Tô Nhất Trần phất tay, bảy tám vệ sĩ áo đen ở phía sau lập tức xông lên kéo mấy người nhà họ Lâm ra ngoài.
- Cậu Tô kêu mấy người đi, mấy người không hiểu tiếng người à?
- Ở đâu cũng có mấy người xen vào, tới chó cũng chê mấy người phiền phức nữa kìa!
Vệ sĩ áo đen vừa kéo người ra ngoài vừa chửi thầm, kéo hết mấy người nhà họ Lâm ném ra ngoài cửa biệt thự!
Bởi vì nhà họ Tô xuất hiện rình rang mà bây giờ những hàng xóm ở xung quanh biệt thự đều duỗi dài cổ, có người làm bộ uống trà trong sân, có ꁹꁍườꂑ làm bộ dắt chó đi ngang qua, ai nấy đều đang xem trò cười của nhà họ Lâm. Mặt bà Lâm và ông Lâm đỏ bừng, thấy vừa mất mặt vừa giận dữ.
Đây chính là biệt thự của bọn họ!
Sao người nhà họ Tô lại có thể ngang ngược ném bọn họ ra ngoài như vậy? Chẳng có chút lý lẽ nào hết!
Người nhà họ Lâm đã quen sống trong nhung lụa nên không chịu nổi sự ấm ức này. Nhưng đối phương là nhà họ Tô ở thủ đô, dù cho bọn họ có chịu thiệt thòi cũng không dám làm gì cả. Chỉ có thể đứng trước cửa biệt thự mỏi mắt trông mong chờ ꁹꁍườꂑ nhà họ Tô đi ra mà thôi…
chuyển ngữ bởi Tuyền của autumnnolove
Không có người nhà họ Lâm quấy rầy, bé Túc Bảo tiếp tục dỗ chú vẹt.
- Tiểu Ngũ Tiểu Ngũ, mau xuống đây! Cậu nhìn xem đây là gì này?
Cục bột nhỏ nghiêng đầu, bỗng nhiên duỗi tay ra… trong lòng bàn tay là nửa φµảƭáσ. Đây là quả táo mà Tô Ý Thâm gọt cho bé vào sáng nay khi bé xuất viện, bé đã lặng lẽ giấu đi một miếng.
Chú vẹt ở trên ngọn cây vụt ngang, bay qua bay lại. Đôi mắt nhỏ như hạt châu đảo tới đảo lui đánh giá mấy người nhà họ Tô. Lúc này người nhà họ Tô đứng khá xa, ông Tô chống gậy baton nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng trong mắt lại lộ ra sự sốt sắng.
Tô Doanh Nhĩ còn gấp gáp hơn nữa, ước gì mọc cánh bay lên bắt lấy chú vẹt rồi nhấn đầu nó ăn trái cây!
Nhìn xem! Cục bột nhỏ của bọn họ giơ mỏi hết cả tay rồi kìa!
Không biết Tô Ý Thâm kiếm đâu ra một nắm ngũ cốc nguyên hạt chuyên dùng cho vẹt ăn, cậu út rãi ra tay rồi tiếp tục dụ dỗ với Túc Bảo:
- Có muốn ăn ꁹꁍũ ꏸốꏸ nguyên hạt mới mẻ thơm ngon không?
Túc Bảo gật đầu thật mạnh:
- Cậu út không phải người xấu. Tiểu Ngũ mau tới đây, chúng tớ phải đi rồi.
Người nhà họ Tô ở bên cạnh nhìn Tô Ý Thâm và Túc Bảo, không biết hai đứa này đã thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào. Bỗng nhiên thấy hơi ghen tị…
Lúc này cuối cùng con vẹt cũng bay phành phạch lại đây, nó duỗi móng vuốt… dẫm lên đầu Tô Ý Thâm.
Tô Ý Thâm: “…”
Bé Túc Bảo bỗng nhiên bật cười khanh khách, mọi người trong nhà họ Tô nhìn bé với vẻ khó tin. Ban đầu bé Túc Bảo trông như một con robot chết lặng, giọng nói chẳng có chút cảm xúc nào…
Trong 10 ngày dưỡng bệnh qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé không hề có nụ cười, dù chuyện gì đều dè dặt, ngoan ngoãn tới nỗi khiến người ta đau lòng. Bây giờ cuối cùng cũng mỉm cười…
Hốc mắt ông Tô lại nóng lên. Ông cụ ɕảɷ ŧɦấყ mình đã già rồi, mấy ngày nay cứ không kìm được mà muốn khóc. #tytnovel.com#
Chú vẹt thấy Túc Bảo cười, dường như càng đắc ý hơn, dang cánh ra vỗ, nói:
- Ba mươi tám, ba mươi tám (rùa rụt cổ)!
Tô Ý Thâm: “…”
Túc Bảo không nhịn được cười khanh khách, nghiêm túc sửa đúng:
- Không phải ba mươi tám, là cậu út!
Anh vũ: - Thằng út! Thằng út!
Khóe miệng Tô Ý Thâm khẽ giật, rất muốn kéo con vẹt này xuống. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Một con chim xanh rờn đứng trên đầu mình thì giống cái gì chứ?
Nhưng mà thấy Túc Bảo vui vẻ như vậy, Tô Ý Thâm cũng không còn bực tức gì nữa.
Cậu út xòe nắm ꁹꁍũ ꏸốꏸ nguyên hạt trong tay ra dụ chú vẹt bay sang cánh tay mình, nhân lúc nó không chú ý thì tóm lấy chân nó.
Chú vẹt lập tức kêu to:
- Cứu mạng! Cứu mạng! Đừng hầm tui! Đừng hầm tui!
Mọi người: “…”
Nhưng mà phải nói, con vẹt này ồn ào thật đấy…
Cuối cùng con vẹt cũng tạm thời đeo chiếc xích chân rồi cùng nhau rời khỏi nhà họ Lâm.
Túc Bảo vuốt ve chú vẹt, kề sát vào tai nó an ủi với âm lượng chỉ hai người nghe thấy được:
- Đừng sợ nha! Cái này là dây chuyền, Tiểu Ngũ đeo dây chuyền đẹp lắm! Đợi về nhà rồi sẽ ງỡ xuống cho cậu!
Ông Tô chống gậy baton, đôi mắt đục ngầu nhìn xung quanh căn biệt thự. Đây là nơi con gái cưng của ông đã ở trước lúc mất, không biết khi sống ở đây con ông có ăn ngon ngủ ngon hay không. Trong lúc đau đớn vì bệnh tật, có người cẩn thận chăm sóc hay không… Con ông có từng đi tới sân sau này chưa? Có phải thường nhìn chằm chằm cái cây ngoài cửa sổ kia rồi ngẩn người hay không?
Trong lòng ông cụ đầy xót xa, mấy anh em nhà họ Tô thấy ông cụ mím môi đi chậm rãi thì trong lòng cũng rất nặng nề.
Bên ngoài cửa biệt thự.
Lâm Phong thấy bọn họ đi ra bèn vội bước lên đón. Vừa rồi người nhà họ Tô không để ý tới bọn họ, bây giờ ງã cần phải tìm đường ra ở chỗ Túc Bảo.
Ông Lâm cười nói:
- Ồ! Quả nhiên vẫn là sui gia lợi hại, mới đây đã bắt được rồi.
Lâm Phong cũng cười nói:
- Túc Bảo thích vẹt à… Con xem ba bất cẩn quá, sau này sẽ mua thật nhiều vẹt cho Túc Bảo được không?