Ăn trưa xong, Tiểu Thất nằm phơi nắng chợp mắt trên bụng heo, những người khác cũng về phòng mình nghỉ trưa.
Rễ củ cải của Tiểu Thập cuối cùng cũng đã khôi phục chiều dài bình thường, lúc này mới xua đuổi đám lệ quỷ đi, bản thân thì dùng lá cây chốc chốc lại kiểm tra đám người anh Lân đã sống dở chết dở một chút, đi bộ được một vòng, nó lại hắng giọng, “Sắp tới hai giờ rồi, ngủ cái gì mà ngủ, dậy làm việc mau!”
Đám người anh Lân nửa sống nửa chết tỉnh lại từ trong đủ loại ảo mộng đáng sợ, giọng nói của củ cái dại vẫn là giọng nói đó, nhưng lần này lại khiến bọn họ đồng thời run lên, sau đó liều mạng bò lên từ trên mặt đất.
“Do các ngươi khiến bổn củ… bổn sâm chịu tổn thất tinh thần to lớn, dựa vào nguyên tắc xử lý khoan dung, các ngươi phải lao động không công trong ba mươi năm tới để bù đắp, đừng nghĩ tới việc chạy trốn, trong ba mươi năm tới, các người sống thì là người của ta, chết thì là quỷ của ta, cố gắng sớm ngày sửa sai……”
Nhóm anh Lân: “…”
Cuối cùng, đám người anh Lân bán ba mươi năm thanh xuân của mình để bồi thường mà kết thúc chuyện này, đám người anh Lân hoàn toàn không thể ngờ rằng, bản thân không những không thể rời đi, còn thành cu li miễn phí, thậm chí còn không hề có đường lui, dẫu sao thì ngay cả cái câu thường dùng ‘cùng lắm là chết, 20 năm sau lại là một thằng hảo hán’ này cũng không còn hữu hiệu nữa rồi.
Bây giờ hoàn toàn là ‘cùng lắm là chết, 20 năm sau vẫn còn đang làm công’, đám người anh Lân khổ không thể tả, sớm biết đã trắng tay rời đi, mắc mớ gì phải chọc vào một con củ cải đột biến, lúc đấy thì bên ngoài là thiên hạ của bọn họ, nào phải nghe người khác sai bảo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play