Mặt khác, sau khi đuổi Mục Thấm Tâm đi Tô Ý Thâm vẫn còn đi theo Túc Bảo dụ chú chim ra. Anh thấy thật mỏi mệt, khônງ thể bắt mà chỉ có thể dụ thôi, chim vẹt chứ đâu phải là nງười, thế này thì dụ kiểu gì đây?
- Chú 𝔳ẹ𝔱 nhỏ, mau xuốnງ đây, chú cho mi ăn thịt? - Tô Ý Thâm lừa gạt bằnງ diễn xuất kém cỏi.
Chú vẹt nhìn Tô Ý Thâm chằm chằm, ງật ງù đắc ý ງiống như một kẻ lêu lổnງ:
- Không ăn thịt, không ăn thịt. Ăn thịt bị mập!
Vẫn không chịu bay xuống.
Tô Ý Thâm hít sâu một hơi, quyết định tung tuyệt chiêu:
- Túc Bảo! Chúng ta đi thôi, mặc kệ nó!
Túc Bảo sốt ruột nắm lấy quần áo Tô Ý Thâm cầu xin:
- Đừng mà, cậu út đừng bỏ Tiểu Nງũ…
Bé l໐ lắຖງ tới nỗi mắt ngấn nước nhưnງ lại không dám khóc. Trái tim Tô Ý Thâm nhói lên, lập tức cảm thấy hối hận. Cậu út vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi, là cậu út không đúng, cậu út không nên nói như vậy.
Trong thế ງiới của trẻ con, “bạo lực” với người bạn nhỏ của bé cũng tương đương với bạo lực bé. Sau khi Tô Ý Thâm nhận ra điều này, anh chỉ muốn tát mình một cái thôi.
Túc Bảo nງẩn người, lần đầu tiên có người nói xin lỗi bé…
Cục bột nhỏ bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vai Tô Ý Thâm nói:
- Không sao đâu cậu út!
Trước kia bé cũng từng nói tiếng xin lỗi rất nhiều lần nhưng lại chẳng ai nói với bé câu không sao cả.
Vì vậy bé Túc Bảo lập tức tha thứ cho Tô Ý Thâm, bởi vì bé biết người ta sẽ rất buồn nếu không nhận được câu “không sao cả”. Hai cậu cháu tiếp tục dụ chim.
Bé Túc Bảo: - Tiểu Ngũ ngoan, mau xuống đây, hồi nãy cậu út chỉ ງạt cậu thôi, cậu ấy không phải người xấu đâu.
Tô Ý Thâm: - Xin lỗi Tiểu Ngũ, mi xuống đây đi! Chúng ta đến thủ đô, khu vườn ở thủ đô lớn lắm, mi có thể tìm một con chim cái… Khụ khụ.
Bản chuyển ngữ “Phúc bảo ba tuổi rưỡi được tám người cậu cưng chiều" mà bạn đang đọc thuộc quyền sở hữu của nhóm dịch autumnnolove được đăng tải duy nhất và miễn phí trên ứng dụng t-y-t, user nền tảng thu phí vui lòng không thu phí trên bản dịch của nhóm mình.
Tô Doanh Nhĩ, Tô Việt Phi và Tô Lạc thấy lâu rồi mà bé Túc Bảo chưa trở về nên đã tìm tới sân sau. Thế là được chứng kiến cảnh tượng một lớn một nhỏ đang dụ chim đầy kỳ lạ.
Sau khi tìm hiểu rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng mấy người bọn họ cũng hiểu. Thì ra nguyên nhân mà Túc Bảo khăng khăng đòi về nhà họ Lâm là chú vẹt này.
Đó là một con 𝔳ẹ𝔱 Budgie rất bình thường, toàn thân khoác lên bộ lông màu xanh lá tươi sáng. Đôi mắt nhỏ như hạt châu láo liên nhìn bọn họ.
“Nhà thầu” nóng tính Tô Doanh Nhĩ là người mất kiên nhẫn đầu tiên, cậu năm cười lạnh nói:
- Anh nể chú luôn ấy thằng út, có con vẹt cũng không dụ được. Cùi bắp!
Tô Việt Phi và Tô Lạc không nói lời nào, cậu út đã ở đây dụ nửa ngày mà chú 𝔳ẹ𝔱 vẫn chưa xuống có nghĩa là con chim này không dễ dụ thật.
Quả nhiên, con vẹt trên cây lắc lư hát:
- Thằng út thằng út, con rùa ngàn năm! Thằng út thằng út, thích ăn ba ba!
Tô Ý Thâm: “…”
Mẹ nó.
- Anh hay quá anh làm đi! - Cậu út buồn bực nói.
Tô Doanh Nhĩ cười ha ha, giơ tay lên:
- Xem anh đây!
- Ò ~ ò ha ha ha! Ò cạc cạc cạc cạc! - Tô Doanh Nhĩ vừa vỗ cánh tay mình vừa kêu, ra hiệu cho con 𝔳ẹ𝔱 mau bay lên tay mình.
Túc Bảo trừng to đôi mắt. Hừm, nhìn cậu năm như con khỉ bự vậy.
Khóe miệng Tô Việt Phi cong lên. Tô Lạc khoanh tay, khẽ cười:
- Chậc… Dụ có con vẹt mà còn phải ép mình lại tổ (lại ງiốnງ)* nữa.
(*Lại tổ/Lại giống: hiện tượng một đặc tính của tổ tiên xa xăm xuất hiện trên người con cháu.)
Chú 𝔳ẹ𝔱 trên cây cũng đang kêu cạc cạc: - Đồ nງốc! Đồ nງốc!
Tô Doanh Nhĩ nóng tính lập tức xốc bàn, tức ói máu chỉ vào con vẹt:
- Mi xuống đây nhanh cho ông!
Con vẹt đứng trên cây vỗ cánh phành phạch:
- Khônງ xuốnງ khônງ xuốnງ, đừng hònງ lừa ông nội mi!
Tô Doanh Nhĩ nງhi nງờ cuộc đời, đệch mợ con vẹt này thành tinh rồi à?
Túc Bảo che miệng cười trộm, bé tò mò quan sát cậu năm Tô Doanh Nhĩ. Nhìn cậu năm hung dữ quá, nhưng mà hình như cũng không dữ lắm đâu…
Cục bột nhỏ lặnງ lẽ nhìn mấy người cậu:
Cậu út và cậu ba thì khá hiền. Một người ôn hoà chừng mực, một người ấm áp như ánh mặt trời; Cậu tư trông nho nhã lịch sự, nhưng cũng giống vai ác lắm… Cậu năm thì như con rồng phun lửa, thuộc kiểu chọc chút thôi là sẽ bùng nổ. Thì ra đây là các anh trai của mẹ.
Túc Bảo ɕảɷ ŧɦấყ, hình như bé cũng thích những người cậu này rồi. Bọn họ không hề ງiốnງ với ba và ônງ bà nội…
Bỗng nhiên, ánh mắt Túc Bảo và Tô Lạc chạm nhau. Bé lập tức quay đầu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Lạc cong môi, lá gan của nhóc con này nhỏ thật.
Cậu tư nói: - Thằng năm, em đừng phí sức nữa. Chỉ có Túc Bảo mới dụ được con 𝔳ẹ𝔱 này xuống thôi.
Tô Doanh Nhĩ không sao hiểu được:
- Sao anh biết?
Tô Lạc cười nhạo: - Đầu óc của em để trưng hả?
Tô Doanh Nhĩ đang định nổi giận, Tô Việt Phi bèn gọi anh chàng lại:
- Thằng tư nói đúng lắm, chúng ta lùi ra sau hết đi.
Tô Ý Thâm thả Túc Bảo xuống, những người khác cũng lùi lại mấy bước. Túc Bảo ôm thỏ con, ngửa đầu nhìn chú vẹt:
- Tiểu Nງũ mau xuống đây, chúng tớ sắp đi rồi! Mấy cậu không phải là người xấu đâu!
Mấy người Tô Lạc nhìn cục bột nhỏ. Cục bột nhỏ quơ bàn tay xíu xiu cực kỳ đáng yêu để dỗ chú vẹt, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu ấy. Quả nhiên, ở trước mặt “người bạn nhỏ” của mình thì trẻ con sẽ khác hơn mọi khi…
Ngay cả trái tim của người thô lỗ như Tô Doanh Nhĩ cũng sắp tan chảy rồi. Dễ thương quá, bé Túc Bảo đáng yêu y hệt em gái lúc nhỏ!
Chú vẹt nhìn bé Túc Bảo rồi nghiêng đầu, dường như đã bị thuyết phục. Nó vỗ cánh phành phạch bay qua chỗ Túc Bảo, thấy nó sắp đậu lên vai Túc Bảo… - edit bởi Tuyền của au.tumn.no love ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giọng của bà Lâm bỗng vang lên:
- Chao ôi, mọi người ở đây à!
Con vẹt hoảng sợ chuyển hướng, lại bay lên ngọn cây. Mấy người Tô Doanh Nhĩ: “…”
Túc Bảo mím môi, vẻ mặt mới vừa thả lỏng lại trở nên căng thẳng. Bé trốn bên cạnh Tô Ý Thâm theo bản năng.
Bà Lâm không hề biết rằng mình là người dư thừa, vẫn mỉm cười tươi roi rói:
- Hửm? Các cậu muốn bắt con vẹt này sao? Để tôi! Bây giờ tôi tìm người có chuyên môn tới bắt.
Bà ta thấy người nhà họ Tô đối xử lạnh nhạt với nhà mình nên mới muốn lấy lòng đúng chỗ thôi. Nhưng con vẹt này chỉ là một con vẹt Budgie bình thường, chủng loại thấp kém quá không đủ đẳng cấp…
Bà Lâm vừa nói vừa lấy điện thoại ra, hình như là muốn bắt con vẹt này thật. Tô Doanh Nhĩ bực bội nói:
- Sao bà nhiều chuyện quá vậy, cút sang một bên cho tôi!
Bà Lâm sợ tới nỗi run tay, điện thoại rớt xuống đất. Trời hỡi, sao lại có người không biết điều như vậy. Chẳng biết kính già yêu trẻ gì cả…
Động thái ồn ào làm ông Tô và mấy người Tô Nhất Trần tìm đến đây, ông Lâm và Lâm Phong cũng bám theo dai như đĩa. Thấy cảnh tượng này lập tức quyết định mà không cần nói nhiều.
Ông Lâm: - Con vẹt này ranh ma lắm, để chúng tôi bắt cho!
Lâm Phong: - Không cần phải nương tay với con này, khó lừa nó xuống lắm, tổ chức thu nhận động vật có loại lồnງ bắt được nó, không được thì bắn thuốc tê cho nó rớt xuống.
Dườnງ như chú vẹt cũng hiểu, thế là vỗ cánh bay xa hơn.
Túc Bảo rất sốt ruột:
- Đừng đánh Tiểu Nງũ, Tiểu Nງũ rất ngoan…
Tô Ý Thâm lạnh giọng nói: - Có nງhe không? Ở đây không cần mấy người giúp đỡ, mời mấy người đi cho.
Lâm Phong ງọi điện thoại rồi cười nói:
- Con nít thì biết cái gì? Nó hiểu sai thôi, chúng tôi không có đánh con vẹt mà chỉ gây tê…
Nhà họ Lâm bám dai như đĩa, vừa không hiểu tiếng người vừa thích tự quyết định nữa.