Cặp Đôi Ngọt Ngào

Chương 3: Đấu đôi quyết chiến sao lại thành đấu đôi ngọt ngào rồi?


3 tháng

trướctiếp

Hứa Nhược lại chết.

Khung bình luận bên này của cô tràn ngập "hahaha" và "điểm tối đa cho màn trình diễn này".

Một streamer hô mưa gọi gió ở khu giải trí như cô rốt cuộc là hai dây thần kinh nào bị chập với nhau mới có gan đi khiêu khích một đại thần lạnh lùng như băng, không chút cảm tình như vậy?

Giang Hoán lại mở mic lên, "Bây giờ đã công bằng chưa?"

“Không công bằng!”

Giang Hoán: “…"

"Anh nghĩ đi, hai chúng ta nhảy dù ở hai nơi khác nhau, khó khăn mà mỗi người phải đối mặt cũng khác nhau! Ví dụ tôi rơi xuống một nơi rất nhiều người, vậy thì chỉ mất vài phút, tôi chắc chắn sẽ bị giết chết, mà anh lại rơi xuống một nơi không có ai cả…" 

"Không có khả năng đó." Giang Hoán không chút lưu tình mà chặt đứt lời nói của cô, "Tôi chưa bao giờ nhảy xuống nơi không có người."

"Ôi đại ca, tôi đang ví dụ, ví dụ thôi, đừng nghiêm túc như vậy!"

"Có lấy ví dụ cũng không thể lấy như vậy."

"…"

Đối với Giang Hoán mà nói, nhảy dù xuống một bãi đất trống không người là một hành vi vô cùng hèn hạ, đây là một loại sỉ nhục đối với anh.

"Vậy cô muốn như thế nào?" Giang Hoán hỏi.

"Như vậy đi, ván tiếp theo chúng ta sẽ đấu đôi, anh đi theo tôi, như vậy hoàn cảnh của cả hai sẽ giống nhau, rồi chúng ta xem ai là người bị giết chết trước để phân định thắng thua."

"Tôi đi theo cô?" Giang Hoán không thể tưởng tượng mà lặp lại bốn chữ này.

“Đúng vậy.” Có vấn đề gì sao?

Bình luận...

[Anh cứ nghe theo cô ấy đi!]

[Dù sao đối với anh mà nói nhảy xuống đâu cũng giống nhau mà.]

Được rồi!

Hứa Nhược vốn dĩ tưởng rằng Giang Hoán sẽ từ chối, không nghĩ tới anh lại trực tiếp kéo cô vào phòng mới.

Từ địa điểm chuẩn bị đến lúc lên máy bay, cả hai người không ai lên tiếng. Hứa Nhược cảm thấy bọn họ là hai người chơi kỳ quặc thứ hai thì không ai là chủ nhật trong PUBG, những người đấu đôi khác không ai là không muốn giúp đỡ lẫn nhau để cùng ăn gà, chỉ có hai người bọn họ, đấu đôi nhưng luôn nghĩ xem làm thế nào để giết chết đối phương.

"Nhảy ở đây." Giang Hoán hướng về phía Bootcamp.

"Không được, nhảy ở đây đi." Hứa Nhược thuận tay chỉ vào bãi đất trống cách Bootcamp không xa.

"Không được." Giọng điệu của anh mạnh mẽ, thái độ vô cùng lạnh nhạt.

Nhưng mà anh còn chưa nói hết câu, Hứa Nhược đã nhảy xuống rồi, giọng điệu bất cần không phân rõ phải trái: "Tôi mặc kệ, anh phải đi theo tôi, nếu không trận này không được tính!"

"Tôi..." Giang Hoán lần đầu tiên trong đời có ɕảɷ ɠıáɕ bản thân bất lực không nói được gì. Nếu anh và cô không có ràng buộc, tất nhiên anh có thể nhảy chỗ nào cũng được, nhưng tình huống này lại khác, nếu anh không nhảy xuống cùng chỗ với cô, vậy thì ván này, ván sau, ván sau nữa nữa, cô nhất định sẽ không bỏ qua.

Giang Hoán bất đắc dĩ mà nhảy dù.

Bình thường một mình Hứa Nhược nhảy xuống bãi đất hoang này, số trang bị ở đây coi như đủ dùng, nếu may mắn còn có thể nhặt được cả 98K hoặc M24. Nhưng hôm nay, hai người tổng cộng đã lục soát bốn căn nhà rồi, cũng chỉ thu về được một khẩu AK và một khẩu Uzi, một khẩu súng ngắm cơ bản cũng không có.

Không chỉ có thế, Hứa Nhược ít nhất cũng nhặt được thêm một giáp hai và một mũ một, Giang Hoán thì thảm hại đến mức chỉ có nổi giáp một, ngoài ra không có thêm gì khác.

Giang Hoán hồi tưởng lại những trận đấu trước kia, khi anh nhảy xuống khi căn cứ huấn luyện, vừa rơi xuống đất đã có M416, sau đó đi đại khai sát giới, còn giờ, nhục nhã, thật quá nhục nhã!

Lục soát xong ở căn nhà bên này, góc trên bên phải màn hình không ngừng nhảy ra chiến tích người khác đoạt mạng, chỉ còn lại hơn 70 người, song xung quanh bọn họ lại yên tĩnh đến đáng sợ, đến một bóng ma cũng không có. Từ khi Giang Hoán bắt đầu chơi game cho đến nay, anh chưa từng lâm vào tình cảnh đến giờ phút này của ván đấu vẫn chưa nhảy số ở bảng chiến tích, anh thật sự khao khát có một khẩu súng, nhưng sợ là đến khi có rồi cũng không thể dụng võ được, nội tâm Giang Hoán ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Giang Hoán mang theo khẩu Uzi đi ra khỏi khu vực vùng đất hoang này, Hứa Nhược tuy không biết anh muốn đi đâu, nhưng cũng chỉ có thể theo sau anh. Rốt cuộc... Ở bên cạnh anh là nơi an toàn nhất!

Tuy rằng hai người bọn họ "đơn thương độc mã", nhưng thể thức của trận này vẫn là đấu đôi. Nếu trên đường đi bọn họ có bất chợt gặp một đội khác, Giang Hoán chắc chắn sẽ đứng ra giải quyết bọn họ, cô cứ núp lùm phía sau lưng anh, xem anh đánh là được rồi. Rốt cuộc, mặc dù anh muốn giết cô, nhưng cũng phải do chính tay anh lấy được mạng cô đúng chứ?

Hứa Nhược thấy Giang Hoán không nói gì nữa mà bước thẳng về phía căn cứ huấn luyện, cô lập tức luống cuống, "Này anh, anh, anh đi đâu vậy? Tôi không đi đến khu căn cứ đâu…"

Giang Hoán không trả lời cô, anh chơi game từ trước đến nay vẫn luôn yên lặng như vậy, anh dẫn cô đi lên một đỉnh núi. Tầm nhìn ở đỉnh núi này, có thể thấy toàn bộ khung cảnh của khu căn cứ huấn luyện. Hơn nữa bước vào giai đoạn tiếp theo của ván đấu, khu huấn luyện không nằm ở bên trong vùng bo an toàn, vì thế khi người chơi ở bên trong muốn chạy thoát khỏi bo độc, bọn họ bắt buộc phải đi qua đỉnh núi mà bọn họ đang đứng. 

Hứa Nhược lập tức mở miệng cảm thán: "Vị trí này quá hợp lý rồi, chỉ cần chúng ta ẩn thân kĩ càng một chút là được!"

Vừa mới dứt lời, đột nhiên Giang Hoán giơ súng bắn một viên đạn về phía lùm cây bên cạnh. Tiếng súng bất thình lình xuất hiện đã phá vỡ cục diện yên tĩnh của khu vực này.

Hứa Nhược bị dọa sợ, đè thấp giọng nói hơn, như thể bên địch có thể nghe thấy cô vậy, "Anh làm gì đó! Anh làm vậy sẽ thu hút người qua đây đấy!"

Giang Hoán bình tĩnh nói: "Mục đích của tôi chính là dụ người qua bên này."

"…"

Quả nhiên là cô đã nghĩ quá nhiều, còn tưởng rằng Giang Hoán sẽ biết xấu hổ chứ.

Tiếng súng của Giang Hoán thực sự đã thu hút mọi người ở xung quanh, Hứa Nhược quỳ rạp xuống đất, không dám động đậy dù chỉ là nhỏ nhất.

Rất nhanh đã có người nóng lòng, dùng một viên đạn M24 bắn ngược lại về phía Giang Hoán, viên đạn sượt nhẹ qua người anh, trúng vào bụi cây bọn họ đang lấp. Thông qua âm thanh của tiếng súng, Giang Hoán lập tức xác nhận được vị trí của đối phương.

Cách căn cứ huấn luyện không xa, có hai người.

Nhưng hiện tại trên tay Giang Hoán chỉ có một món vũ khí đánh cận, không thích hợp để lao ra đoạt mạng hai người kia.

Hứa Nhược lúc này mới bất giác phát hiện ra hai người ở khu căn cứ, sau đó cô liền hốt hoảng, vội vàng nói: "Giang Hoán, Giang Hoán, ở đó có người..."

"Suỵt."

Hứa Nhược lập tức im lặng.

Cùng lúc Hứa Nhược mở miệng, Giang Hoán đã nghe ra được một tiếng bước chân rất nhẹ.

Xung quanh vô cùng yên ắng, ngoài người vừa mới bắn đạn về phía bọn họ, nhất định còn có ai đó đang âm thầm di chuyển lại gần đây. Ánh mắt Giang Hoán đảo khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trước một tảng đá, ở khu vực này, không nơi nào có thể che chắn tốt hơn tảng đá đó.

Giang Hoán nghiêng đầu, anh đã phát hiện ra nơi ẩn nấp của địch, trước tiên giơ ống ngắm, hướng về phía bên trái của tảng đá.

Anh hết sức tập trung, Hứa Nhược ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh.

Vài giây sau, bên trái tảng đá có một người vươn người lên thăm dò, chỉ mấy độ 0.1 giây để phản ứng, Giang Hoán đã ngay lập tức nổ súng.

[Freshman đánh bại xiaoxingchen bằng Uzi.]

Đánh bại, không phải là giết chết, điều này chứng tỏ người vừa trúng đạn còn có đồng đội.

*Trong đánh đôi hoặc đánh nhóm bốn, sau khi người chơi bị thương sẽ không lập tức out khỏi ván đấu, nếu trong thời gian nhất định được đồng đội tới cứu thì có thể tiếp tục thi đấu.

Mà trong nháy mắt, khi người nọ bị giết chết, đồng đội của anh ta đã đi tới từ phía bên phải, nhắm chuẩn vào Giang Hoán, định kết liễu anh.

“Bên phải!”

Hứa Nhược còn chưa dứt lời, Giang Hoán dường như đã sớm phát hiện và có chuẩn bị từ trước, anh nhanh chóng chuyển hướng súng sang bên phải, đúng lúc người đồng đội kia ló ra ngoài.

Ý thức nhạy bén, kĩ thuật chuẩn xác.

Ba giây, toàn bộ quá trình chỉ mất đúng ba giây.

Hứa Nhược xem đến mức ngây người.

Giang Hoán bình tĩnh đổi súng.

Bộ dáng phong khinh vân đạm kia rõ ràng đang có ý khoe khoang: Chỉ là dăm ba chiêu thức cơ bản mà thôi.

"Lại đây nhặt đồ."

"Ò."

Giang Hoán lấy một khẩu M416, một khẩu 98K, sau đó ngẩng đầu lên lần nữa.

Hứa Nhược vẫn đang chậm rì rì nhặt đồ, trong vòng không tới một phút sau đó, góc trên bên phải màn hình xuất hiện thông báo.

[Freshman đánh bại king bằng 98K.]

[Freshman giết queen bằng 98K.]

Thao tác nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, giải quyết gọn gàng người vừa mới cầm M24 ngắm bắn bọn họ ở khu căn cứ huấn luyện.

Trong nháy mắt ấy Hứa Nhược đã quên mất cô và Giang Hoán đang thi đấu với nhau, cô có ɕảɷ ɠıáɕ như bọn họ đang là đấu đôi, chỉ cần đi phía sau lưng anh thì chuyện ăn gà chỉ là sớm hay muộn.

Khoan đã...

Hai người họ đang so tài xem ai bị giết chết trước, nhưng đây là đấu đôi, vậy thì... Chỉ cần hai người không bị giết thì cuối cùng sẽ đều được ăn gà, không phải quá ổn rồi sao?

Hứa Nhược ngộ ra chân lý thì cười cười, cô chỉ cần nấp sau lưng Giang Hoán là được, việc này trong tầm tay của cô.

Lúc này vẫn còn hơn ba mươi người. Khi vòng bo tiếp tục thu nhỏ lần nữa, Giang Hoán dẫn Hứa Nhược ẩn nấp ở rìa bo. Quả nhiên, sau khi khu vực an toàn thu hẹp, rất nhiều người muốn chảy thoát khỏi vùng bo độc. Giang Hoàn đứng ở vị trí cao, liên tục thu hoạch đầu người.

Hứa Nhược nhìn thông báo giết người của Giang Hoàn liên tục hiện lên góc phải màn hình, không dám nói lời nào.

Đột nhiên, cô thấy bên ngoài vùng an toàn gần mình vẫn còn một người đang chạy. Với chút kinh nghiệm của cô, vòng độc này hút máu khá rát, nếu không vào khu vực an toàn kịp thời sẽ mất rất nhiều máu. 

Rõ ràng, người kia cũng thấy cô. Nhưng nếu anh ta dừng lại để bắn cô bây giờ, anh ta có thể không kịp vào vùng an toàn. 

Lượng máu còn lại của anh ta có lẽ không đủ để chịu một phát đạn. 

Không do dự nữa, Hứa Nhược bắn phát súng đầu tiên của cô tối nay. 

Mặc dù cô không giỏi bắn súng, nhưng một loạt đạn bắn ra loạn xạ, cuối cùng cũng trúng một hai phát. 

[Ruoshui sử dụng M416 giết goback.]

"Á... Tôi giết người rồi!" Hứa Nhược phấn khích, âm lượng giọng nói tăng vút lên vài lần. Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay cô giết được người, cô nhớ lại cảnh người kia vừa chạy trốn độc vừa tránh đạn của cô, cảm thấy hơi tội nghiệp nhưng cũng buồn cười. Cô bỗng nhớ lại bài hát mình hát tối nay, cảm thấy rất phù hợp với tình huống hiện tại, liền cất tiếng.

"Là ai đưa người đến bên tôi..." 

Hứa Nhược cảm thấy bước chân nhân vật của Giang Hoán rõ ràng bị khựng lại, không nhịn được cười thành tiếng, vội nói với khán giả hai kênh livestream: "Mọi người đừng để ý nhé, tôi chỉ hơi phấn khích vì giết được một người thôi."

Và phản ứng của khán giả trong phòng chat là:

[? Hát hay thế này à?? Tôi phải đi ấn theo dõi luôn đây.]

[Nếu cô ấy không hát, tôi cũng quên mất cô ấy là streamer mảng ca nhạc rồi (sticker đầu chó)]

[Xin streamer hát nhiều hơn! Anh Hoán bình thường chơi game quá im lặng, không nói lời nào cả.]

[Đúng đó, nếu không phải kỹ thuật của anh ấy tốt, tôi đã hủy theo dõi từ lâu rồi! (Stiker đầu chó)]

Hứa Nhược có ɕảɷ ɠıáɕ hướng đi của mọi chuyện hơi kỳ lạ, dường như mọi người đều quên mất ban đầu họ chơi game là để "đấu tay đôi".

Thời gian sau đó, như Hứa Nhược dự đoán, một khi có ai tiến lại gần họ, hay nói cách khác, một khi có ai xuất hiện trong tầm nhìn của Giang Hoán, anh đều ngay lập tức nổ súng theo bản năng vô thức, súng bắn tỉa trong tay anh thực sự phát huy tối đa công lực, mỗi phát bắn là một mạng người.

Còn Hứa Nhược thì cứ đứng im không cử động sau sự che chắn của "đồng đội".

Cuối cùng, khi màn hình hiện lên dòng chữ "Chúc mừng, hôm nay ăn gà!", Hứa Nhược phấn khích: "Yeah! Chúng ta ăn gà rồi!"

Giang Hoán: “…”

Lúc này cả hai phòng chat đều spam ầm ầm:

[Có phải hai người quên mất là mình đang đấu tay đôi đúng không?]

[Nói là quyết chiến đấu đôi, cuối cùng lại thành đấu đôi ngọt ngào rồi?]

[Hình như đây là lần đầu tiên thấy Giang Hoán chơi đôi với streamer nữ đấy.]

Thành thật mà nói, lần này Giang Hoán bất đắc dĩ ăn gà cùng đồng đội. Rất nhiều lần anh muốn để kẻ địch bắn Hứa Nhược, nhưng ý thức chiến đấu của anh quá mạnh, mỗi khi thấy có người đến gần, não anh chưa kịp phản ứng, hai bàn tay đã thuần thục gõ bàn phím di chuột, bắn tỉa chính xác, chỉ trong vòng một giây.

Cuối cùng, trận đấu streamer do Hứa Nhược khơi mào kết thúc bởi việc Giang Hoán offline stream. 

Hôm nay Giang Hoán thực sự mệt mỏi, chơi liên tiếp vài trận khiến anh tiêu hao rất nhiều năng lượng, huống hồ anh cũng đã biết streamer không biết trời cao đất dày dám thách thức anh kia chỉ đáng vài lạng, nên anh nói lời tạm biệt với khán giả rồi offline nhanh chóng.

Giang Hoán đã cho cô cơ hội rút lui mà vẫn bảo toàn thể diện, Hứa Nhược tất nhiên cũng biết thời thế, không nhắc lại mục đích ban đầu của trận đấu tối nay - đấu tay đôi. Với kỹ năng di chuyển, bắn súng, thành tích của cô, bất kỳ ai có mắt đều nhận ra cô chỉ là người chơi tầm thường.

Điều Giang Hoán không biết là sau khi anh offline, khán giả trong phòng của anh đổ xô sang phòng của Hứa Nhược để spam.

[Streamer hãy chơi đôi với anh Hoán của chúng tôi thường xuyên hơn nhé!]

[Đúng vậy, chúng tôi muốn xem đấu đôi ngọt ngào!]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp