Trong phòng của Túc Bảo, Tiểu Ngũ rúc trong lòng Túc Bảo. Túc Bảo thì rúc trong lòng bà Tô. Vừa chuyển đến chỗ ở mới mà chú vẹt suýt bị bóp chết nên hơi phản ứng căng thẳng. Túc Bảo cũng rất buồn vì mình không bảo vệ tốt cho Tiểu Ngũ.

Thấy Túc Bảo dần bình tĩnh trở lại, bà Tô nói: 

- Túc Bảo đỡ hơn chút nào chưa? Chuyện này đúng là chị Hàm Hàm không đúng, Túc Bảo không có làm sai. 

Ông Tô cũng nói: - Đúng vậy! Túc Bảo giỏi lắm, là một đứa trẻ ngoan và rất biết lý lẽ.

Bà Tô nói thêm vào ngay sau đó: 

- Túc Bảo là cháu ngoan của bà ngoại!

Hai ông bà giống như gậy tiếp sức, ông khen một câu xong rồi lại tới tôi khen một câu. Lần đầu tiên Túc Bảo được khen như vậy, bé ngượng ngùng nắm cánh của Tiểu Ngũ nói: 

- Ông ngoại và bà ngoại cũng là bé ngoan!

Hai ông bà sửng sốt, lập tức cười phá lên.

Nãy giờ Tô Nhất Trần mở họp trong phòng sách, lúc đi ra mới biết chuyện Túc Bảo và Hàm Hàm đánh nhau. Thế là cậu cả không khỏi nhíu mày, anh đứng trước cửa im lặng nhìn Túc Bảo mà trái tim hơi nhói đau.

Thấy Tô Tử Lâm đi tới, cậu cả nhỏ giọng nói: 

- Thằng hai, em phải nhanh chóng xử lý chuyện này.

Khi Vi Uyển mới vừa gả vào nhà, tuy rằng tình cảm giữa hai người không quá sâu đậm nhưng bởi vì đã có đứa con trai là Tô Tử Tích nên cũng xem như không có gì đáng ngại. Mãi cho đến khi Hàm Hàm chào đời, người nhà họ Tô mới biết được chân tướng. Tô Tử Lâm muốn ly hôn, có điều nhà họ Vi bên kia lại không chịu. Đúng lúc em gái Tô Cẩm Ngọc của nhà họ Tô mất tích, vì tìm kiếm em gái mà tinh thần và thể xác của mọi người đều mệt mỏi đâm ra vẫn luôn trì hoãn chuyện này cho đến tận bây giờ. - chuyển ngữ bởi Tuyền của autumnnolove

Tô Tử Lâm muộn phiền nói: 

- Em biết rồi, nhưng bây giờ hai đứa nhỏ đã lớn như vậy… em lo nếu như ly hôn sẽ ảnh hưởng tới bọn trẻ.

Dù gì cũng là con của mình, tuy rằng bình thường không chạm mặt được bao nhiêu nhưng cuối cùng vẫn không thể buông bỏ được.

Tô Nhất Trần gật đầu, nhà nào cũng có cái khó riêng. Anh không thể đưa ra quyết định thay cho cuộc đời của Tô Tử Lâm.

Anh nói: - Tự xử lý đi.

Hai người nhìn vào phòng Túc Bảo. Đứa bé đã bình thường lại, đang thảo luận về tên của mình với bà Tô.

Bé nói: - Mẹ nói Túc là một loại hạt kê, sau khi bóc vỏ thì gọi là gạo kê. Túc chịu được hạn, thích nghi mạnh mẽ nên đặt tên cho Túc Bảo là Túc Bảo.

Giọng của bé con đầy non nớt, nhưng khuôn mặt nhỏ lại rất nghiêm túc. Có cảm giác như bé ghi nhớ tất cả những gì mẹ nói, không sót chữ nào.

Sống mũi bà Tô cay xè, gật đầu nói: 

- Tên Túc Bảo rất hay, mẹ con tên Tô Cẩm Ngọc. Túc Bảo cũng lấy họ Tô có được không? 

Túc Bảo vui vẻ gật đầu.

Ừm, họ Tô giống với họ của mẹ.

Ông Tô cười nói: - Tô gì thì hay đây? 

Túc Bảo giơ cánh tay bé xíu lên giành trả lời: 

- Tô Túc Bảo! 

Mọi người không khỏi bật cười.

Tô Nhất Trần đi vào, nói: 

- Gọi là Tô Túc đi.

Bà Tô: - Không được, không được. Thoáng nghe cứ như đang gọi chú vậy.

(*Tô Túc phát âm là “sū sù”, khá giống với cách phát âm của từ chú là “shū shu”. #tytnovel.com#)

Nhất thời gặp phải chỗ khó, họ Tô nhưng muốn giữ lại chữ Túc thì hơi khó thật. Bọn họ quyết định mở họp, cả nhà cùng nhau sưu tầm tên họ.

Bà Tô lại hỏi: 

- Năm nay Túc Bảo ba tuổi rưỡi phải không?

Túc Bảo suy nghĩ, đáp: 

- Vâng ạ? Mẹ nói Túc Bảo sinh vào ngày trấn áp hàng giả và hàng kém chất lượng 15 tháng Ba.

Mọi người khựng lại, 15/3… Vậy là tuần sau rồi!

Một tuần sau là Túc Bảo sẽ tròn 4 tuổi.

Bà Tô nói: - Tốt quá rồi, đúng lúc chúng ta tổ chức tiệc sinh nhật cho Túc Bảo đi. Mua cho Túc Bảo một chiếc bánh kem siêu to có được không? Sau đó Túc Bảo có thể cầu nguyện với bánh kem nha!

Đôi mắt Túc Bảo sáng ngời, vui mừng nói: - Thật ạ? 

Bé cũng sẽ có một chiếc bánh kem to nữa!

Bà Tô thấy bộ dạng vui vẻ của bé thì không khỏi hỏi: 

- Lúc trước Túc Bảo ăn sinh nhật với ai thế?

Túc Bảo lắc đầu: - Túc Bảo chưa từng ăn sinh nhật. Ba nói không rảnh, dì nói mang thai thấy bánh kem sẽ buồn nôn…

Bé dè dặt thử hỏi ông bà nội chỉ cần một cái bánh kem nho nhỏ là được. Nhưng ông bà nội lại nói: đòi bánh kem làm gì? Sợ mọi người rảnh quá hay sao?

Vậy nên bây giờ Túc Bảo vô cùng mong chờ ngày sinh nhật!

Có thể cầu nguyện với bánh kem này, tới lúc đó bé sẽ cầu nguyện…

Mong là mẹ sẽ sống chung thật vui vẻ với đám mây, ông mặt trời, bà mặt trăng ở trên trời, mong cho ông bà ngoại sống đến hai lần một trăm tuổi và vui vẻ hạnh phúc!

Nhìn đứa bé vui vẻ, mọi người cũng yên tâm hơn.

Bạn đang đọc bản dịch “Phúc bảo ba tuổi rưỡi được tám người cậu cưng chiều" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích. 

Khi đến giờ cơm chiều tất cả mọi người đã trở về, đây là lần đầu tiên nhà họ Tô náo nhiệt như vậy sau 4 năm. Trên bàn cơm ông Tô nhắc tới chuyện đặt tên cho Túc Bảo, ấy mà lại làm tám người cậu phải khó xử. Khiến mấy cậu bình thường toàn là những người giỏi giang đứng đầu trong một lĩnh vực phải vắt óc suy nghĩ. Trong lúc nhất thời, bàn ăn lại im lặng một cách đáng sợ. ( truyện trên app T𝕪T )

Vi Uyển không hé môi câu nào, trong lòng càng lúc càng hụt hẫng. Hồi nãy Túc Bảo đánh Hàm Hàm nhưng vì sao bọn họ lại không quan tâm tới Hàm Hàm mà còn tâm trạng ngồi đây nghĩ tên cho Túc Bảo?

- Hàm Hàm, đây là món thịt cua con thích ăn nhất… - Vi Uyển đau lòng gắp đồ ăn cho con gái mình.

Hàm Hàm đang lườm Túc Bảo, nó không muốn cho Túc Bảo ăn cơm chung với nó, bàn ăn này là của nó, cái nhà này cũng là của nó. Đứa con hoang này có tư cách gì lại được ở đây.

Đối với chuyện Hàm Hàm suýt bóp chết Tiểu Ngũ, Túc Bảo vẫn còn mang thù đấy. Cho nên bé không thèm để ý tới Hàm Hàm mà quay đầu sang một bên.

Hàm Hàm lập tức nổi giận, nó ném chiếc muỗng đang cầm trong tay xuống đất cái bộp rồi khóc òa lên!

Ba đứa bé trai Tô Tử Tích, Tô Hà Văn và Tô Hà Cố đồng thời trợn trắng mắt.

Tới nữa rồi!

Vi Uyển vội vàng hỏi: 

- Hàm Hàm sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc thế?

Hàm Hàm cầm chén đổ hết đồ ăn trong chén, khóc la không thôi: 

- Nó bắt nạt con! Mọi người không ai để ý tới con!

Trong lòng Vi Uyển đau xót!

Cô ta lườm lườm mọi người…

Sáng mắt ra chưa? Đều là lỗi của mấy người!

Trẻ con luôn rất nhạy cảm, bọn họ không nói lời nào hoặc không an ủi Hàm Hàm chẳng khác nào đang bạo lực lạnh với Hàm Hàm!

Vi Uyển nói: - Ngoan, mẹ đây. Mẹ để ý tới Hàm Hàm. 

Không ngờ Hàm Hàm tiếp tục ném đũa, nĩa và những cái khác vào giữa bàn, khóc lớn la lên: 

- Con không muốn! Con cứ không muốn! Con không cho nó ăn cơm chung với con, con không cần em gái!

Ông Tô kìm nén cơn giận, lạnh lùng nói: 

- Không muốn ăn thì đi xuống! Ai dạy con thói dằn mâm xán chén trên bàn cơm vậy?

Hàm Hàm thấy ông nội hung dữ như vậy thì càng khóc dữ dội hơn, hai chân đá mạnh vào bàn: 

- Con không muốn, con không muốn! Không muốn đấy! 

Dù người khác có nói gì thì nó cũng chỉ nói ba chữ: Con không muốn!

Mọi người:  “…” 

Tô Tử Lâm không nói tiếng nào, bế Hàm Hàm lên định đi, ai ngờ Hàm Hàm lại la lối khóc lóc lăn lộn, làm cậu hai giận tới nỗi nắm lấy quần áo phía sau lưng Hàm Hàm rồi “xách" lên lầu.

Vi Uyển vội la lên: - TÔ TỬ LÂM, ANH LÀM GÌ ĐÓ! 

Túc Bảo hoảng hốt làm rớt luôn miếng thịt trong tay, trước kia bé cũng từng bị ba kéo đi như vậy. Bỗng nhiên cảm thấy chị Hàm Hàm hơi đáng thương.

Vi Uyển cướp Hàm Hàm đang quấy khóc rồi ôm vào lòng, trừng Tô Tử Lâm với đôi mắt ngấn nước. Sau đó cô ta giậm đùng đùng đi lên lầu!

Cô ta cảm thấy bọn họ thật quá đáng, cần phải đối xử tuyệt tình với một đứa bé như vậy sao?

Bọn họ không thấy à? Trên cổ tay Hàm Hàm vẫn còn vết thương, đôi mắt cũng bị đánh bầm xanh. Vì sao còn phải cố ý làm lơ Hàm Hàm chứ?

Vi Uyển cảm thấy xót lòng không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play