Trong phòng, rèm cửa được kéo kín, che hết ánh nắng mặt trời chiếu vào. Trong ánh sáng lờ mờ tối tăm, mơ hồ có thể thấy được căn phòng ngủ bừa bộn lếch thếch. Thiếu niên trên giường mệt mỏi mở mắt ra, một lát sau lại nhắm mắt lại.
Mãi đến khi giọng nói gắt gỏng trong đầu cứ vang lên không ngừng: "Có phải ban đêm đâu! Kéo rèm ra, anh biết không! Rèm cửa sổ í! Dậy nhanh lên!"
Tiểu Thất đành phải mở mắt ra, lại một lần nữa nghi ngờ không lâu trước đây mình đã đưa ra một quyết định sai lầm, không phải do thời không hỗn loạn nên y bị mất bản thể sao? Cứ từ từ tìm là được, tại sao lại phải trói định với một thứ đồ cứ thích nói lảm nhảm thế này? Chẳng lẽ đây là của rẻ của ôi trong truyền thuyết ư?
Hệ thống 6362 cảm nhận được suy nghĩ của Tiểu Thất, suýt thì tức đến chập mạch, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo nó thực tập xui xẻo, bị phân vào tổ thế thân xuyên nhanh, trong lòng nó một bên thì thầm niệm không nên tức giận, một bên truyền cốt truyện tới, “Cốt truyện đang được phát, ký chủ chú ý tiếp nhận.”
Thế giới được phân loại lại là "một bát máu chó", cốt truyện đương nhiên cũng theo kiểu mô típ quen thuộc, hương vị quen thuộc, 6362 đã sẵn sàng để ký chủ nhà nó khiếu nại, nhưng ai ngờ một lát sau nó lại nhận được một tràng khen ngợi.
"Oa! Tao thích câu chuyện này nha!"
"Ồ! Thú vị đấy."
"Không tệ, không tệ."
“Tao muốn gặp mấy người sáng tạo ra cốt truyện này, kết bạn một chút.”
6362: ??? Kí chủ bị nó lừa này có bệnh nặng phải không?
Mặc dù sinh ra nghi ngờ về thẩm mỹ của kí chủ nhưng 6362 cũng yên tâm thở phào, ít nhất so với mấy người tức giận chuẩn bị đình công ở thế giới thứ nhất thì tốt hơn nhiều. Xem ra, linh hồn lang thang bị bắt này cũng không tệ đến vậy: “Thế thì bắt đầu đi theo cốt truyện đi. Mục tiêu nhiệm vụ chính là hoàn thành mười điểm cốt truyện, mục tiêu nhiệm vụ phụ là sống đến 99 tuổi, OOC* thì tự gánh hậu quả."
*OOC: out of character.
Xét thấy tỉ lệ bãi công ở tổ thế thân rất cao nên yêu cầu đối với ký chủ cũng ngày càng giảm xuống, ngoài quy trình cơ bản, việc sống sót cũng được tính là một nhiệm vụ, hoàn thành còn có phần thưởng. Đối với OOC cũng không có yêu cầu nào, chỉ là kí chủ cần phải chịu trách nhiệm về hành vi OOC của chính mình, ví dụ như bị coi là mắc bệnh tâm thần hoặc bị đưa lên vỉ nướng BBQ chẳng hạn.
"Được." Tiểu Thất dễ tính đáp lại, sau đó giơ tay lên ngửi một cái, suýt nữa chết tại chỗ.
Sau khi Tiểu Thất vệ sinh cá nhân xong, tiện thể thu dọn cái vỏ chỗ y ở, à, không phải, con người gọi đó là phòng, lúc này y mới chậm rãi đi về nhà.
Bây giờ Tiểu Thất tên là Lục Uý Lam, bố mẹ là Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên, anh trai tên Lục Hành Chỉ, bản thân y là cậu ấm của nhà họ Lục, đáp ứng những kỳ vọng của bố mẹ nhà họ Lục một cách hoàn hảo, khỏe mạnh, sống sung sống sướng là được.Thế nhưng là cậu ấm ăn chơi bị ôm nhầm, cuộc sống sinh hoạt vui sướng ăn uống chờ chết của Lục Uý Lam sắp kết thúc, hơn nữa lại còn đang đi trên con đường không thể quay lại, điên cuồng cho nhân vật chính điểm kinh nghiệm.
Sau khi vô tình biết được trong tương lai mình sẽ trở thành bia đỡ đạn, nguyên chủ vô cùng suy sụp. Là CẬU ẤM bột từ nhỏ đã chỉ biết ăn uống chơi bời, tiêu tiền như nước, chưa từng trải qua bão táp thăng trầm, dù thế nào đi nữa y cũng không thể chấp nhận gia đình mới thấp kém hơn nhà họ Lục mấy bậc, càng không muốn làm bàn đạp cho nhân vật chính, vì thế y điên cuồng uống rượu rồi vui sướng đình công.
Mà hôm nay là lúc Lục Úy Lam về nhà biết được tin dữ, đồng thời, trong cơn tức giận, y đã thành công đặt mình ở vị trí đối lập với tất cả mọi người, đây cũng là điểm cốt truyện đầu tiên.
Sau khi lái một mạch về nhà, chiếc xe drift một cú đẹp mắt rồi dừng lại, vừa xuống xe, Tiểu Thất đã nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của người hầu đang nhìn y.
Sau khi vào nhà, như thường lệ, trong phòng khách rộng rãi sang trọng đã có mấy người đang ngồi trên sofa, mẹ Trình Nhiên nước mắt chảy dài trên mặt, hơn hai mươi khuôn mặt xa lạ ngồi phía đối diện cũng đỏ hoe cả mắt.
"Bố, mẹ, anh, con đã về!" Tiểu Thất vui vẻ hô lên, biểu tình không chút sơ hở kia làm hệ thống giật nảy mình.
Người trong phòng liên tục nhìn qua, trên mặt là mấy biểu cảm khác nhau. Họ thấy thiếu niên đầu xanh phi thẳng đến trước tủ lạnh, lấy chai nước uống chuẩn bị lên lầu, chợt nhìn thấy một người lạ ngồi khúm núm trên ghế sofa, y dừng bước, lao tới hô to: "Là anh! Đồ nhà quê cả người toàn mùi sữa đậu nành đã đụng phải tôi!" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Túc Minh Tư vội vàng cúi đầu, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."
"Cách xa như vậy mà còn có thể đụng vào tôi, không phải cố ý thì là gì."
Túc Minh Tư càng thêm ngơ ngác, tựa như không biết nên làm thế nào.
Không sai, là kịch bản ôm nhầm con máu chó, hai đối tượng bị ôm nhầm đã chạm mặt nhau từ trước, là một lần gặp mặt không mấy dễ chịu. Chính lần gặp này đã khiến cho Lục Hành Chỉ, đang đứng ở xa xa đón em trai mình, có chút nghi ngờ về ngoại hình của Túc Minh Tư, từ đó dẫn đến tình tiết này.
Nhìn Lục Úy Lam hùng hổ dọa người như vậy, những người có mặt ở đây đều cau mày, ngày thường đương nhiên là bọn họ biết Lục Úy Lam kiêu ngạo, nhưng thân phận của y lúc đó khác với thân phận hiện tại, cảm nhận của bọn họ lúc này cũng cứ thế mà biến hóa.
"Đúng rồi, sao đồ quê mùa nhà anh lại ở đây? Tiền bồi thường thì cũng đã đưa rồi, còn đến đòi thiếu gia tôi thêm tiền à?" Tiểu Thất uống một ngụm nước, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo hống hách.
"Lam Lam, về sau đây là anh hai của con, nói năng cho hẳn hoi vào!" Trình Nhiên thấy sắc mặt Lục Hiếu Chi không tốt, vội vàng nói.
"Dọn dẹp phòng con đi, nhường cho Minh Tư, con dọn xuống lầu dưới." Vẻ mặt Lục Hiếu Chi âm trầm, ông ta không cần suy nghĩ mà mở miệng, vốn không cần phải làm thế, nhưng nhìn Lục Úy Lam kiêu ngạo xốc nổi, lại nhìn Lục Minh Tư trước sau đều cúi đầu xin lỗi, Lục Hiếu Chi mới đột nhiên đưa ra quyết định này.
Phụt! Khụ khụ!
Tiếng ho khan dữ dội, Lục Úy Lam phun toàn bộ đồ uống chưa kịp nuốt lên người Túc Minh Tư, sắc mặt Túc Minh Tư lập tức tối sầm, nhưng lúc này cậu ta đang cúi đầu nên cũng không có ai phát hiện ra.
"Bố! Mẹ! Hai người đang nói cái gì vậy? Con chỉ có anh cả, lấy đâu ra anh hai. Tên này là ai vậy?" Hệ thống chết lặng nhìn kí chủ đang nổi trận lôi đình, trong đầu lại là giọng nói đắc ý của kí chủ.
[Thế nào? Hành động này được cộng bao nhiêu điểm? Tao xem phim truyền hình mọi người đều diễn như thế mà. Uầy uầy uầy ~ để tình tiết trong căn phòng này tiến triển trước đã.]
Thực hiện: Clitus x T Y T
Nhìn thấy Túc Minh Tư, à không, về sau chính là Lục Minh Tư cả người chật vật như vậy, Trình Nhiên càng thêm đau lòng, vội vàng lấy khăn giấy lau giúp, trong lòng không khỏi hơi oán trách Lục Úy Lam.
Lục Hiếu Chi cũng tức giận, quả nhiên nó không phải người nhà mình, học thức và nhân cách đều không tốt, nhìn lại đứa con thật sự của nhà mình, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại còn rất ân cần, ông ta càng nghĩ càng tức giận, xua xua tay, trực tiếp nhờ quản gia đặt một chồng tư liệu vào tay Lục Úy Lam, “Tự con xem đi, Minh Tư mới là con trai của nhà họ Lục, còn con, nếu con muốn thì vẫn có thể tiếp tục ở lại đây, nhà họ Lục sẽ không thiếu con một bữa, nhưng về sau con phải trở lại đúng vị trí của mình.”
Trên thực tế, những lời này lẽ ra không nên nói khi mới gặp mặt, trước đây Lục Úy Lam đã trực tiếp bị tin tức này làm cho choáng váng, lúc lâu vẫn không thể hồi thần, mấy lời này và chuyện đổi phòng đều phải diễn ra từng bước một rất chậm rãi, không ngờ hôm nay lại bùng nổ hoàn toàn. Nhưng điều này cũng cho thấy trong lòng Lục Hiếu Chi đã sớm có kế hoạch từ khi đưa Lục Minh Tư trở về.
Lục Úy Lam nhanh chóng xem qua tư liệu một lần, càng đọc mắt y càng mở to, cuối cùng trực tiếp suy sụp, "Không thể nào! Chuyện này là không thể!" Trang giấy trong tay y rơi xuống, trong phút chốc y lao thẳng vào lòng Trình Nhiên, người thương yêu y nhất, "Mẹ, chuyện gì vậy? Nhất định là mọi người đang lừa gạt con, gần đây con có gây tí rắc rối nào đâu!"
Trình Nhiên vô thức đưa tay định sờ đầu Lục Úy Lam, nhưng nhìn Lục Minh Tư đáng thương ở bên cạnh, bà ta liền quyết tâm: “Là sự thật, lúc trước y tá ở bệnh viện đã bế nhầm, con là con trai nhà họ Túc, Minh Tư mới là cậu hai chân chính của nhà họ Lục."
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Nhìn Lục Úy Lam như bị sét đánh giữa trời quang, Trình Nhiên đau lòng vô cùng, nhưng nếu hôm nay bà ta không sửa lại thái độ của mình, với cái tính của Lục Úy Lam, chỉ sợ Minh Tư ở nhà sẽ phải chịu khổ, bà ta giơ tay chạm vào vai Lục Úy Lam, "Lam Lam đừng lo, sau này con vẫn ở đây mà, nhưng Minh Tư là anh hai của con, con nhất định phải nghe lời anh đó, biết không?"
“Không thể nào!” Lục Úy Lam đột nhiên đứng dậy: “Mọi người lừa con!” Sau khi hét lên, Lục Úy Lam liền lao ra ngoài.
Trình Nhiên ở phía sau đang định gọi Lục Úy Lam, đã bị Lục Hiếu Chi ngăn lại: "Cứ kệ nó, có gan thì đừng quay lại!"
Biệt thự trở nên yên tĩnh, nhìn Lục Minh Tư, vẻ mặt Lục Hiếu Chi mới khá hơn một chút: "Để anh trai con đưa con đi một vòng làm quen nhà nhé. Hôm nay con dọn đến đây đi."
Lục Minh Tư ngoan ngoãn gật đầu, ngước mắt nhìn Lục Hành Chỉ. Từ đầu đến cuối trên mặt Lục Hành Chỉ đều không có biểu tình gì, làm người ta khó có thể đoán được anh ta đang suy nghĩ cái gì. Trình Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lo lắng.
Lục Úy Lam chạy ra khỏi nhà cuối cùng cũng dừng lại trên đường, sau đó liền chạy ra khỏi khu biệt thự, lúc này y thậm chí còn chưa kịp thở một hơi, chỉ đứng trên đường rất lâu không động đậy gì.
Tinh thần thể chất cũng có tác dụng thay đổi nhất định đối với thân thể của kí chủ, thấy thể chất hiện tại của Lục Úy Lam, 6362 không khỏi bắt đầu nghi hoặc, rốt cuộc nó đã trói buộc thứ gì vậy nhỉ. Thấy kí chủ vẫn bất động, 6362 nhắc nhở: "Không cần đứng đây đâu, làm gì có ai đuổi theo anh ra ngoài."
“Tao không chờ bọn họ.”
"Vậy anh còn đứng ở chỗ này làm cái gì?" 6362 phát hiện mình không thể đọc được ý nghĩ của kí chủ, trong lúc nhất thời nó vừa sợ hãi vừa bối rối.
Tiểu Thất nhìn xung quanh một chút: "Đang đợi xe á, chẳng phải lúc này thường thường sẽ có một cái ô tô chạy quá tốc độ vừa vặn tông vào tao sao? Đến tư thế bay tao cũng đều nghĩ xong rồi."
6362: "..." Đối mặt với phong cách độc đáo của kí chủ, nhất thời nó không biết nên vui hay buồn.
Đứng đó thêm mấy phút vẫn không nhìn thấy chiếc xe nào đang phóng như bay, lúc này Tiểu Thất mới ủ rũ cụp đuôi, thất vọng rời đi.
Trong bóng cây cách đó không xa, Lục Hành Chỉ nhìn thiếu niên cúi đầu xuống đi xa, anh ta khẽ thở dài, đứa em trai này từ nhỏ đã bất cần, quen thói kiêu ngạo ở bên ngoài, có khi nào phải chịu ấm ức thế này đâu, đợi không thấy người nhà tới tìm, trong lòng chắc hẳn lạc lõng vô cùng.
“Anh.” Một thanh âm do dự vang lên, Lục Hành Chỉ quay đầu lại, nhìn thấy Lục Minh Tư.
"Sao vậy?" Giọng nói của Lục Hành Chỉ không nghiêm túc lạnh lùng như vẻ bề ngoài, Lục Minh Tư thở phào nhẹ nhõm.
"Chú... Bố bảo anh về ăn cơm." Lục Minh Tư tựa như còn có chút do dự với xưng hô mới, nói xong, ý thức được hành vi xấu hổ của mình, cậu ta chậm rãi cúi đầu xuống.
Lục Hành Chỉ mỉm cười, sờ sờ đầu Lục Minh Tư, "Đi thôi, chúng ta về đi."
"Ừm... Úy Lam..." Lục Minh Tư nhìn phương hướng Lục Úy Lam rời đi.
"Nó sẽ trở lại." Giọng điệu của Lục Hành Chỉ rất chắc chắn, sau khi nhận đủ giễu cợt và ức hiếp ở bên ngoài, đóa hoa trong nhà kính chỉ có thể lựa chọn trở lại nhà kính. Thế nhưng, Lục Hành Chỉ có lẽ chưa bao giờ nghĩ tới, đóa hoa trong nhà kính cũng có ngày bị đột biến gen.