Lần này Nghiêm Lỗi không còn nói "Ly hôn hoặc là về nhà" nữa.
Đương nhiên anh hy vọng vợ sẽ về nhà với mình, anh chưa bao giờ muốn chọn ly hôn. Nhưng tính cách vợ xưa nay kỳ lạ, cho dù cô si tâm vọng tưởng ngoại tình thất bại thì Nghiêm Lỗi cũng không dám chắc cô sẽ chịu về nhà với mình.
Trên mặt anh có vẻ lạnh lùng, kỳ thật nội tâm không nắm chắc được.
Thứ tự mưu cầu của mọi người không giống nhau.
Kiều Vi Vi tuổi trẻ khỏe mạnh, có chồng và con cái, cô càng khát vọng được thỏa mãn ở phương diện tinh thần.
Mà ở thế giới khác, dù Kiều Vi không mồ côi cha mẹ giống Kiều Vi Vi nhưng cha mẹ cô đã ly hôn từ lúc cô còn rất nhỏ. Người mẹ nuôi cô đã qua đời trước cả cô. Sau khi cô mắc bệnh nan y, người cha mà cô chưa bao giờ sống chung cũng đã nhẫn tâm bỏ rơi cô.
Trong cuộc điện thoại cuối cùng, ông ta nói: “Đừng làm phiền cuộc sống của tao nữa.”
Sau đó ông ta chặn số cô.
Bạn trai đối mặt với căn bệnh nặng của cô cũng rút lui, sau khi đến thăm cô lần cuối thì không liên lạc với cô nữa.
Kể từ lúc đó Kiều Vi đã không còn gì. Người thân không có, người yêu không có, công việc cũng không có, vì chữa bệnh mà cô bán nhà ở, cuối cùng cô độc thống khổ mà chết trong bệnh viện.
Đối với một người từng trải qua cuộc sống như vậy, có một thân thể khỏe mạnh, có một mái nhà để trở về thì không còn gì tốt hơn.
Với người ta thì đây là thạch tín, nhưng đối với cô đó là đường mật, nhu cầu của cô và nguyên chủ Kiều Vi Vi không giống nhau.
Hiện giờ có người bảo cô về nhà.
Đối diện với khuôn mặt căng thẳng của người đàn ông, Kiều Vi vui vẻ trả lời: "Về nhà!”
Giọng nói của cô không giấu được sự vui mừng, ánh mắt sáng ngời mang theo ý cười nhìn anh, giống như tràn đầy chờ mong cuộc đời sắp tới.
Nghiêm Lỗi không khỏi ngẩn ra.
Kiều Vi ngồi phía sau xe Jeep, trong lòng cảm thấy rất an tâm.
Thời đại này, người được sử dụng xe có nghĩa là anh có thể cho "Kiều Vi Vi" một cuộc sống ổn định.
Kiều Vi mới đặt chân đến đây, tiếp thu ký ức của nguyên chủ, cô có cảm giác mình nhìn thế giới này như đang xem một bối cảnh trong phim, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nhưng nghĩ tới cuộc sống đã được đảm bảo, loại cảm giác bất an khi mới tới đất khách lúc đầu đã giảm bớt không ít.
"Chị dâu không sao chứ?" Tài xế vừa lái xe vừa hỏi.
Tài xế là một thanh niên độ chừng hai mươi.
Trong đầu Kiều Vi hiện lên anh ta họ Trương, là tài xế Trương.
"Không sao đâu." cô nói.
“Bác sĩ nói thế nào vậy?”
Câu hỏi dành cho cô chứ không phải Nghiêm Lỗi đã nói lên anh ta không hiểu rõ tình hình của bọn họ. Kiều Vi liền đáp: "Là hạ đường huyết.”
Nghĩ đến thời đại này thông tin chưa phát triển, rất nhiều thường thức ở hậu thế có khả năng nhiều người ở đây không hiểu rõ, Kiều Vi bèn giải thích bổ sung: "Hạ đường huyết chính là nồng độ đường trong máu quá thấp, dễ bị ngất xỉu. Uống chút nước trà, ăn chút đường là có thể hồi phục từ từ.”
"Hả! Phải ăn đường sao?" Tài xế Trương líu lưỡi, "Đây là bệnh nhà giàu rồi.”
"Chị dâu hiểu biết thật, không hổ là người làm công tác văn hoá.”
Khen xong anh ta còn nói: "Bà dì kia là họ hàng của chị dâu à? Sao bà ấy không lên xe đến bệnh viện cùng chị dâu, cũng không tiễn chị về vậy?”
Anh ta đang nói đến bà lão cho cô thuê nhà.
Mỗi thời đại có một đặc trưng riêng. Thời này việc đi thăm người thân, ở nhà người thân là chuyện bình thường. Nếu không ở nhà người thân thì có nghĩa là bị người thân xa lánh, hoặc là xem thường thân thích của mình.
Khách tới thì nghênh đón, ra về thì tiễn đưa.
Cấp bậc lễ nghĩa không đúng sẽ bị người ta đâm chọc cột sống.
Tài xế Trương đi theo đến xưởng động cơ dầu ma dút rồi chờ ở bên ngoài, nhưng không nhìn thấy người. Sau đó lại đến đường Hoa Vân thì thấy đoàn trưởng Nghiêm ôm Kiều Vi bất tỉnh đi ra. Sau đó còn nhìn thấy một bà lão đi theo, nói là thân thích nhưng trông cũng không giống lắm. Đoàn trưởng Nghiêm cũng không để ý tới bà ta, trực tiếp ôm vợ lên xe rồi đóng sầm cửa xe lại, nói anh ta lái xe đến bệnh viện.
Cũng không thấy bà lão kia nói chuyện hay lên xe đi chung.
Ánh mắt Kiều Vi rời khỏi phong cảnh ngoài cửa sổ, vừa vặn bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Nghiêm Lỗi trong kính chiếu hậu.
Cô kiểm tra ký ức của nguyên chủ một chút. Thì ra nguyên chủ giao con cho hàng xóm, dùng lý do là "Tôi đi thăm người thân. Đợi ba đứa bé trở về, chị cứ mang đứa bé giao cho anh ấy là được".
Chỉ có Nghiêm Lỗi mới biết sự thật, bởi vì nguyên chủ để lại cho anh một lá thư chia tay trong phòng ngủ, còn yêu cầu ly hôn.
Cô hiểu anh tài xế này không biết sự thật Kiều Vi Vi bỏ trốn, có lẽ là đang suy đoán, có lẽ đang thử thăm dò, hoặc có lẽ chỉ đơn thuần là muốn nói chuyện phiếm.
Nhưng cô và Nghiêm Lỗi nhất định phải che giấu chuyện này.
Kiều Vi chăm chú quan sát ánh mắt của người đàn ông trong kính.
Trong trí nhớ của cô, người đàn ông này không có học thức, thô bỉ, có rất nhiều "thói quen chân đất". Đương nhiên đây đều là những ấn tượng chủ quan của nguyên chủ.
Kiều Vi tiếp thu những thông tin này, nhưng cũng không hoàn toàn tiếp nhận chúng.
Thật ra từ sau khi cô xuyên qua rồi gặp gỡ Nghiêm Lỗi đến bây giờ, ấn tượng của cô về anh không hề tệ.
Nhìn xem, còn rất biết tính toán, biết che giấu sự tình, nếu cô có thể chừa cho anh mặt mũi cũng là để cho nguyên chủ một đường lui.
Hiện giờ đường lui của nguyên chủ chính là con đường mà Kiều Vi phải đi.
Kiều Vi mỉm cười với người đàn ông trong kính chiếu hậu.
Nghiêm Lỗi nhíu mày, thực sự hoài nghi có phải Kiều Vi thất tình mà phát điên hay không. Từ lúc cô tỉnh lại, anh đã thấy có gì đó không đúng.
Cô cười với anh mấy lần rồi? Số lần cô mỉm cười với anh trong hôm nay còn nhiều hơn mấy năm hôn nhân của bọn họ cộng lại.
Nghiêm Lỗi lo lắng cô lỡ lời, để lộ ra chuyện xấu, tất cả mọi người đều mất mặt.
Kiều Vi ở phía sau chợt thở dài, nói: "Là bà con xa, cậu cũng biết mà, chị không còn người thân. Có một người bà con xa như thế thật không dễ dàng, chị nghe nói là kết hôn nên bôn ba chạy tới chúc mừng người ta. Kết quả là mặt nóng dán mông lạnh. Hiện giờ con trai người ta là nòng cốt trong nhà xưởng, chướng mắt thân thích nghèo nàn như chị.”
Tài xế kỳ quái la lên: "Chị dâu mà là thân thích nghèo á? Không đúng! Sao lại có người xem thường gia đình quân nhân như vậy? Chị dâu không phải là người nhà của đoàn trưởng sao!? Kiểu họ hàng gì thế?”
Kiều Vi nói: "Cũng trách chị, nhiều năm không gặp mà, chị nói mẹ chị đã qua đời, cha cũng qua đời, vị trí công tác của ba chị cũng bị người khác cướp mất, chị không có nơi công tác. Chẳng phải chưa kịp nói chồng chị là bộ đội sao?”
Tài xế chợt vỗ tay lái: "Em biết ngay mà! Tại sao chị dâu không nói cho bọn họ biết?”
"Nói làm gì chứ." Kiều Vi nói, "Loại họ hàng này mà còn phải lui tới sau này nữa ư?”
Tài xế chậc chậc lưỡi: "Đó là bọn họ chịu thiệt, chị dâu làm vậy rất đúng! Loại người đó có cho cũng không thèm.”
Nghiêm Lỗi thu tầm mắt trong kính chiếu hậu lại, nhìn phía trước: "Lo lái xe đi.”
Trong tỉnh lỵ còn có thể trông thấy hai tòa nhà bốn tầng, ra khỏi thành thị liền khác biệt hẳn. Thậm chí còn không có cảm giác giao thoa giữa thành thị nông thôn, giống như trực tiếp tiến vào vùng nông thôn.
Nghiêm Lỗi không nói lời nào, Kiều Vi cũng không nói chuyện nữa. Cô nhìn cảnh sắc bên ngoài đến chăm chú, trong mắt đều là màu xanh của đồng ruộng, bừng bừng sức sống. Cô nhìn ngắm say sưa mải mê.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô đi xe đường dài tới đây, ở giữa còn nhiều trạm dừng, nhiều người lên xuống, hành lý cũng rất nhiều, đi hơn nửa ngày mới đến.
Xe nhỏ đi nhanh hơn nhiều, chỉ mất hơn hai giờ. Chủ yếu là bởi vì đường đi không tốt, còn thỉnh thoảng gặp dê cừu gà vịt chặn đường.
Lúc gặp loại tình huống này, tài xế cũng rất bất đắc dĩ, chỉ đành thò đầu khỏi cửa sổ gọi đồng hương nhanh chóng đuổi gia cầm gia súc qua một bên.
Nghiêm Lỗi nhìn thoáng qua Kiều Vi từ kính chiếu hậu. Anh nghĩ Kiều Vi sẽ mất kiên nhẫn. Cô ghét nhất là những thứ này.
Cô là con gái thành thị, một mực hướng tới tỉnh lỵ, chán ghét nông thôn.
Sau khi kết hôn với anh, cô chỉ có thể sống ở thị trấn gần trụ sở quân đội, gia đình quân nhân theo quân đều ở nơi này. Điều kiện ở thị trấn còn tệ hơn nhiều. Anh biết cô gả cho anh là mong có cuộc sống thoải mái hơn, nhưng riêng chuyện này đã khiến cô quá thất vọng.
Cô vẫn mong anh có thể chuyển nghề. Bộ đội chuyển nghề có thể đến các đơn vị khá tốt, nếu chạy vạy thì cũng không phải không thể lên tỉnh lỵ.
Nhưng Nghiêm Lỗi mới hai mươi sáu, anh không có ý định chuyển nghề. Anh là người đi lên từ chiến trường, mà địa chính trị xung quanh quốc gia lại phức tạp, nói không chừng về sau còn phải đánh trận.
Đúng là anh không có văn hóa, không giống cô được học trung học, nhưng anh trở thành cán bộ sĩ quan từ một tiểu tử nông thôn, tất cả mọi thứ có được ở hiện tại đều đến từ quốc gia và quân đội, bên trong anh thực chất là một bầu nhiệt huyết, anh vẫn muốn dùng thân xác này đền đáp quốc gia.
Bọn họ cãi nhau rất nhiều lần vì chuyện này, về sau cũng chẳng muốn tranh cãi nữa, hai người không còn gì để nói.
Nghiêm Lỗi vốn tưởng chỉ cần duy trì gia đình là được, không ngờ một người học cấp ba lại ngây thơ đến mức bị vài lời đường mật giả tạo của tên khác dụ dỗ, dám bỏ rơi chồng và con trai để bỏ trốn.
Anh lại nhìn cô gái ở buồng xe sau một chút.
Thật kỳ lạ, cô nhìn bầy cừu, gà, vịt bên ngoài, trên mặt mỉm cười, trông có vẻ rất thích thú.
Rõ ràng lúc trước cô ghét nhất là những thứ này. Cô ghét cái thị trấn bị bao quanh bởi vùng nông thôn, nối thành một mảnh.
Nghiêm Lỗi lại nhíu mày. Một ngày này anh đã nhíu mày không biết bao nhiêu lần. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Kiều Vi rất thích phong cảnh đồng nội này.
Cô say sưa nhìn tài xế Trương và đồng hương nói chuyện ồn ào, lớn giọng giống như đang cãi nhau. Cuối cùng tài xế Trương đưa điếu thuốc cho đồng hương, đồng hương mới nhanh chóng đuổi bầy cừu đi.
Kiều Vi không thể nén cười.
Tài xế Trương phàn nàn: "Đường ở nông thôn là vậy."
Có chút thương xót điếu thuốc lá của anh ta.
Nhắc đến khói thuốc, ký ức của cô lại được kích hoạt, Kiều Vi nhớ trong "nhà" cũng có thuốc lá. Nghiêm Lỗi cũng là đàn ông thích hút thuốc.
Cô nhìn qua, vừa hay nhìn thấy Nghiêm Lỗi đang hút thuốc.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy một bên mặt của anh. Quai hàm cứng cỏi, lông mày dài rậm, sống mũi thẳng tắp.
Là nam chính a! Đương nhiên phải đẹp trai hơn người thường rồi.
Sao có thể làm nam chính nếu mặt mũi không ưa nhìn chứ.
Điều này nhắc nhở Kiều Vi rằng cô đã xuyên vào thế giới trong sách.
Trong thế giới này, nguyên thân là vật lót đường ngay cả mặt cũng không lộ. Kỳ thật lúc cô mới bắt đầu đọc cũng chỉ say sưa thảo luận việc nữ chính và nam chính góa vợ cưới trước yêu sau thế nào, rồi nữ chính trở thành mẹ kế hiền tuệ ra sao — Loại truyện vợ kế mẹ kế này đã từng siêu cấp hot một thời.
Vốn không ai để ý đến người vợ trước làm nhân vật lót đường.
Nhất là khi nữ chính lại là người trùng sinh, đời trước ghét bỏ nam chính có con lớn, xuống nông thôn gả cho thanh niên trí thức mà cô ta xem trọng, sau khi cưới lại có một kết cục rất thảm. Mà ở đời này, từ lúc bắt đầu cô ta đã biết nam chính tiền đồ vô lượng, bèn tìm mọi cách gả cho nam chính để ôm đùi, từ đó sống những ngày tháng tốt lành.
Thật là một đại sảng văn.
Nhưng hiện giờ Kiều Vi đã xuyên qua, đại sảng văn của nữ chính sẽ là BE của cô đó.
Cái này không được.
Cô xuyên vào đây từ một cuộc sống bi thảm khác, hiện giờ cô có tuổi trẻ có thân thể khỏe mạnh, có chồng đẹp trai có tiền đồ, có một ngôi nhà chờ cô trở về.
Không thể để người khác cướp đi mọi thứ.
Nhất là khi cô nghĩ đến chữ “nhà”, trái tim thấy rất khó chịu, một hình bóng nho nhỏ hiện lên trước mắt.
"Mẹ, khi nào thì mẹ mới về?" Đứa bé bị giao vào tay hàng xóm hỏi.
Thằng nhóc cũng không biết mình bị bỏ rơi.
Nguyên chủ Kiều Vi Vi thương tâm tuyệt vọng mà chết, giao thân thể và cuộc sống này lại cho Kiều Vi xuyên vào, nhưng cũng lưu lại trong lòng Kiều Vi một ấn tượng thật sâu — Chính là sự áy náy đối với đứa bé kia, ân hận vì đã vứt bỏ nó.
Tất cả điều này, nguyên chủ hi vọng người xuyên vào có thể bù đắp thay cô ấy.
Giống như một giao dịch.
Kiều Vi tiếp nhận giao dịch này. Cô tiếp nhận thân thể khỏe mạnh, tiếp nhận người chồng đẹp trai và gia đình này, đổi lại sẽ cho con của nguyên chủ một cuộc sống hạnh phúc.
Rất công bằng.
Cho nên Kiều Vi không thể như nguyên chủ, trở thành bia đỡ đạn không lộ mặt trong truyện được.
Từ lúc cô xuyên vào thì câu chuyện này đã lập tức thay đổi.
Nếu cuộc hôn nhân này phải tiếp tục, vậy sau này... Kiều Vi lại liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, lần nữa bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Lỗi.
Xin chào nam chính.
Sau này, em sẽ là nữ chính của đời anh.