Bình luận tràn ngập "Haha" và "???"

Tất cả người xem livestream đều ngây người, Hứa Nhược cũng hoang mang, Giang Hoán đang chơi tốt, đột nhiên tự giết mình là cái kiểu gì?

[Anh bị hack nick đúng không?]

[Cậu không phải Giang Hoán, cậu là ai?]

[Đây là thao tác quái quỷ gì???]

Giang Hoán phớt lờ bình luận, bình tĩnh mà trở lại đại sảnh của trò chơi. Mở mic, đơn giản nói ra sáu chữ, giọng nói trầm thấp và đầy từ tính: "Kêu cô ấy ra đây, solo."

Hứa Nhược cả kinh, ném điện thoại ra xa.

Một mặt, cô không ngờ Giang Hoán lại "nghiêm túc" đến vậy, muốn cô solo với anh, đó chẳng phải là lấy trứng chọi đá hay sao?

Mặt khác, Hứa Nhược xuất thân là sinh viên khoa phát thanh truyền hình, lại là kiểu người thanh khống, đương nhiên đối với giọng nói của người khác càng thêm chú ý. Cô không nghĩ tới một streamer trò chơi như Giang Hoán, giọng nói lại dễ nghe đến thế.

*Thanh khống: Cuồng giọng nói hay.

Lúc còn đi học, xung quanh cô không thiếu những chàng trai có giọng nói hay, nhưng vì là sinh viên khoa phát thanh, giọng nói của họ có thiên hướng mềm mỏng, thiếu đi sự trầm thấp, nam tính riêng biệt.

Nhưng giờ phút này, chỉ nghe Giang Hoán nói một câu, cô cũng có thể chắc chắn rằng giọng của anh rất đặc biệt. Trầm thấp mà không nặng nề, giống như một hòn đá được tẩy rửa bởi làn nước suối mát lành, vừa có sức nặng vừa có độ sắc nét, rất trong trẻo và sạch sẽ.

Phải mất một lúc lâu, Hứa Nhược mới hồi phục tinh thần, nhìn vào livestream của mình trên màn hình máy tính và livestream của Giang Hoán trên màn hình điện thoại, người xem của cả hai bên đều đang lót dép hóng kịch vui, cô tuyệt vọng đăng nhập vào trò chơi.

Nếu không cô còn có thể làm gì bây giờ? Người ta đã vì cô mà tự sát, cô không thể không cho họ mặt mũi được.

Nhờ sự chỉ dẫn tận tình của fans dưới phần bình luận, Giang Hoán đã tìm được tài khoản của Hứa Nhược, gửi cho cô một tin nhắn, nói cho cô biết ID phòng.

Sau khi Hứa Nhược tham gia, Giang Hoán bỏ qua màn chào hỏi xã giao, vào thẳng vấn đề, bình tĩnh nhả từng câu chữ, chỉ huy cô một cách đơn giản và ngắn gọn nhất, mang theo sự chân thật, đáng tin cậy: "Lát nữa chúng ta cùng nhau ấn bắt đầu, chắc là có thể vào cùng một trận."

Nói solo liền solo?

Hứa Nhược đến chết vẫn sĩ diện: "Được."

"So số người giết được."

Hứa Nhược khóc không ra nước mắt: "Được."

Bánh Mì ở cạnh cô đột nhiên kêu meo meo, Hứa Nhược nhìn nó một cái, nghĩ thầm: "Có lẽ phải để em chịu ủy khuất một lúc rồi."

Cô đã nghĩ kỹ rồi, tí nữa vào trận, cô sẽ tùy cơ ứng biến, xem xét tình hình, nếu khoảng cách của hai người quá lớn, cô liền rút ổ cắm. Sau đó vài phút, cô gửi tin nhắn cho người kia: Tôi thật sự rất xin lỗi, con mèo nhà tôi cắn đứt cáp mạng.

Ôi, hoàn mỹ!!!

"Ba, hai, một." Giang Hoán nhắc nhở cô chuẩn bị ấn bắt đầu.

Hứa Nhược vì phải livestream nên đã đầu tư một chiếc tai nghe chuyên dụng, hiệu quả thật không tồi, giọng nói dễ nghe ấy cứ quanh quẩn bên tai.

Hứa Nhược và Giang Hoán đều được truyền đến quảng trường Quality.

Khoan đã, tại sao bản đồ của cô là Sanhok, bản đồ rừng nhiệt đới, mà của anh lại là Miramar, bản đồ sa mạc?

"Cô?" Giang Hoán nhất thời hạn hán lời, không thể hiểu nổi, rõ ràng họ ấn bắt đầu cùng nhau, tại sao lại không vào chung một trận?

"Khả năng..." Hứa Nhược chột dạ mà nói: "Điểm tích lũy khi đánh đơn của anh quá cao..."

Giang Hoán, một lão đại với 6000 điểm, Hứa Nhược, một chú gà mờ chủ yếu bị Hứa Triết kéo đi đấu đôi hoặc đấu bốn, điểm tích lũy của cô bết bát vô cùng, thảm đến mức không nỡ nhìn, có thể vào chung một trận với Giang Hoán mới là lạ.

Giang Hoán đen mặt, anh còn tưởng là nhân vật phong vân nào đến khiêu khích mình, đinh ninh đối thủ ít nhất cũng phải 5-6000 điểm, không thể ngờ...

Giang Hoán có một đặc điểm khi chơi game chính là dùng thực lực để nói chuyện. Ví dụ như, thỉnh thoảng trong phòng livestream xuất hiện những bình luận chê bai anh, "Kỹ thuật vẫn như vậy", "Tôi có ɕảɷ ɠıáɕ thực lực của Giang Hoán không bằng trước kia", những lúc như thế anh đều trầm mặc, sau đó thì bùm, bùng nổ thao tác, chỉ mười kill đã ăn gà, kết thúc ván đấu, vả đôm đốp vào mặt mấy người kia.

Vì vậy vừa rồi, khi nghe thấy có người muốn thách đấu với mình, anh không hề nhiều lời, trực tiếp tự sát để thoát trận.

Một vấn đề nếu có thể giải quyết bằng thực lực, anh tuyệt đối không dùng lời nói.

Tưởng vương giả, hoá ra đồng thau...

Lúc này, người xem ở cả hai phòng phát sóng trực tiếp đều đang chờ một màn kịch vui, Giang Hoán không muốn phụ sự mong mỏi của mọi người, bất đắc dĩ đổi tài khoản có điểm tích lũy thấp hơn.

"Cô chờ một chút, tôi đi mượn tài khoản."

"Ừm." Hứa Nhược ngơ ngác mà nói, nội tâm cô đang điên cuồng gào thét: Con người này tại sao lại nghiêm túc như vậy! Nếu không vào cùng một trận, vậy thì quên nó đi! Lại còn đi mượn tài khoản! Đây không phải là cố tình làm bẽ mặt cô sao!

Ba phút sau, Giang Hoán đăng nhập lại vào trò chơi. Hai người đồng thời ấn bắt đầu, lần này rốt cuộc cũng vào chung một trận.

Bởi vì đang đánh solo nên không cần giao lưu bằng giọng nói, Hứa Nhược không biết Giang Hoán định nhảy chỗ nào, chỉ có thể thầm cầu nguyện bản thân không nhảy xuống cùng một chỗ với anh, nếu không cô lập tức trở thành hộp tinh.

*Hộp tinh: Người vừa mới nhảy dù đã bị giết.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Nhược click chuột vào một điểm trên bản đồ, đó là một vùng đất hoang, cách không xa thành phố P.

Kế hoạch của Hứa Nhược là, trước tiên sẽ nhảy xuống vùng đất hoang này tìm đồ, sau đó lặng lẽ trốn đi. Nghe tiếng súng mà đánh giá tình hình ở thành phố P, chờ ai kia quét sạch địch trong thành, rồi cô bất ngờ xuất hiện, hạ gục đối phương.

Chờ khi giết được một mạng người, cô sẽ rút ổ cắm, chấp nhận chiến tích không mấy xinh đẹp.

Không thể bắn trực diện, không thể bắn trực diện, không thể bắn trực diện, điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.

Nếu không phải là anh hùng, bạn chỉ có thể chơi trò của tiểu nhân - đánh lén...

Trò chơi bắt đầu, Hứa Nhược dựa theo kế hoạch, hạ cánh an toàn xuống bệ cửa sổ tầng hai của một ngôi nhà nhỏ.

Có thể là trời cao rủ lòng thương, ở vùng đất hoang này Hứa Nhược may mắn nhặt được một khẩu M416, một khẩu 98K, một cái gương, ngoài ra còn có một túi đồ sơ cứu và hai chai nước uống.

Haha, ông trời đúng là đang giúp cô mà.

Hứa Nhược tìm một vị trí có tầm nhìn tốt và nằm sấp xuống, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh của thành phố P.

Thành phố P im lặng một hồi lâu, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng không có ai ở bên trong. Đột nhiên, tiếng súng 98K vang lên, hòa chung với tiếng các loại súng khác, hỗn loạn vô cùng.

Sau một lúc, ba thông báo có người bị giết liên tiếp xuất hiện ở góc trên bên phải màn hình.

[Freshman giết qwwq bằng 98K.]

[Freshman giết guxiaoxiao bằng 98K.]

[Freshman giết retaining bằng 98K.] ( truyện đăng trên app TᎽT )

...

Hứa Nhược nghĩ thầm, thật sự "Freshman" ư? Không thể tin được, ba lần bắn 98K, ba lần headshot, nhặt đồ của ba người họ, vật tư của thành phố P coi như thu hết vào trong túi rồi.

*Freshman: Người mới.

Hứa Nhược không biết ID tài khoản Giang Hoán đi mượn tên là gì, nhưng chỉ bằng ba kill này, Hứa Nhược chắc đến tám phần, "Freshman" chính là Giang Hoán.

Hứa Nhược âm thầm gác lại kế hoạch thần sầu của mình.

"Đi thôi." Hứa Nhược nói với khán giả đang theo dõi livestream của mình.

Nhân vật trong trò chơi đứng dậy, nhảy xuống từ cửa sổ. Thao tác của Hứa Nhược không quá nhanh, thậm chí còn có chút vụng về, lúng túng, cô đang chuẩn bị sẵn sàng để lái xe đi thật xa.

Nhưng ngay khi cô chạy đến bên cạnh xe, đặt mông ngồi được vài giây, "Bùm", âm thanh phát ra từ khẩu 98K, rất rõ ràng, rất giòn giã.

"A!" Hứa Nhược bật ra khỏi ghế.

[Freshman đã giết bạn bằng 98K.]

Cô bị giết chết.

Cô bị Giang Hoán giết chết.

Giang Hoán bắn chết cô.

Bình luận hai bên lập tức bùng nổ.

Hứa Nhược bên này...

[Ôi, làm tôi hết hồn.]

[Có ɕảɷ ɠıáɕ như game kinh dị vậy.]

[Hahaha... đừng khóc chị ơi!]

Giang Hoán bên kia...

[Anh Hoán bao ngầu!!!]

[98K headshot thật soái!]

[Vừa từ phòng livestream của chị ấy qua đây, chị ấy muốn khóc rồi.]

---

Trong trò chơi này, sau khi người chơi bị giết chết, bên cạnh sẽ xuất hiện một cái hộp gỗ, trong đó có tất cả các món đồ mà người chơi đó thu thập được, người giết có thể lấy đi tất cả những thứ cần thiết có trong hộp, hành động này được gọi là "loot đồ". Lúc này, Giang Hoán đã chạy đến chiếc hộp bên cạnh Hứa Nhược, im lặng mà "loot đồ".

Hứa Nhược cảm thấy đây là một sự sỉ nhục đối với cô. Lòng hiếu thắng lập tức được kích hoạt, cô hoàn toàn quên mất vừa rồi bản thân còn muốn lén rút ổ cắm.

"Có chuyện này, Giang... Giang Hoán?" Hứa Nhược lắp bắp, dẫu sao hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt của cô và Giang Hoán, việc gọi thẳng tên anh như vậy có vẻ không lịch sự cho lắm, nhưng ngoại trừ cách đó, cô cũng không biết nên xưng hô với anh thế nào.

Giang Hoán... Hứa Nhược thầm nhắc lại tên của anh ở trong lòng, thật dễ nghe.

"Hả?"

"Một ván nữa đi!" Cô tuyệt đối không nhận thua.

Giang Hoán không nhiều lời, lại tự sát thêm một lần nữa, trở lại đại sảnh. Anh vẫn luôn như vậy, không chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.

Người như vậy chắc hẳn rất lạnh lùng, Hứa Nhược thầm nghĩ.

Giang Hoán và Hứa Nhược đều là streamer mũi nhọn, đại diện cho hai khu phát sóng trực tiếp, một giải trí, một trò chơi, hai người đấu solo tự nhiên thu hút được vô số người xem, con số càng ngày càng có xu hướng tăng cao.

"Tôi cảm thấy trận đấu này không công bằng."

"Hửm?"

"Game chúng ta đang chơi là PUBG, vậy nên phải so ai là người sống đến cuối cùng, được ăn gà, so số người giết được có ý nghĩa gì?" Hứa Nhược hợp tình hợp lý mà nói.

Giang Hoán "ừm" một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

Đối với một người "chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm" như Hứa Nhược mà nói, trước hết cô sẽ tìm một bãi đất hoang để nhặt trang bị, sau đó lại tìm một bụi cỏ để ẩn núp, theo sự thu hẹp của vòng bo mà di chuyển dựa trên nguyên tắc, "Địch bất động, ta bất động, địch đụng đến ta, ta vẫn bất động", cứ như thế thì việc lọt vào top 10 không thành vấn đề.

Hai người một lần nữa tiến vào quảng trường Quality, khung cảnh xung quanh lúc này là một khu rừng nhiệt đới với thảm thực vật tươi tốt, vẫn là một ngày dày sương mù. Hứa Nhược thầm vui sướng trong lòng, thời tiết này quả thật là lý tưởng để lẩn trốn.

Bắt đầu nhảy dù, Hứa Nhược trước sau như một, click chọn bãi đất hoang trên bản đồ, sau khi quan sát không thấy có người nhảy cùng khu với mình, cô tự tin đi tìm nhà để trú ẩn và nhặt đồ.

Ngay lúc cô nhặt được một khẩu súng, thông báo nhắc nhở Giang Hoán giết người liên tục xuất hiện ở góc trên bên phải màn hình.

Hứa Nhược nhắm mắt làm ngơ, bên ngoài có quá nhiều nguy hiểm, nhưng Giang Hoán lợi hại như thế, làm sao có thể bị đánh bại?

Sau khi lục soát xong hai khu nhà hoang, nhặt được một khẩu QBZ, một khẩu SKS, một giáp ba, một mũ hai, còn có rất nhiều thuốc. Hứa Nhược rất hài lòng, chọn một ngọn đồi có tầm nhìn cao và nằm xuống.

"Ai da..." cô nhàn nhã mà duỗi người, nói với khán giả: "Tôi sẽ hát cho các bạn nghe một bài nhé!"

[Được nha, được nha!]

[Vừa chơi vừa hát, có vẻ được đấy.]

[Chơi bời nhưng không quên nhiệm vụ!]

Hứa Nhược mở bài hát và tắt tiếng trò chơi.

Nhân vật trong game đang ẩn nấp ở một bụi cỏ "lừa mình dối người", mặc dù cô biết ẩn nấp ở chỗ này, chỉ cần là người có tầm mắt tốt đều có thể phát hiện ra mình, nhưng Hứa Nhược vẫn không tính tới việc di chuyển sang một địa điểm khác, suy cho cùng là cô không biết đi đâu, chỉ có thể cầu nguyện lớp lớp sương mù bao quanh sẽ làm giảm tầm nhìn, khiến người khác không tìm thấy cô.

Sau khi hát xong một bài, cô đi loanh quanh hai vòng, Hứa Nhược vẫn ở trong bo an toàn, lúc này chỉ còn mười mấy người sống sót. Lần thu hẹp tiếp theo của vòng bo, Hứa Nhược không ở trong đó, nhưng khoảng cách cũng không xa nên việc đi vào cũng không tốn quá nhiều công sức.

Vì thế Hứa Nhược ra sức bò về phía trước, cuối cùng bò đến phía sau một cái cây bên cạnh vòng bo, mặc cho xung quanh đánh đánh giết giết vô cùng náo nhiệt, cô cũng đứng im bất động, trong lòng mặc niệm, "Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, điều quan trọng phải nói ba lần!!!".

Bo an toàn càng lúc càng nhỏ, người cũng càng ngày càng ít. Hứa Nhược co rúm người bên rìa bo, cố gắng kéo dài thời gian sống sót. Thông qua tiếng súng và thông báo của hệ thống, cô đã đoán được người đang nằm ở gốc cây đối diện chính là Giang Hoán. Cô nhìn Giang Hoán điên cuồng tàn sát, cuối cùng, tất cả mọi người đã bị anh giải quyết xong hết rồi.

Ngoại trừ cô.

Hứa Nhược rùng mình.

Cô mở micro, muốn xin anh tha mạng, giọng cô khẽ run: "Hello? Đại ca?"

Lời còn chưa dứt, một quả lựu đạn đã được thả về phía cô.

Bùm...

[Freshman đã giết bạn bằng một quả lựu đạn.]

[Hạng 2/100. Chúc bạn may mắn lần sau!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play