sản!
Không chỉ toàn bộ bất động sản đều bị thế chấp mà căn biệt thự bây giờ bọn họ đang ở cũng bị ép thế chấp.
Sau này họ phải sống ở đâu đây?
Ông Lâm tức giận răn dạy:
- Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc! Sớm biết có bây giờ thì sao lúc trước bà không đối xử tốt với Túc Bảo một chút chứ?
Bà Lâm khóc lóc mắng lại:
- Sao ông chỉ biết nói tôi? Ông là ông nội của nó đó, ông cũng đâu có đối xử tốt với nó!
Lâm Phong bực bội hét to:
- IM HẾT Đi!
Gã đã đủ mệt mỏi rồi, công ty phá sản chỉ trong một đêm, toà án cũng tham gia điều tra và rất có thể gã sẽ phải đối mặt với án tù, gã tìm ai để nói rõ lý lẽ được đây?!
Ông Lâm và bà Lâm đều ngậm miệng, hối hận xanh ruột. Nếu lúc trước đối xử với Túc Bảo tốt một chút, thì sao bọn họ lại ra nông nổi này?
Biết đâu còn có thể trở thành nhà sui gia với nhà họ Tô rồi lên như diều gặp gió! #tytnovel.com#
Bà Lâm trách móc:
- Ranh con chết tiệt kia! Bay lên cành cao biến thành phượng hoàng cũng không biết quay về hỏi thăm một cái!
Cái thứ ăn cháo đá bát vong ân phụ nghĩa, bọn họ là ông bà nội của con bé mà!
Đã lớn tuổi như vậy rồi thì có lỗi lầm nào mà không thể tha thứ được chứ?
Hơn nữa bọn họ cũng không hề sai, ngay từ đầu là con bé đã đẩy Mục Thấm Tâm xuống lầu sảy thai. Lẽ nào nó đúng?
Lúc này Mục Thấm Tâm đi xuống lầu, ả dịu dàng nói:
- Ba mẹ, anh Phong, mọi người đừng lo, chắc chắn Túc Bảo sẽ còn về nữa mà…