Lúc này, ông Tô và mấy anh em nhà họ Tô đang xúm xít xung quanh Túc Bảo. Nhìn thấy cục bột nhỏ đang ngủ không ngừng gọi mẹ cũng không nhịn được đỏ hoe vành mắt. Điều bọn họ không nhìn thấy là, bên cạnh Túc Bảo vẫn còn một "người" là Quý Thường.
Quý Thường sờ lên trán Túc Bảo rồi lại chạm lên sợi dây màu đỏ trên cổ tay cô bé. Chỉ chốc lát sau, trên mặt Túc Bảo lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
- Thế là lần này sư phụ không thiếu nợ mẹ con nữa rồi nhé…
*
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế của thủ đô. Nhìn thấy Túc Bảo vẫn đang ngủ say ông Tô liền nháy mắt ra hiệu, Tô Ý Thâm bế Túc Bảo lên rồi nhấc chân thật khẽ đi ra ngoài. Bởi vì sợ sẽ đánh thức Túc Bảo nên anh vẫn còn duy trì tư thế lúc nãy, khom lưng xuống.
Đúng lúc này, một con vẹt đeo một sợi xích chân lắc lắc cơ thể quát to một tiếng:
- Bắt cóc trẻ con! Bắt cóc trẻ con!
Thoáng cái Túc Bảo đã mở mắt.
Mọi người nhà họ Tô: “...”
Bọn họ cạn lời nhìn con vẹt có bộ lông sặc sỡ, bộ lông xanh biếc của nó vô cùng bắt mắt. Rốt cuộc họ cũng biết vì sao nó có thể học được những câu như "hầm chim" rồi.
Cục bột nhỏ mở to đôi mắt mơ màng, tóc còn hơi rối, trong ngực ôm một con thỏ nhỏ, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch đáng yêu. Tình cảm của Tô Ý Thâm và Tô Cẩm Ngọc là tốt nhất, nhìn thấy dáng vẻ này của Túc Bảo thì ngay lập tức nhớ đến Tô Cẩm Ngọc khi còn nhỏ. Đáy lòng của anh mềm mại, anh ôm Túc Bảo rồi xoa xoa đầu bé:
- Bé cưng, chúng ta đến thủ đô rồi. Bây giờ sẽ về nhà.
Bé Túc Bảo vẫn chưa tỉnh táo, mông lung gật đầu.
Xe của nhà họ Tô đã chờ ở ngoài sân bay từ lâu, bốn chiếc Rolls-Royce phiên bản dài đậu chỉnh tề ven đường khiến người qua đường đều quay đầu lại nhìn.
- U là trời, mau mau, mau chụp ảnh đi!
- Xe này đến đón ai đây, phô trương thật đó!
Mọi người đang nghị luận thì nhìn thấy tám người đàn ông dáng người thẳng tắp hiên ngang đi ra, người đi đầu là một ông lão. Trong lòng một anh chàng trong đám người còn đang ôm một cô bé, cô bé mặc váy công chúa trắng ôm một con thỏ nhỏ trong lòng. Bên cạnh cô bé là một chàng trai khác, trên vai người đó có một con vẹt lông xanh đang đứng.
Giờ phút này con vẹt đang vui vẻ hát:
- Nghèo ha ha, dạ xoa xoa, Harry Potter cưỡi chổi bay! Sorry sorry!*
(*Mời nghe bài “穷叉叉”, Chungha đồng âm với qiongha (nghèo ha). Năm 2019, Cổ Lực Na Trát cùng Lee Soo Hyuk được chọn là người trao giải cho hạng mục Màn Biểu Diễn Vũ Đạo Solo Xuất Sắc Nhất trong lễ trao giải MAMA 2019. Chủ nhân giải thưởng thuộc về Chung Ha. Màn giới thiệu và gọi tên người chiến thắng của Na Trát gây bão cõi mạng vì phát âm buồn cười, dù là tiếng Anh hay tiếng Trung. - chuyển ngữ bởi Thạc An của autumnnolove)
Mọi người: “...”
Ờm... hình như khí chất có hơi không phù hợp cho lắm nhỉ?
Chỉ thấy tám người đàn ông đều đen mặt, nhanh chóng mang theo đứa bé đáng yêu lên xe rồi đoàn xe sang trọng chậm rãi lái khỏi sân bay.
- Wow, đây là công chúa cưng của nhà nào vậy?
- Ngưỡng mộ quá, cùng là người mà sao người ta lại biết đầu thai thế?
Có một người phụ nữ chắc là khá nổi tiếng trên mạng, vừa cầm điện thoại quay vừa kích động nói:
- Mọi người ơi! Tôi nói này, hôm nay tôi đã được mở mang kiến thức rồi! Bốn chiếc Rolls-Royce phiên bản dài! Mọi người biết một chiếc này giá bao nhiêu tiền không? Tối thiểu cũng phải 8 triệu! Đây là gia đình nào vậy...
Trong chiếc xe sang trọng.
Túc Bảo nhoài người về phía cửa sổ tò mò nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài. Ở Nam Thành, ba chỉ từng đưa bé ra ngoài đúng một lần. Khi đó bé cũng nhìn thấy rất nhiều tòa nhà cao tầng cao cao, nhưng không cao ngất như mấy tòa trước mặt bé.
Túc Bảo quay đầu xích lại gần Tô Ý Thâm hỏi:
- Cậu út, đây là lâu đài công chúa của mẹ sao?
Chóp mũi Tô Ý Thâm cay cay, gật đầu nói:
- Ừm đây là tòa lâu đài công chúa của mẹ Túc Bảo.
Bọn họ cũng từng muốn mua một hòn đảo để xây riêng một lâu đài cho em gái bảo bối của họ. Mà không còn cơ hội nữa rồi.
Nhưng mà...
Tô Ý Thâm nhìn Túc Bảo, cảm giác đau xót trong đáy lòng cũng giảm đi một chút.
Thoáng chốc xe đã đến trang viên nhà họ Tô. Đây là một trang viên tọa lạc trong khu cảnh hồ ở trung tâm thành phố, xung quanh non xanh nước biếc vô cùng yên tĩnh. Cho dù Túc Bảo có hiểu chuyện hơn đi chăng nữa thì bé cũng mới là đứa trẻ 3 tuổi rưỡi, nhìn thấy trang viên trước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ ngạc nhiên. - chương mới được đăng tải sớm nhất tại nền tảng t.y.t ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đây chính là chỗ mà mẹ sống từ bé đến lớn sao?
Bãi cỏ kia trồng thật nhiều hoa, nếu như bé chạy như bay trên thảm cỏ liệu bé có thể nhìn thấy mẹ không?
Hai hàng người hầu đứng ở hai bên của trang viên, trên khuôn mặt tràn đầy niềm hân hoan:
- Chào mừng tiểu thư nhỏ về nhà!
Ông Tô và Tô Nhất Trần đi phía trước thấp giọng trò chuyện:
- Sau này Túc Bảo sẽ đổi sang họ Tô. Con bé chính là con gái nhỏ của nhà họ Tô chúng ta, thiên kim nhỏ .
Tô Nhất Trần gật đầu: - Vâng.
Ông Tô buồn rầu:
- Tô gì thì hay nhỉ...
Phải mau đặt một cái tên cho cục bột nhỏ.