Thấy vẻ mặt Khúc Lưu Thương như sắp khóc, Khúc Thanh Thủy vỗ vỗ vai cậu ta: "Anh hiểu mà, anh và bố mẹ cũng rất nhớ em, chỉ là tận thế liên lạc bất tiện, nếu không dẫn sông, chắc phải hai ba năm nữa chúng ta mới gặp được nhau.”
Mai Linh nghe vậy thì liên tục gật đầu, "Đúng đúng, may mà anh trai con đã thức tỉnh dị năng hệ nước. Tiểu Lưu, con thức tỉnh dị năng gì vậy?"
Khúc Lưu Thương đang chán nản, nghe vậy thì hơi thẳng lưng lên, "Con thức tỉnh dị năng hệ ánh sáng."
"Hệ ánh sáng không tồi, hệ ánh sáng không tồi." Khúc Giang Châu hớn hở nói.
Mai Linh tiếp tục gật đầu, "Đúng vậy, không cần phát điện, trực tiếp chiếu sáng là được."
Tiểu Thất cũng khẳng định: "Đúng vậy, em trai đừng nhụt chí, hệ ánh sáng thực sự không tồi, ví như nó có thể... có thể... chiếu sáng, đúng, chiếu sáng!"
Khúc Lưu Thương bỗng nhiên có cảm giác như bị nghẹn một hơi, tại sao nghe như dị năng hệ ánh sáng còn không bằng dị năng hệ nước vậy? Thấy ánh mắt tràn ngập vẻ an ủi của Mai Linh và Khúc Giang Châu, Khúc Lưu Thương cảm thấy rất lúng túng, vội vàng tìm chủ đề khác để giảm bớt sự xấu hổ, “Anh à, bốn năm không gặp, anh vẫn còn độc thân ư? Em thấy bố mẹ cũng không thúc giục."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT